Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1796: Buồn hay là vui

Đây là một ca khúc vô cùng bi thương.

Đồng thời cũng là một ca khúc ẩn chứa đạo cảnh sâu đậm.

Đông Phương Tuyết dùng giọng hát trong veo, hoàn mỹ, thì thầm nói tất cả.

Khán giả nghe thấy vô cùng buồn bã, cũng không ít người vì đồng cảm mà khóc lên.

Các tu sĩ hàng trên cũng như vậy, người sống tình cảm như Điền Linh Linh đã khóc bù lu bù loa. Có điều, một số tu sĩ lại hòa câu chuyện vào bên trong ý đạo, đăm chiêu suy nghĩ.

" Hu hu hu.. An ca, cô ấy còn nói thấy anh trở về cảm thấy rất vui, sau đó lại tăng anh một ca khúc, kết quả lại tặng một ca khúc đau khổ như vậy? Gâu!"

Đại Bạch vừa dùng móng vuốt lau nước mắt, vừa mở miệng nói.

An Lâm cũng có chút không biết làm sao, nhưng vẫn mở miệng an ủi nói: "Thực ra, ngươi nghĩ đi, nếu câu chuyện trong bài hát này, hát ngược lại, không phải thực sự là một bài hát rất tốt đẹp sao?

Cứ nghĩ như vậy, thì bài hát này vẫn rất tuyệt vời.

Không lâu sau, Đông Phương Tuyết lại hát các ca khúc khác.

Người ngồi cùng bàn lén hỏi vì sao đi học lại ngủ.

Cũng bởi vì như vậy, Na Tra mới có thể khen ngợi Đông Phương Tuyết không tầm thường.

Sự thật là cô gái sống trong chiến tranh khốc liệt, cảnh trong mơ là cô ấy vẫn sống không lo không nghĩ ở trường học, có người thân bạn bè. Cuối cùng, cảnh trong mơ ngày càng rõ ràng, hiện thực lại bắt đầu mơ hồ phai nhạt.

Cô ấy rất yêu ca hát, khả năng ca hát cũng thật sự không ai bằng.

"Hát ngược lại?" Na Tra ở nên cạnh nghe An Lâm nói, hai mắt đột nhiên sáng ngời " Quả nhiên là như thế, thật không đơn giản... Bài hát này thật không đơn giản! Không, phải nói là, Đông Phương Tuyết đạo hữu thật không đơn giản!"

Có vui, có ngọt ngào, có tình ca, cũng có ca khúc bộc bạch nỗi lòng, còn có rất nhiều ca khúc có ý nghĩa sâu xa, phong cách nào cũng có, âm vực nào cô cũng có thể hát được.

Sau đó, cô ấy tỉnh lại, phát hiện mình đang trong lớp học với tiếng sách sột soạt.

Hát ngược lại, là chỉ nội dung ca khúc bị đảo lộn.

Tất nhiên, nếu tiếp tục nghiên cứu sâu về nó, có thể coi đây là một điểm suy nghĩ, suy nghĩ về sự khác biệt giữa giấc mơ và thực tế, và thậm chí nghĩ về nguồn gốc của sự sống và ý thức.

An Lâm rất hâm mộ Đông Phương Tuyết, những nơi mở buổi biểu diễn cũng chính là nơi tu luyện, người khác vui vẻ, mình cũng vui vẻ, có thể kiếm tiền, cảnh giới lại còn có thể tăng lên.

Cô ấy cười trả lời, đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, là một cơn ác mộng. Thật tốt quá, hiện tại đã quên hết, chưa kịp sợ hãi, cũng chưa kịp đau lòng. Thời gian như nước chảy, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.

Thật là tốt!

Cuối cùng An Lâm cũng hiểu, vì sao Đông Phương Tuyết có thể thống trị giới ca hát toàn cầu hơn trăm năm.

Tư chất của Đông Phương Tuyết cũng rất tốt, theo như lời Điền Linh Linh nói, hiện tại Đông Phương Tuyết đã Hóa Thần nửa bước, lĩnh vực lĩnh ngộ cũng là lĩnh vực liên quan đến âm thanh, tên là lĩnh vực Tuyết Âm, có thể thôi miên, có thể chữa trị, có thể buff, có thể giết địch...

Bức ảnh chân dung quen thuộc của một mỹ nữ cổ trang xuất hiện trên màn ảnh.

An Lâm cũng tạm biệt đám người Thanh Hà kiếm tiên, dự định quay về Bình An tiên tông.

"Đi một chút đi, Đông Phương tỷ tỷ mời chúng ta ăn bữa khuya mà." Điền Linh Linh khoác cánh tay trắng nõn vào khuỷu tay An Lâm, kéo hắn đi về phía hậu đài của Tinh Quang.

Buổi biểu diễn kết thúc.

Thành phố Thượng Hải trải qua trăm năm phát triển, đã trở thành thành phố lớn nhất trên thế giới, cảnh đêm của thành phố cực kì rung động lòng người, đặc biệt là đứng ở trên nhà ăn Quang Cầu quan sát, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.

Mười giờ rưỡi tối.

Từng thiết bị bay, xe điện bay, bay theo quỹ đạo cố định giữa không trung, những đốm sáng di chuyển dày đặc, nhìn từ trên cao giống như từng mạch máu mang theo ánh sáng, mạch máu của thành phố Thượng Hải.

Tô điểm cho thành phố trở thành thành phố dạ quang.

An Lâm nhìn ngắm cảnh đêm phía dưới qua lớp kính trong suốt, những tòa nhà cao chọc trời mọc san sát trên mặt đất, có những tòa nhà thấp bé mấy trăm mét, có những tòa nhà cao thậm chí là hai ba ngàn mét. Bên ngoài chúng đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Ba mươi vạn người đều chưa cảm thấy thỏa mãn mà ra về.

An Lâm nghĩ, buổi tối không sao cả, cứ để Điền Linh Linh dắt đi.

Ở mảnh đất Tinh Quang có một nhà ăn Quang Cầu.

Nó trôi nổi ở trên không trung, giống như một quả bóng lớn, vừa xoay quanh toàn bộ thành phố Thượng Hải vừa bồng bềnh, có thể quan sát được toàn bộ cảnh đêm khu vực phồn hoa nhất của Thượng Hải.

Nhưng đột nhiên, tinh não của hắn phát sáng, có một tin nhắn gửi đến.

Lúc này, Điền Linh Linh cũng đã nhận được điện thoại.

"Ế..." An Lâm ngây người một chút!

Đông Phương Tuyết: " Qua đây cùng nhau đi ăn khuya nào!"

Ảo mộng, rực rỡ, mê hoặc lòng người.

An Lâm, Đại Bạch, Na Tra cũng không nhịn được mà thưởng thức cảnh đêm của Thượng Hải.

Lúc này, một giọng nói trong veo, đột nhiên truyền đến.

"An Lâm, đã lâu không gặp, hồi nãy tôi hát cũng tạm được nhỉ."

Đông Phương Tuyết mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc đen dài buông xõa ngang thắt lưng, vành tai trắng nõn óng ánh đeo hai khuyên tai hình mặt trăng lưỡi liềm, lóe ra ánh sáng rực rỡ, trên khuôn mặt xinh đẹp thoát tục nở nụ cười ấm áp, bước thẳng đến, mang theo một làn hương thơm mát, duỗi bàn tay ngọc ngà ra với vẻ tự nhiên.

An Lâm bắt tay, cười nói: "Đâu chỉ là tạm được, có thể dùng từ kinh diễm để hình dung, siêu cấp hay nha!"

Ánh mắt Đông Phương Tuyết hiện lên một chút đắc ý, trên mặt lại tỏ ra khiêm tốn: " Đâu có, đâu có, cậu đừng có khen tôi quá, tôi vẫn còn phải tiếp tục cố gắng."

Dứt lời, cô cũng thân thiết sờ đầu Đại Bạch: "Đại Bạch, cậu vẫn giống như trước, vẫn đáng yêu như vậy..."

"Đông Phương tỷ tỷ người đẹp hát lại hay, tôi cũng nhớ chị đấy, gâu!" Đại Bạch mini muốn nhào vào lòng Đông Phương Tuyết, muốn chạm vào một số chỗ mềm mại nhô cao lên kia, kết quả bị Điền Linh Linh tát cho một cái.

"Thật đúng là dê cụ! Đánh chết cái nết không chừa!" Điền Linh Linh hừ nhẹ nói.

Đông Phương Tuyết cũng không tức giận, ở bên cạnh cười cười. Giống như cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng, trên người vẫn tỏa ra khí chất của một cô gái ý nhị và thanh lịch, thật sự là rất khó khiến cho người ta không sinh ra hảo cảm.

Năm người An Lâm, Điền Linh Linh, Đại Bạch, Đông Phương Tuyết, Na Tra vây quanh một cái bàn nhỏ, vừa nói vừa cười, ăn bữa ăn khuya cao lương mỹ vị, nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa, thoải mái thong thả.

An Lâm lấy vò rượu hoa mà Tiểu Cốt của giới Cửu Châu đích thân sản xuất, chia sẻ cho mọi người cùng nhau thưởng thức.

An Lâm, Điền Linh Linh, Na Tra vẫn lần đầu tiên uống rượu hoa ngon như vậy, đều khen không dứt miệng, Đông Phương Tuyết uống đến vui vẻ thậm chí còn ngâm dân ca. Đó là bài dân ca trước kia cô đã sáng tác, nhưng không phát hành, tự mình hát chơi.

An Lâm may mắn được nghe biểu diễn một hai lần, đây vẫn là bản đêm biểu diễn đầu tiên.

Cảm giác rất tuyệt!

Sau khi mọi người ăn xong bữa khuya, lại bay thẳng đến nơi tiêu biểu của Thượng Hải.

Hòn ngọc mới của phương đông cao tới 8888 mét, là tòa nhà cao nhất của phạm vi thế lực Hoa Thái.

Ở giữa và đỉnh chóp được gắn hai viên cầu một lớn một nhỏ, tỏa ra ánh sáng màu trắng ngà dìu dịu, giống như hai ánh trăng, thoạt nhìn thánh khiết, lại tràn ngập hy vọng vô hạn.

Người bình thường, nếu leo đến đỉnh của hòn ngọc phương đông, sẽ không thể thở được.

Nhưng đám người An Lâm lại đáp xuống đỉnh tháp, dựa vào lan can, nhìn thành phố dưới chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận