Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1237: Thành viên mới của tông môn

An Lâm cưỡi trên lưng Đại Bạch, sử dụng hình thức Chó Bay Phản Lực, rất nhanh đã về đến tông môn.

Vừa về tới tông môn, hắn liền triệu tập thành viên nòng cốt của tông môn lại họp.

"Khụ khụ, giới thiệu qua với mọi người, người này là Tôn Vũ Lạc, là thành viên mới được chiêu mộ đặc biệt vào Tứ Cửu tiên tông chúng ta, tôi định để cho cậu ấy gia nhập Kiếm các, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào!"

"Rào rào rào... Bốp bốp bốp..."

An Lâm vừa dứt lời, cả tông môn liền truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đôi mắt tim của Hàn Thiên Lục hiện lên sắc thái sáng ngời, nở nụ cười xinh đẹp: "Sư huynh Tôn Vũ Lạc, trời ơi, anh cũng tới nơi đây sao!"

Tôn Vũ Lạc cũng rất vui mừng: "Liễu Thiên Huyễn sư muội, về sau chúng ta chính là người cùng một tông môn rồi, đây quả thực chính là duyên phận."

Liễu Thiên Huyễn nghiêm trang nói: "Hãy gọi em là Các chủ đại nhân!"

Diệp Linh còn bị dọa đến mức trốn ngay xuống phía dưới chiếc ghế, run lẩy bà lẩy bẩy.

Kiếm kinh chính là cái thứ có dáng vẻ như quỷ kia á?

Một cậu bé đang khoác hờ hai tay quanh bờ vai Tôn Vũ Lạc, đồng thời cái cằm cũng đặt trên vai cậu, nhếch môi, nở nụ cười quái dị với mọi người...

Mọi người lại kinh ngạc phát sốc rồi.

Đường Tây Môn hơi rụt đầu, vẻ mặt sợ hãi: "Điều này không quan trọng, tôi vẫn tương đối để ý xem cái thứ đang ghé vào phía sau lưng Tôn Vũ Lạc kia rốt cuộc là thứ gì..."

"Phlè!"

Tôn Vũ Lạc: "..., Các... Các chủ đại nhân..."

Chúng tôi ít đọc sách lắm, tông chủ đại nhân đừng có gạt bọn tôi thế chứ!!

Phía sau Tôn Vũ Lạc, hàn khí màu u lam dường như có thể cắn nuốt ánh sáng xung quanh nó.

Bạch Lăng mặt không cảm xúc, nói: "Mỗi một lần An Lâm ra ngoài đều dẫn theo người trở về, cái thói quen này thật là..."

"Ầu, quên mất không giới thiệu, cậu bé kia là kiếm linh của kiếm Lam Mộng mà Tôn Vũ Lạc luyện hóa." An Lâm lên tiếng giới thiệu.

"Má ơi! Mau cứu tôi!"

Cảnh tượng này khiến mọi người không khỏi hít vào một miệng lớn đầy khí lạnh.

Tôn Vũ Lạc hét lớn, hô hấp dồn dập, suýt nữa không hít thở nổi.

Đang lúc mọi người khiếp sợ, bé trai đột nhiên thè cái lưỡi cực dài mềm nhũn ra, hất về phía một bên mặt Tôn Vũ Lạc...

"Áaaa!!"

"Ở trong lòng ông ấy, giá trị và địa vị của một thanh cổ kiếm sinh ra được kiếm linh còn quan trọng hơn cả đại năng Phản Hư đỉnh phong có sức mạnh Thần Đạo!"

Tiếp đó, An Lâm nói sơ qua tại sao lại muốn nhận Tôn Vũ Lạc, và cả mâu thuẫn với Thiên Kiếm tông.

Tôn Vũ Lạc đã lo lắng lại vừa xấu hổ không dứt, hơi tự trách mà nắm chặt hai tay.

Chủ nhân kiểu này thế mà có thể thu phục được kiếm linh kiểu đấy?

Hội nghị kết thúc.

Mọi người: "..."

"Quả đúng là một nơi quen thuộc nhỉ..." An Lâm lộ vẻ mặt hồi tưởng.

Còn thiếu ba viên ngọc, lấy Hoàng Phủ Văn làm tiêu chuẩn thì còn có thể tìm được hai viên ngọc Phản Hư sơ kỳ nữa, chúng nó đều nằm ở cùng một nơi – vực sâu Vạn Ác!

An Lâm đứng một mình dưới cây liễu kiểm kê lại đồ vật trong nhẫn không gian.

Khủng bố đến vậy sao!

Vẻ mặt An Lâm thì ngược lại, trở nên cực kỳ nhẹ nhõm, nói: "Không sao đâu, không việc gì phải sợ Liễu Minh Hiên. Tại tông môn, chúng ta có đại trận hộ tông Cửu Thập Cửu Trọng Thiên Cực. Về mặt ngoài, không bao lâu nữa tông môn chúng ta sẽ có chiến hạm Tinh hỏa, cho dù là cảnh giới Hợp Đạo cũng có thể đánh một trận! Việc gì phải sợ!"

Bạch Lăng nghe xong liền mỉm cười, nói: "Khoảng cách đến lúc chiến hạm Tinh Hỏa được sửa chữa xong xuôi, có lẽ không cần đến nửa năm."

Mọi người nghe xong những lời này, cuối cùng vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn không ít.

Liễu Thiên Huyễn khẽ vuốt cái cằm trắng nõn xinh đẹp, lên tiếng phân tích: "Cha tôi rất xem trọng việc bồi dưỡng nhân tài kiếm tiên, đối với chuyện kiếm linh sinh linh thì lại còn coi trọng hơn cả, có lần còn coi đó là sự chỉ dẫn về mặt tinh thần nào đó cho tông môn..."

Sắc mặt mọi người đều trở nên hơi ngưng trọng.

Liễu Thiên Huyễn phân tích.

"Vì thế... theo như hiểu biết của tôi về ông ấy thì chỉ sợ ông ấy sẽ không từ bỏ ý đồ đối với chuyện này đâu."

Nhớ ngày đó, hắn đã từng giết tà ma ở nơi đây rồi.

Phía đông nam giới Cửu Châu.

Biên giới Thiên Hà Châu.

Một mảnh đất đen kịt, trên đó có vô số những khe nứt cực lớn xuất hiện khắp mọi nơi, trông giống hệt rãnh trời ngăn cách giữa lãnh địa của Nhân tộc và lãnh địa của Kiến tộc.

An Lâm cưỡi chó, từ trên trời hạ xuống, dừng lại ở trong một vực sâu cực kỳ rộng lớn có khả năng cắn nuốt ánh sáng.

"Có một viên ngọc nằm trong hồ Âm Phách tại vực sâu Vạn Ác, còn một viên khác thì nằm bên trong cơ thể của một tên tà ma cực kỳ cường đại, cả hai đều ở nơi cực sâu của vực sâu Vạn Ác." An Lâm nhìn thoáng qua bản đồ, cũng tự hiểu biết sơ qua về độ khó khăn của việc tìm kiếm lần này.

Lúc trước, khi lần đầu tiên hắn tiến vào vực sâu Vạn Ác, hắn chỉ dừng lại ở trung bộ.

Khắp nơi đó đã có toàn Dục Linh kỳ đi qua đi lại, Hóa Thần thì nhiều như chó...

Sức mạnh cơ thể của tà ma khác biệt với những loài khác, nhưng tà ma Hóa Thần đã có thể nói chuyện được, có được thần trí, lần trước An Lâm cũng đã gặp phải một con tà ma Boss như vậy.

"Ố? Dòng máu chảy trong cơ thể ta cũng đang rung động kịch liệt theo rồi đây!"

"Lại có một sinh linh mạnh mẽ ghé đến vực sâu này thăm ta rồi, tuy rằng cảnh giới rất thấp, nhưng năng lượng bên trong cơ thể lại cực kỳ mạnh mẽ, thú vị thật..."

Một bóng hình đen kịt như ảo mộng đột nhiên mở to đôi mắt sáng như sao.

Cùng lúc đó, tại nơi sâu nhất của vực sâu Vạn Ác.

Hắn cưỡi chó đáp xuống dưới, không ngừng lao thẳng xuống khe nứt đen kìn kịt. Cứ như vậy, ánh nắng trên trời bị lấp hẳn, không gian xung quanh chính là một màu đen ngòm thuần túy!

Trên mặt An Lâm xuất hiện vẻ mong đợi.

"Ha ha, cẩu gia ta đây trở về với tư thái cường giả, thần cản giết thần, phật cản giết phật!" Đại Bạch cực kỳ phấn khích, hiện giờ nó lại tới đây rồi, có thể nói là gần như vô địch!

Lần trước ở vực sâu Vạn Ác Đại Bạch đã khẩn trương sợ hãi bao nhiêu, lúc thoát ra được bên ngoài thì vô cùng chật vật đến mức độ nào thì hiện giờ giết những con dị thú đáng sợ kia lại càng thấy sảng khoái bấy nhiêu.

Chỉ một lát, họ đã dò xét được một khu đến mấy chục nghìn mét, phát hiện ra được một khu đất bằng phẳng ở nơi cực sâu.

"Sau khi xuất hiện đất bằng, đi tìm một khe nứt cực kỳ lớn nằm trong khu đất bằng đó, tiếp tục đi nữa, là có thể tiến vào được trung bộ vực sâu Vạn Ác." An Lâm nói.

Đang lúc nói chuyện, Đại Bạch đột nhiên nhả một quả pháo khí về phía trước, cho nổ tung con rết yêu vạn chân trước mặt thành thịt vụn.

Phần đầu của vực sâu Vạn Ác, đối với họ mà nói cũng chỉ như là đi dạo công viên.

Không có bất kỳ một sinh linh nào có thể chịu đựng được một kích của Đại Bạch.

Sau hai canh giờ, cuối cùng họ cũng phát hiện ra được một khe nứt rất lớn!

"Có thể đây chính là nơi thông với trung bộ của Vực sâu Vạn Ác, chúng ta đi thôi."

Nhưng chúng nó còn chưa tiến lại gần trong vòng một trăm trượng quanh Đại Bạch thì đã bị một luồng gió màu trắng bạc giết chết trong nháy mắt, một con cũng không ngoại lệ.

Những dị thú sinh ra và lớn lên tại vực sâu Vạn Ác đôi lúc cũng đánh đến chỗ Đại Bạch.

Dường như Tiểu Tà khá thích kiểu hoàn cảnh u ám, chỉ một lát đã liền nhảy ra khỏi kiếm Thắng Tà sau lưng An Lâm rồi ngồi lên lưng Đại Bạch, đôi tay ngọc thì nắm lấy tay áo phía sau An Lâm, cực kỳ hứng thú đánh giá tình hình xung quanh.

"Tiểu Sửu đang hưởng thụ cuộc sống mới kết hôn đầy hạnh phúc, vẫn không nên đi quấy rầy hắn thì hơn." An Lâm còn cực kỳ thấu hiểu, trong lời nói còn có mấy phần sắc thái hâm mộ.

"Càng ngày càng đen hơn rồi." Đại Bạch không ngừng phe phẩy cái đuôi to trắng như tuyết: "Sớm biết thế này thì đã gọi cả anh Sửu đi cùng rồi, để cho cặp mắt của anh ta trở thành đèn pha phát sáng siêu cấp, hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều, gâu!"

Về phần những tà ma cao cấp hơn thì hắn chưa từng nhìn thấy.

"Chẳng lẽ là... Người thừa kế của Thiên Minh đạo?"

Bóng hình kia đột nhiên trở nên kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận