Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1749: Chật vật chạy trốn

Liễu Thiên Huyễn nhìn về phía Hắc Tinh Hồn đang mất dần sự sống, trong lòng như bớt được phần nào gánh nặng. Nhưng con đường báo thù rửa hận của cô còn chưa kết thúc, cô vẫn còn một kẻ thù mạnh khác chính là Địa Uyên Đại Đế.

Hiện giờ Địa Uyên Đại Đế đã đến cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo rồi, ngay cả Kiếm Tiên của cảnh giới Phản Hư muốn giết một nhân vật như thế còn khó hơn cả lên trời.

Có điều Liễu Thiên Huyễn không như thế, cô là thai kiếm tuyệt thế. Kiếm thuật siêu nhiên có thể nâng lực chiến của cô lên gấp bội, hơn nữa thân thể của cô còn ẩn chứa cả Kiếm đạo cổ, hai loại năng lực kết hợp miễn cưỡng cũng có thể vượt qua được cái lạch trời kia.

"Chỉ cần nắm bắt đúng thời cơ thì lấy một cái đầu người cũng không có gì khó khăn." Liễu Thiên Huyễn nhẹ nhàng thở hắt một hơi, đôi mắt sáng lấp lánh, tự cổ vũ tinh thần.

"Lúc An Lâm ở cảnh giới Phản Hư cũng có thể giết chết hàng loạt kẻ mạnh nhất ở cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo rồi. Dù mình cũng không mạnh bằng cậu ta nhưng có lẽ một người ở cảnh giới Phản Hư đánh chết một người ở cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo sơ cấp cũng không quá sức đâu nhỉ!"

Cô lắc đầu, sau đó nhìn về phía trung tâm của nghĩa trang Hỏa Diệm. Ở đó vẫn còn một bảo vật Thần cấp chính là đầu lâu Minh Thần. Có thể nói đây là thứ mà bất cứ kẻ nào ở cảnh giới Phản Hư mãn cấp không ngần ngại liều mạng chiến đấu để lấy được. Tuy mục đích của cô là báo thù nhưng làm gì có chuyện báu vật ở ngay trước mắt mà cô lại không nhặt đem về chứ.

Liễu Thiên Huyễn cất Tử Thần Thánh Mâu vào nhẫn không gian sau đó đi về phía đầu lâu Minh Thần.

Cô biết xung quanh có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình mà không dám mạo hiểm xuất đầu lộ diện. Lúc trước cô chỉ cần một nhát kiếm mà giết chết được Hắc Tinh Hồn, hơn nữa còn chém nó làm đôi đã khiến mấy kẻ xung quanh kia phải kinh hãi, phải dè chừng cô. Nhờ vậy mà cô có thể đường đường chính chính lấy đầu lâu Minh Thần mà không có kẻ nào dám chạy tới tranh cướp.

Nhưng trời không chiều lòng người, kẻ phía sau cô cũng đang tăng tốc, rõ ràng còn nhanh hơn cô nên chằng mấy chốc đã đuổi kịp.

Chiếc đầu lâu đỏ như máu cười âm u lạnh lùng.

Hay lắm, vừa có thể tránh nguy hiểm lại vừa khiến cho người ta mang ơn,thật hèn hạ, đê tiện.

"Ha ha... đây không phải là Các chủ Kiếm các của Tứ Cửu tiên tông – Liễu Thiên Huyễn sao? Khách quý, khách quý đến Linh giới! Ta còn chưa được nếm qua kẻ có tư chất tốt như thần hồn của Kiếm Tiên đâu, quả là có lộc ăn đây."

Từ xa truyền tới một tiếng cười to, mọi thứ trong bán kính vạn dặm ngay lập tức đứng yên, ngay cả cô cũng không thể nào thi triển được thuật dịch chuyển không gian.

Lại có một âm thanh khác từ phía sau cô truyền đến. Cô vừa nhìn thấy là ai thì trong lòng lửa giận đùng đùng bốc lên. Quả đúng là Địa Uyên Đại Đế, một trong hai kẻ thù giết mẹ lớn nhất của cô và cũng là kẻ thù cuối cùng của cô.

Khi cô đang chuẩn bi rời đi thì đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm, mặt biến sắc, lập thu lại tức khí thế bức người lúc trước, nhanh chóng thi triển thuật dịch chuyển không gian để chạy trốn.

Sắc mặt Liễu Thiên Huyễn tái nhợt, càng ra sức liều mạng chạy trốn. Hóa ra kẻ vừa tới là Hợp Đạo cao cấp Khô Lâu Thôn Thần. Rốt cuộc đây là cái may mắn gì không biết? Linh giới rộng lớn là thế sao cô hết lần này đến lần khác gặp phải mấy kẻ mạnh nhất trong Hư Linh tộc thế nhỉ? Vận may của cô bết bát đến thế ư?

Áp lực và uy nghiêm của Hợp Đạo cấp cao từ xa truyền tới khiến cho sinh linh vạn vật sợ hãi run rẩy không ngừng. Liễu Thiên Huyễn cũng hơi giật mình, hơn nữa trên mặt còn lộ ra một chút bực bội. Những kẻ khác không dám ra tay với cô thì thôi đi, đằng này còn truyền tin cho kẻ mạnh hơn đến.

"Ha ha... ha ha... Thấy Trảo Trạch Hư Linh Vương nói ở đây có bảo vật cấp Thần, sao ta lại không thấy nhỉ?"

Một cái đầu lâu to đùng đỏ như máu, tay cầm thần khí Liêm Đao sắc bén cũng màu đỏ, trên mặt là ý cười trào phúng, mèo khóc chuột vô cùng rõ ràng.

Quả nhiên mọi việc không hề xảy ra giống như trong tưởng tượng của cô, chỉ cần hơi sơ sảy một chút thì sẽ lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Liễu Thiên Huyễn không thể sử dụng thuật dịch chuyển không gian, cô chỉ đành ngữ kiếm chạy trốn. Cô điều khiển phi kiếm với tốc độ cực nhanh, xẹt qua giống như một tia sáng màu xanh. Chỉ trong một nhịp thở đã bay được hàng chục dặm rồi, chỉ cần sáu hơi thở là có thể thoát ra được không gian đang bị phong bế này.

Khô Lâu Thôn Thần cười nói: "Địa Uyên, ta cũng đã nghe qua chuyện giữa các ngươi, ngươi giết Thu Hồng có phải không? Nói như vậy hôm nay Liễu Thiên Huyễn là đến báo thù rồi."

"Thì ra là Liễu Thiên Huyễn, ban nãy là ngươi giết Hắc Tinh Hồn Hư Linh Vương đúng không?

Cô vốn nghĩ sẽ đợi cho Địa Uyên Đại Đế và những kẻ mạnh khác đánh nhau đến đầu rơi máu chảy rồi cô sẽ chớp thời cơ để báo thù. Nhưng thật bất ngờ, lúc này Địa Uyên Đại Đế lúc vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa còn mang theo đồng minh cũng mạnh không kém.

"Ha ha... ha ha... Địa Uyên, ngươi nói như thế có khác nào bắt nạt người khác chứ? Bây giờ ngươi đã đạt đến cảnh giới Hợp Đạo, cho dù ngươi có đứng im một chỗ cho cô ta đánh thì ngươi cũng không bị bất cứ tổn thương nào."

"Đến đây đi, ta cho ngươi một cơ hội báo thù cho mẹ mình đấy. Đến đây giết ta đi!"

Địa Uyên Đại Đế dữ tợn nói.

"Năm đó Thu Hồng tự ý xông vào vực Hư Linh, đúng là không biết thế nào là trời cao đất rộng, nay con gái của cô ta cũng thế dám xông vào Linh giới. Một khi đã gặp rồi thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, tiễn cô ta đi gặp mẹ mình."

"Không thành vấn đề, ta muốn lấy thi thể của cô ta, đang cần luyện Hồn Thi."

Hai cái đầu quái dị của Địa Uyên Đại Đế gật nhẹ, trên mặt tràn ngập ý cười nhạo:

"Đến đây, ha ha ha..."

Ở trong mắt của kẻ đã đạt tới cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo thì những đại năng Phản Hư chưa lĩnh ngộ được Thần Đạo cũng chỉ là một con kiến đầu to mà thôi, vốn dĩ không đáng để quan tâm.

Còn chưa đánh đấm gì mà hai kẻ ở cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo này đã thảo luận xem chia chác chiến lợi phẩm như nào rồi.

Đại Uyên Đại Đế giang hai cánh tay, khuôn mặt đầy mỉa mai nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn đang ra sức chạy trốn.

Thôn Thần Khô Lâu gật đầu không ý kiến gì nói:

"Được! Có điều cái vật phẩm cấp Thần kia là của ta."

Địa Uyên Đại Đế nói:

Liễu Thiên Huyễn cắn chặt răng, giận run người nhưng vẫn không ngừng chạy về phía trước.

"Ta đã giết Thu Hồng, thế nên bây giờ Liễu Thiên Huyễn cũng giao cho ta xử lý đi, mẹ con hai người bọn họ nên để ta ra tay giúp bọn họ nhanh chóng gặp nhau đi."

Hai kẻ đã đạt đến cảnh giới đại năng siêu cấp Hợp Đạo cứ thế đuổi theo Liễu Thiên Huyễn càng ngày càng gần.

Khô Lâu Thôn Thần cười ha hả nói. Địa Uyên Đại Đế cũng ha hả cười theo.

Địa Uyên Đại Đế biến thành một con quỷ quái lạ màu đen xì, vô số xúc tu như những con rắn độc lao về phía cô gái đang ngự kiếm chạy trốn. Nó trào phúng nói:

"Liễu Thiên Huyễn, kẻ thù giết mẹ ngươi ở đây mau, đến chém ta đi."

Ngay lúc Địa Uyên Đại Đế đang cười to thì bỗng có cảm giác lạnh vô cùng mà không thể nào diễn ta được bao phủ toàn bộ cơ thể.

Oong...

Thần kiếm Băng Hồng đột nhiên bao phát ra kiếm ý đáng sợ. Cô nhanh chóng dùng tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được quay người lại áp sát Địa Uyên Đại Đế.

Địa Uyên Đại Đế bị dọa cho giật mình, vô số xúc tu vẫn hướng về phía Liễu Thiên Huyễn, nhưng dưới tốc độ của kiếm đạo cực lạnh thì đã chậm đi rất nhiều.

Một Liễu Thiên Huyền mạnh chưa từng có, tránh thoát vô số xúc tu, thần kiếm trong tay cũng được chém xuống ngay chính giây phút này, trong cái lạnh thấu xương trắng lóa như tuyết, dường như khúc xạ ra một tia sáng chói lọi.

Đây chính là sát chiêu mà Liễu Thiên Huyễn chuẩn bị dùng để giết Địa Uyên Đại Đế, cũng là chiêu mà cô dồn toàn bộ sức lực của mình, Lạc Hà Tuyết Tễ.

Kiếm thuật không thể diễn tả được bằng lời cứ thế chia đôi đất trời, lưỡi kiếm trắng muốt như tuyết, bên trong còn mang theo nhiều màu sắc kì lạ, tựa như ánh sáng của những bông tuyết lúc sớm mai, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp.

Địa Uyên Đại Đế còn chưa kịp tránh né thì lưỡi kiếm sắc bén đã chém vào cơ thể nó. tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp mọi nơi.

Một cô gái tay cầm thần kiếm xông đến nhanh như chớp, trong mắt tràn ngập lửa giận nói:

"Không phải ngươi nói đến giết ngươi đi sao? Ta lập tức đến chém ngươi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận