Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1586: Trốn trốn trốn!

Đám người đã nói là liều mạng một phen đâu rồi?

Đã nói xong là muốn tung ra chiêu thức cuối cùng, để cho các người nếm thử sự đáng sợ của ta cơ mà?

Đi lấy Phiên Thiên Ấn là chuyện quái gì?

Đi lấy đại bảo kiếm số hai lại là chuyện quỷ gì vậy?

Đờ mờ, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?

"Aaa..!!! Đậu má a!!" Thiên Thần Kiều Tư mở trừng trừng hai mắt, cuối cùng cũng không kìm được mà cả người sụp đổ, bắt đầu nói tục, cảm xúc bắt đầu bộc phát.

Ba cái người kia bay theo những phương hướng khác biệt nhau, rõ ràng là muốn chia nhau ra để chạy trốn, không muốn cho hắn đuổi kịp mà! Có thể nói ra câu chạy trốn khẳng khái hùng hồn với khí thế nuốt trôi cả sông lớn núi cao như thế, cũng không có mấy người.

Uất nghẹn! Hết cách! Không cam lòng!!

Lúc này, tất cả các thành viên trong tiểu phân đội nhỏ mở đường đều cực kỳ ăn ý với nhau, cứ như là đã trải qua luyện tập cùng nhau rồi vậy, thống nhất sẵn đường chạy ngay từ lúc đầu...

Không được! Cho dù có chết thì cũng phải kéo theo mấy kẻ địch chể cùng!

Về phần Cửu Thải Thần Tước và Phượng Hoàng, ngay cái lúc Thiên Thần Kiều Tư đánh bay chúng nó thì đã chuẩn bị đường chạy sẵn rồi, nhận thấy tình hình không đúng nên đã lập tức chạy ngay.

Trạng thái Cửu Trọng Thần Hoàn là thuật bạo thể không thể rút lại được, thời gian càng kéo dài thì tính mạng của hắn sẽ càng dễ gặp phải phản phệ, tình trạng giống như hiện giờ căn bản không thể để trôi qua một cách lãng phí được.

Hứa Tiểu Lan cõng quan tài chứa An Lâm ở trên lưng, sử dụng Chu Tước Độn, cũng chuồn đi cực nhanh.

Cũng đúng là vậy, tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá đột ngột, sau một lúc ngớ hết cả người, quả thật Thiên Thần Kiều Tư đã mất đi cơ hội truy kích tốt nhất...

Thiên Thần Kiều Tư nhìn khắp bốn phía hệt như một con dã thú đói đến phát điên.

Thiên Thần Kiều Tư hạ quyết tâm, tiếp tục chuyển mắt nhìn đám người đang chạy trốn.

Cổ Long Đế vốn bị thương nặng cũng cố hết sức theo phía sau Hứa Tiểu Lan, không cách quá xa.

Bạch Lăng mở không gian Bạch Tinh Linh ra, chở Hiên Viên Thành. Những đồng đội nhỏ như Tiểu Hồng, Đại Bạch cũng ngầm hiểu với nhau mà cùng bay đi xa...

Gần như chỉ trong nháy mắt Thiên Thần Kiều Tư đã tiến vào tình trạng lúng túng.

Lấy mạng sống ra đánh đổi, nhận lại được sức mạnh tuyệt đối, thế mà lũ địch kia một lời không hợp liền bỏ chạy mất? Hơn nữa lại còn chạy trốn cả lũ? Mặt mũi của các người đâu? Tôn nghiêm của các người đâu? Lời nói hùng hồn muốn giết Thần diệt Trời của các người đâu? Má nó chứ, cho chó ăn cả rồi a?!

Bàn về chạy trốn thì thần thú Điểu tộc chúng nó chính là chuyên nghiệp nhất mà!!

Ể...

Họ đều cùng không hẹn mà chạy về những phương hướng khác nhau, chắc là đoán hắn không thể nào diệt hết được tất cả mà chỉ có thể nhằm thẳng vào một phía để tay tay. Thậm chí bởi vì đã để lỡ mất tiên cơ nên có khi một người hắn cũng không thể đuổi kịp.

"Aaa...!! Ta hận quá á!!" Quả thật Thiên Thần Kiều Tư sắp phát điên luôn rồi.

Hắn không đuổi theo đám Thiên Đế nữa, hiện tại ở ngay đây chẳng phải đã có đối tượng săn bắt tốt nhất rồi sao?

Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa vẫn đang đối đầu với nhau, có vẻ như không hề trông thấy hắn.

Vào lúc này, một khi thế cân bằng bị phá vỡ thì Trần Trần sẽ gặp phải tình cảnh vạn kiếp không thể quay đầu.

Có vẻ như còn một đứa vẫn chưa chạy...

Ầm ầm...

Chờ chút.

Vòng thần màu đen xám trên đầu hắn phát ra thứ ánh sáng u tối giống như tơ lụa, phủ thêm cho hắn một lớp vũ y u ám, hút hết mọi vật về phía hắn, dường như ngay cả thần hồn của tất cả sinh linh trên thế gian cũng bị hút vào theo.

Thiên Thần Kiều Tư bộc phát toàn lực, thể hiện ra được khí thế đủ để so sánh với cảnh giới Sáng Thế.

Khí thế khủng bố vô tận, lao đến như cấu xé. Tựa như đại dương vô tận đang cuộn trào, tựa như cao nguyên băng tuyết trải dài không thấy bờ, tựa như hằng tinh to lớn đến mức khiến người tuyệt vọng, tựa như là... cả thế giới!

Thiên Thần Kiều Tư khẽ giật mình một chút, sau đó liền chuyển mắt về phía hai người không động đậy duy nhất ở hiện trường.

"Ha ha ha... Hi sinh một mình ta mà có thể giết chết được thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên, đáng giá!" Thân hình Thiên Thần Kiều Tư khẽ động, bắt đầu lao nhanh về phía thiếu niên có hơi thở yếu ớt.

Họa phúc luôn đi liền với nhau, không có cơ hội giết được Thiên Đế, nhưng lại nhiều thêm một cơ hội giết chết Trần Trần, điều này khiến Thiên Thần Kiều Tư phấn khích đến mức run rẩy!

Đối với Thiên Nhân tộc trung thành với Trời như bọn họ mà nói, một Trần Trần còn quan trọng hơn so với ba Thiên Đế, đây chính là đối tượng quan trọng được chú ý mà các thiên thần quyền năng nhất định phải giết!

"Trần Trần... Thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên, nguy hiểm cấp bậc Thiên, nhất định phải nhanh chóng trừ khử..." Thiên Thần Kiều Tư hạ thấp giọng, đôi mắt dần tỏa ra thần thái sáng láng.

Trần Trần và Thiên Thần Đại Địa đang ở trong một thế cân bằng cực kỳ vi diệu.

Trạng thái lúc này của Thiên Thần Kiều Tư đã bước vào cấp bậc Sáng Thế, thuật pháp thông thần, quỷ thần khó lường, đương nhiên cũng có sức phán đoán cực kỳ nghịch thiên.

Không có trở ngại của Thiên Đế và nhóm cường giả Hắc Linh Xà, vừa hay lại tạo ra cho hắn một hoàn cảnh săn bắt cực tốt, có lẽ đây cũng chính là ý trời!

Dưới sự giúp đỡ của lớp vũ y u ám, tốc độ của Thiên Thần Kiều Tư lại một lần nữa tăng vọt, mơ hồ vượt ra khỏi thế gian. Cho dù là đám người Thiên Đế ở phía xa bị động tác của Thiên Thần Kiều Tư khiến cho hoảng sợ đến mức phải ngừng lại để hóng cũng không bì lại được với tốc độ di chuyển của Thiên Thần Kiều Tư.

Thiên Thần Kiều Tư thọc một tay vào trong không khí, sau đó rút ra một thanh kiếm năng lượng đen kịt u ám từ bên trong.

Thanh kiếm năng lượng toàn thân đen kịt, thứ màu đen kia như vũ trụ sâu hoắm không đáy.

Trong vũ trụ có chín ngôi sao kỳ dị đang nhấp nháy.

Hai ngôi sao ở hai đầu thanh kiếm, sắc tím yêu mị như mộng ảo, ở chính giữa thanh kiếm có một ngôi sao màu vàng sáng chói như hằng tinh, một ngôi sao màu xanh nước biển như hải dương, một ngôi sao màu trắng mờ ảo như sương khói, một ngôi sao xanh lá tràn đầy sư sống, một ngôi sao màu cam sạch sẽ thấu suốt, một ngôi sao màu đỏ ám tối kỳ dị...

Còn có một ngôi sao quan trọng nhất, nó ở bên ngoài lớp màu tím, thân gắn trên mũi kiếm, âm u cực hạn cứ như muốn cắn nuốt ánh sáng của tất cả những ngôi sao kia, không chỉ có vậy, nó còn muốn nuốt sạch hủy diệt cả vạn vật thế gian, khiến tất cả đều quay về với hắc ám!

Sức mạnh của thần hoàn tầng thứ chín đều hội tụ trong một kiếm.

"Thiên Thần thuật – Kiếm cuối cùng của trời đất – Nguyên Ám!"

Thiên Thần Kiều Tư lao đến bên cạnh Trần Trần, cầm thanh kiếm đen ngòm trong tay, bổ thẳng một nhát.

Kiếm cuối cùng của trời đấy mang theo phép tắc Hắc Ám, nuốt sạch mọi thứ gần như không còn để sót, bất luận là mặt đất, trời sao, trăng sáng, hay là đám bụi bay lơ lửng trong không khí, thậm chí là không khí, cho đến cả không gian. Tất cả mọi thứ đều thuộc về hắc ám vĩnh hằng, quay về hỗn độn vô tận!!

Ầm ầm!

Bóng tối bao trùm khắp khoảng không hơn nghìn dặm, trông hệt như một quả cầu đen cực lớn.

Bên trong đó có thứ sức mạnh cắn nuốt tiêu diệt tất cả đang tàn sát bừa bãi, lực cắt kim loại, sức hút của trái đất, sức mạnh của chết chóc, sức mạnh nhân quả... đủ loại sức mạnh đều nằm trên sức mạnh hắc ám, khiến cho thứ sức mạnh hắc ám kia càng thêm khủng bố.

Mấy người Thiên Đế nhìn thấy mà trong lòng cũng thấy hãi hùng.

Chỉ một mình chiêu thức này thôi cũng có thể diệt được cả một tòa thành, thậm chí là cả một nước.

Thậm chí, ở thế giới nhỏ như Trái Đất thế này, sợ rằng chỉ với đúng một chiêu thức "Kiếm cuối cùng của trời đất" cũng có thể xẻ nhỏ Trái Đất ra thành năm bảy phần.

"May mà chúng ta chạy nhanh..." An Lâm nằm bên trong quan tài, lòng vẫn đang sợ hãi nhìn về phía uy năng nổ tung cắn trời nuốt đất kia, khẽ nuốt nước miếng ực một cái.

Nếu như Thiên Thần Kiều Tư đuổi theo họ, vậy thì xác xuất mà họ có thể đỡ được chiêu thức này là cực kỳ nhỏ.

An Lâm cũng còn sợ hãi đến vậy, đám Tôn Vũ Lạc, Diêu Minh Hi, Quyền Thánh, Đại Bạch thì lại càng bị dọa đến mức mặt cắt không còn chút máu và mặt không còn cẩu sắc, nếu như người mà Thiên Thần Kiều Tư đuổi theo là họ, vậy thì trăm phần trăm họ sẽ chết!

Tuy nhiên, đám Tôn Vũ Lạc biết rõ Thiên Thần Kiều Tư sẽ không đuổi theo họ, giá trị truy sát của hai đám người An Lâm và Thiên Đế rõ ràng cao hơn họ nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân An Lâm và Thiên Đế có thể chạy trốn mà không cố kỵ chút gì, trốn được thì chính là được hời, còn nếu trốn không thoát, cùng lắm thì lại đánh một trận, dù sao cũng không thua thiệt.

Sau đó, tiểu đội chạy trốn bọn họ liền quăng lại tất cả cho Trần Trần...

Ngay lúc này, tâm trạng của mọi người cũng bị đẩy lên cao.

Trần Trần hắn... không bị làm sao chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận