Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 456: Đạo Đức Thiên Tôn tới

Đó là một buổi tối với gió thu hiu hắt, sau một ngày bận rộn, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi ở bên trong phòng khách chính.

Trong thời tiết mát mẻ này lại rất thích hợp để chơi mạt chược!

Tiểu Hồng mang theo BGM, vui vẻ hát bài hát đấu địa chủ.

Bốn người An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đại Bạch và Tiểu Sửu đang chiến đấu say sưa. Bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông đang hăng hái đứng ở bên cạnh xem, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với loại trò chơi mới lạ này.

An Lâm đang cố gắng duy trì một sự cân bằng, hắn vừa hi vọng Hứa Tiểu Lan có thể sống hạnh phúc dưới trạng thái của người bình thường, đồng thời cố gắng đi tìm phương pháp giải quyết chuyện đạo căn của mình bị hủy.

Hắn không hy vọng mình ở bên ngoài liều mạng chiến đấu tìm kiếm biện pháp, khi trở về thì hồng nhan đã trở thành bộ xương khô. Hắn càng không hi vọng Hứa Tiểu Lan lại giống như người bình thường, thân thể chậm rãi già đi rồi chết, còn mình thì bất lực không thể làm được gì.

Đây là một loại suy nghĩ rất mâu thuẫn, rất khó có thể hoàn mỹ, nhưng An Lâm lại đang cố gắng thực hiện theo hướng này.

Nhưng mọi việc lại thay đổi nhanh hơn so với hắn dự đoán.

Nếu Thái Thượng lão quân tới, vậy chứng tỏ còn có triển vọng, còn có hi vọng!

Đôi tay trắng mịn màng của Hứa Tiểu Lan nắm chặt, viền mắt hơi đỏ lên, cô cố gắng kìm chế sự chấn động trong lòng mình.

An Lâm nghe vậy lại kích động đến mức cơ thể khẽ run lên, nói năng cũng hơi lộn xộn: "Cảm ơn anh Doãn Hỉ, cảm ơn tiền bối Đạo Đức Thiên Tôn, cảm ơn, tôi thật sự cảm ơn..."

Mắt của đám yêu sủng Đại Bạch đều sáng lên và đầy vẻ chờ mong.

Hắn kích động kết nối phù truyền âm, giọng nói có hơi run rẩy: "Alo, đạo hữu Doãn Hỉ, tình huống thế nào?"

Ngược lại, cô là một cô gái rất cao ngạo, giống như phượng hoàng bay lượn ở trên trời cao, khát vọng đối với bầu trời xanh thẳm còn lớn hơn bất kỳ người nào, cô càng muốn nhìn thấy cuối con đường tu đạo hơn bất kỳ người nào khác.

Trong lúc đang chơi mạt chược, phù truyền âm của An Lâm bỗng nhiên sáng lên.

Chỉ khi bạn mất cái gì đó, bạn mới có thể thật sự hiểu được vật kia quan trọng với mình tới mức nào.

"Ha ha, anh cố giữ kết nối của phù truyền âm, thầy tôi sẽ theo tín hiệu tìm đến anh. Tình huống cụ thể thế nào, ông ấy sẽ tìm hiểu rồi nói lại với anh sau." Giọng nói của Doãn Hỉ có phần ung dung và đắc ý.

Sau khi vừa cảm ứng một chút, hắn mới phát hiện ra là Doãn Hỉ đang liên hệ mình.

An Lâm không giữ bí mật, bởi vậy yêu sủng và Hứa Tiểu Lan ở đây đều nghe được âm thanh trong phù truyền âm.

Nhưng bản thân An Lâm lại kích động, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Hắn biết câu nói kia của Doãn Hỉ ý có ý gì, nếu như hoàn toàn không có chút hi vọng nào, Thái Thượng lão quân sẽ không lãng phí thời gian chạy tới đây.

Hắn nghĩ, sau khi nhìn thấy Thái Thượng lão quân đến đây, mình nên nói gì, có nên vận dụng quy tắc ngầm không, có nên làm chút chuyện gì đó, đưa vài thứ gì đó không...

Hứa Tiểu Lan không hối hận khi sử dụng tiên đồ của mình để cứu An Lâm, nhưng điều này cũng không thể nói là cô không quý trọng, không để ý tới nó.

An Lâm cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hứa Tiểu Lan và khẽ cười, ra hiệu cho cô không cần quá kích động.

Hứa Tiểu Lan kích động hành lễ theo: "Vãn bối Hứa Tiểu Lan, bái kiến Đạo Đức Thiên Tôn."

Ông già ở bên cạnh nói ra chiến tích của mình với vẻ tự hào, giống như một đứa trẻ vui mừng khi giành thắng lợi trong một trò chơi, nhưng mọi người nghe thấy lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Đó không phải là tổ tiên của Đạo giáo trong truyền thuyết kỳ lạ của chín châu sao?

Một giọng nói có phần già nua nhưng rất thoải mái vang lên.

Đạo Đức Thiên Tôn nhìn An Lâm và Hứa Tiểu Lan một lúc lâu, lúc này mới mỉm cười và nói: "Không cần đa lễ, Doãn Hỉ đã nói sơ qua với tôi về chuyện của hai người. Những chuyện còn lại, tôi cũng suy đoán được bảy tám phần. Hai người đều là người có tình có nghĩa, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì, lại tới xem có thể giúp đỡ được hai người hay không."

"A, mấy người chơi mạt chược à, tôi cũng thạo cái này!"

Gương mặt Đạo Đức Thiên Tôn hồng hào, nhìn qua chính là một ông già khỏe mạnh, hơn nữa có một loại khí chất tự nhiên vượt ra ngoài thế gian, làm cho người ta vừa nhìn vào lại có cảm giác mờ mịt, đồng thời lại bình tĩnh và an tâm.

An Lâm nuốt nước miếng, vô cùng mong đợi nhìn Đạo Đức Thiên Tôn, trái tim hắn cũng đang đập rất nhanh.

Ông ta nói xong lại bấm tay bắn ra, một đường ánh sáng trắng rơi vào mi tâm của Hứa Tiểu Lan.

Chẳng biết từ lúc nào, một ông già tóc bạc trắng đã xuất hiện ở bên cạnh bàn mạt chược, ông ta cười híp mắt nhìn bàn mạt chược: "Con bé Nữ Oa kia từng khoác lác với tôi, nói mạt chược là thứ đồ chơi mới do con bé sáng tạo ra ở thế giới nhỏ đầu tiên, trò chơi này rất hay, con bé còn lừa ba kẻ tu hành chúng tôi đấu với con bé. Hì, kết quả tôi ngồi ở cửa trên đã đánh cho con bé hoa rơi nước chảy. Sau đó, con bé cũng không dám đánh mạt chược với tôi nữa."

Trời ạ! Đây chính là thần tiên trong thần tiên đấy! Đối với các cô, Đạo Đức Thiên Tôn chính là trời!

Mà bây giờ, không ngờ tồn tại siêu nhiên như vậy lại xuất hiện ở trước mặt của các cô?

Các thị nữ thật sự bối rối, cảm thấy mình giống như đang sống ở trong giấc mơ.

Lúc này, An Lâm không hề nghĩ ngợi đã cúi người hành lễ nói: "Vãn bối là An Lâm, bái kiến Đạo Đức Thiên Tôn!"

Đạo Đức Thiên Tôn? Thái Thượng lão quân?

Về phần bốn thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông đã bị hù dọa tới mức bối rối.

Các yêu sủng còn lại cũng cung kính hành lễ theo.

"Ừ... phương pháp ghép huyết mạch được hoàn thiện rất hoàn mỹ, mặc dù không cách nào tránh được việc đạo căn bị hủy, nhưng không gây tổn hại cho kinh mạch, khí hải, thần hồn cùng với các hạng cơ năng khác trong cơ thể. Vẫn còn có cơ hội." Đạo Đức Thiên Tôn thản nhiên mở miệng nói.

"Oong..."

An Lâm chỉ cảm thấy trong đầu mình chấn động. Ba chữ "có cơ hội" này không ngừng vang vọng ở trong đầu hắn, giống như tiếng trời dễ nghe nhất.

Cơ thể Hứa Tiểu Lan còn run rẩy, hai mắt mơ hồ, ngơ ngác nhìn ông già trước mặt.

"A? Cậu còn còn có một huyết mạch loại khác đang ẩn nấp ở trong thân thể sao? Huyết mạch của chân long à? Độ thuần khiết còn rất cao nữa. Rất tốt... Như vậy hy vọng thành công sẽ tăng cao lên gấp trăm lần, có thể phát triển theo một loại huyết mạch khác, tốt nhất vẫn là dùng huyết mạch phượng hoàng có độ thuần khiết cao nhất, lấy việc dung hợp hai huyết mạch làm cơ hội, lại có thể lấy ra đạo ý trong huyết mạch chân long đang ngủ say để chữa trị và chuyển ngược lại đạo căn." Đạo Đức Thiên Tôn chậm rãi mở miệng nói.

Nghe thấy lời Đạo Đức Thiên Tôn nói, hi vọng trong lòng An Lâm và Hứa Tiểu Lan càng dâng lên cao hơn.

"Tiền bối, vậy phải làm thế nào để tiến hành dung hợp được hai huyết mạch?" An Lâm không nhịn được hỏi.

"Cái này, phương pháp có xác suất thành công lớn nhất tất nhiên là cậu sử dụng phương pháp ghép huyết mạch, trả lại huyết mạch ban đầu của Hứa Tiểu Lan đã cho cậu... Như vậy tôi có thể bảo đảm xác suất thành công đạt được tám mươi phần trăm." Đạo Đức Thiên Tôn mỉm cười và nói.

Hứa Tiểu Lan và một đám yêu sủng nghe vậy đều ngẩn người ra.

An Lâm nhìn Đạo Đức Thiên Tôn, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không thành vấn đề, tôi bằng lòng!"

"Em không muốn! Nếu làm như vậy, đạo căn của anh sẽ tan vỡ và trở thành người bình thường, em không muốn nhìn thấy anh biến thành dáng vẻ đó." Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm với vẻ mặt kiên định nói.

"Mạng của anh vốn là do em cho, bây giờ hàn độc đã được trừ bỏ tận gốc, em để anh sống lâu hơn, vì sao anh còn muốn giữ lấy lực lượng của em được chứ?" Đây là lần đầu tiên An Lâm không nghe theo ý của Hứa Tiểu Lan, kiên trì nói.

"Em nói không muốn là không muốn!" Hứa Tiểu Lan mím môi, biểu tình trên mặt vô cùng kiên định.

Khi thấy hai người kia lại sắp tranh cãi ầm ĩ, Đạo Đức Thiên Tôn vội vàng hoà giải: "Hai người đừng kích động, vừa rồi chỉ nói là phương pháp có khả năng thành công nhất, không phải còn có phương pháp thay thế khác sao?"

Nào ngờ vẻ mặt An Lâm kiên định lắc đầu: "Không cần nói nữa, nếu phương pháp này có xác suất thành công cao nhất, vậy cứ quyết định chọn nó đi, tôi không muốn hối hận, không muốn lại để cho Tiểu Lan phải mạo hiểm thêm lần nữa."

Giọng Hứa Tiểu Lan sốt ruột nói: "Tiền bối, ngài đừng để ý đến lời nói bậy của hắn, ngài cứ nói với chúng tôi về phương pháp khác đi."

"Không cần thiết phải nói nữa, tiền bối, ngài đến đây đi!"

"Tiền bối, ngài đừng để ý đến hắn, ngài nói đi!"

Đạo Đức Thiên Tôn: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận