Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1946: Chuyện này là kỳ ngộ hay là tao ngộ

An Lâm thấy Bạch Hổ cự tuyệt dứt khoát thì hơi ngẩn ra.

"Vì sao?" Hắn vô cùng khó hiểu hỏi.

"Vì con gái của tôi yêu thương hắn, tôi không quản được con gái mình, nên nếu con gái tôi không rời xa Dương Viễn được, tôi cũng không thể làm gì hơn." Bạch Hổ vô cùng bất đắc dĩ, nói.

An Lâm kinh ngạc.

Tiểu Lan nhỏ kinh ngạc.

Mạc Hải cũng kinh ngạc.

Con gái Bạch Hổ yêu Dương Viễn sao?

Mẹ nó! Dương Viễn trâu bò như vậy sao?

"An Lâm! Thật sự là anh sao? Hứa Tiểu Lan kế thừa thánh vị hả? Thì ra đám người chém giết Chu Tước ở phía nam tinh vực là mấy người!" Dương Viễn vô cùng kích động, nói.

"Thật không ngờ, anh và Hứa Tiểu Lan sư muội lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy! Việc Nhân tộc chúng ta đấu với Thiên Nhân tộc lại có thêm mấy phần hy vọng!" Dương Viễn nói.

Là vì cưng chiều con gái hay là vì thực lực và địa vị của hắn nhỉ?

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi Dương Viễn nghe được câu trả lời chính xác vẫn xúc động không ngớt.

"Dĩ nhiên là được, hai người có thể trao đổi thoải mái, thực ra tôi cũng không phản đối Dương Viễn và con gái tôi ở bên nhau, tất cả đều theo tâm nguyện của bọn chúng." Thật ra ở phương diện này Bạch Hổ cũng rất tiến bộ.

"An Lâm anh đừng chê cười tôi, ôi..." Dương Viễn lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Trời xui đất khiến thế nào tôi lại sử dụng Thánh Hỏa giúp con gái Bạch Tiểu Hổ của Bạch Hổ loại bỏ hàn độc trong cơ thể, đáng lẽ tính kết giao hữu nghị mà thôi, không ngờ lại kết được một mối nhân duyên..."

Mạc Viễn nhất thời cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật thua kém, trong lúc hắn khổ sở khai thác mỏ quặng, Dương Viễn đã dụ dỗ được con gái của Bạch Hổ rồi, người so với người thật khiến người ta tức chết thôi.

An Lâm rất vui mừng, khi nghe được tin này Dương Viễn lại có thể nghĩ đến Nhân tộc đầu tiên.

An Lâm vốn tưởng rằng Bạch Hổ thuộc dạng nóng tính, hở ra là sẽ trở thành mãnh thú giết cả nhà người ta, bây giờ xem ra đối phương vẫn rất thấu tình đạt lý.

"Xin hỏi tôi có thể nói chuyện với Dương Viễn không?" An Lâm tiếp tục hỏi.

An Lâm lần lượt trả lời từng câu hỏi.

Hai mắt An Lâm nóng rực: "Thật tốt!"

Rất nhanh, giọng nói của Dương Viễn đã truyền ra từ quả cầu truyền tin, có vẻ vô cùng kích động.

Tiểu Lan nhỏ mút ngón út, liếc mắt nhìn An Lâm.

"Dương Viễn sư huynh, anh ở lãnh thổ Bạch Hổ đã xảy ra chuyện gì, nghe nói anh và em gái Bạch Hổ... Ha ha ha!" An Lâm cười ha ha, nói.

"Bây giờ Bạch Tiểu Hổ đang điên cuồng theo đuổi tôi, thậm chí sau khi biết tôi đã có vợ cũng không để ý, tuyên bố không ngại việc hai vợ hầu hạ một chồng..."

Mạc Hải bùi ngùi, nói: "Ôi, không biết đây là kỳ ngộ hay là tao ngộ của Dương Viễn sư huynh, tuy lấy được truyền thừa nòng cốt của Bạch Hổ, nhận được rất nhiều bảo vệ mà Bạch Hổ ban cho nhưng lại thừa ra một Bạch Tiểu Hổ vô cùng vướng víu..."

Nhưng lúc nói ra lại là câu: "Dương Viễn huynh, chú ý giữ gì sức khỏe! Chúng tôi đợi anh vài ngày, mấy ngày nay tôi và Tiểu Lan sẽ ở lãnh thổ Chu Tước."

Dừng một chút, An Lâm bắt đầu gọi cho Huyền Vũ.

"Tôi sẽ thử xem sao, Bạch Tiểu Hổ vẫn luôn đi theo tôi, thật đau đầu... Nếu thật sự không được, tôi chỉ có thể dẫn Bạch Tiểu Hổ cùng quay về đại lục Thái Sơ..." Dương Viễn vô cùng buồn rầu, nói.

"Ngài là Chu Tước sao?" Huyền Vũ hỏi.

Lúc này An Lâm mới giận tím mặt, nói: "Tính cách của hổ thật vặn vẹo, không có đạo đức, Bạch Tiểu Hổ làm như vậy thật không biết xấu hổ! Hazz... Đáng tiếc, tôi không có cách nào giúp anh thông qua đường dây kết nối với Bạch Hổ này, vậy anh tự có cách nào không, tới lãnh thổ Chu Tước, chúng ta cùng nhau trở về."

Tiếp theo, hiển nhiên là người giám hộ kiêm người phát ngôn An Lâm lên sân khấu.

Huyền Vũ: "..."

"Ê a!" Tiểu Lan nhỏ trả lời.

An Lâm nghĩ thầm, chuyện này cũng rất tốt.

"A lô, Chu Tước Nữ Đế, tôi thay mặt Huyền Vũ nhất tộc chúc mừng ngài thành công kế thừa thánh vị, cũng hy vọng chúng ta hợp tác ngày càng tốt hơn..." Huyền Vũ vừa nhận được điện thoại liền nói liên tục, giống như đang rất vội.

Hứa Tiểu Lan: "Ô oa oa!"

"Cho nên... Hả?" Huyền Vũ nghe thấy giọng nói trẻ con trong trẻo thì dừng lại.

Tiếp tục nói với nhau vài câu hai người liền ngắt liên lạc.

Lấy được truyền thừa đỉnh cấp, cưới được vợ Bạch Hổ xinh đẹp, tu luyện ngày càng gần với đỉnh phong, cái này không gọi là kỳ ngộ thì gọi là gì?

Là kỳ ngộ hay là tao ngộ, trong lòng anh còn không rõ sao?

An Lâm không nhịn được liếc Mạc Hải một cái.

An Lâm tán dóc với Huyền Vũ một lát, vẫn chưa hỏi tới chuyện tình của Thượng Quan Nghệ nhưng Huyền Vũ đã chủ động nhắc đến cô.

"Hazz, không giấu gì cậu, bây giờ tôi đang chữa trị vết thương, Huyền Vũ Tâm Nguyên không may bị tổn thương, bây giờ tôi đang dốc sức áp chế phản phệ của Huyền Vũ Tâm Nguyên, nếu không nhất định sẽ đến tận nơi chúc mừng." Huyền Vũ lộ ra vẻ mặt sầu khổ nói.

"Hả? Là ai mà lợi hại như thế? Vậy mà có thể khiến cho Huyền Vũ Tâm Nguyên của ông tổn thương." An Lâm nhất thời tò mò.

"Là một nữ tu sĩ, ôi... Tôi cũng không biết có liên quan tới cô ta hay không... Nhưng mà sau khi cô ta đến đây, tôi đen đủi muốn chết luôn, tôi nghi ngờ đây chính là vũ khí luật nhân quả mà kẻ địch lén lút phái đến trị tôi!" Nhắc đến chuyện này Huyền Vũ lại cảm thấy đau đầu.

Ngay sau đó, ông ta nói hết chuyện huyền cầu rỉ nước, nuốt hết tinh cầu; chân trời có cầu vông, bỗng nhiên mưa lớn; sấm sét hỗn độn, bất ngờ đánh vào Huyền Vũ Tâm Nguyên với An Lâm.

"Tuy mỗi sự việc đều là hiện tượng tự nhiên nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều sự trùng hợp, tuyệt đối không đơn giản, Thượng Quan Nghê này tuyệt đối có vấn đề!" Huyền Vũ dứt khoát, nói: "Vì vậy tôi giam cô ta trong tù, dự định từ từ thẩm vấn."

An Lâm: "..."

Mạc Hải: "..."

Bọn họ vừa nghe được cái gì vậy? Thượng Quan Nghệ?

Mẹ nó!

Vầng sáng xui xẻo của Thượng Quan Nghệ sư tỷ đã trâu bò đến như vậy rồi sao?

Huyền Vũ lạnh lùng cười, nói: "Ha ha, ngu ngốc! Tôi sẽ không mắc mưu!"

"Hãy thành thật khai báo, rốt cuộc là ai sai bảo mấy người? Nếu tôi đoán không sai, ở Bạch Hổ cũng có bạn của mấy người đúng không? Ở Thanh Long cũng có bạn của mấy người đúng không?"

"Nhiệm vụ của mấy người là đến lãnh thổ Chu Tước ám sát Chu Tước, nhiệm vụ của Thượng Quan Nghệ là đến lãnh thổ Huyền Vũ ám sát tôi, mấy người đã thành công nhưng Thượng Quan Nghệ bị tôi đa mưu túc trí phát hiện, bây giờ mấy người lại tẩy trắng, công khai lấy danh nghĩa Chu Tước yêu cầu thả Thượng Quan Nghệ..."

"Mấy người và cô ta là bạn bè... Tôi biết rồi, mấy người đều là thích khách hàng đầu!"

"Chuyện là như thế này, Huyền Vũ đạo hữu, tôi có một yêu cầu quá đáng, đây đồng thời cũng là ý của Chu Tước Nữ Đế..." An Lâm kiên trì đến cùng.

"Yêu cầu chuyện gì, mấy người cứ nói, tôi sẽ cố hết sức mình giúp đỡ mấy người!" Huyền Vũ trả lời vô cùng sảng khoái, gần như là vỗ ngực nói.

Giọng điệu An Lâm nghiêm túc, nói: "Chuyện này... Thực ra Thượng Quan Nghệ là bạn của tôi, tôi lấy danh nghĩa Đường Bát Tạng ra đảm bảo, những việc không may xảy ra này thật sự không liên quan đến Thượng Quan Nghệ, xin ngài hãy cho thả chị ấy ra!"

Huyền Vũ: "..."

Trước mặt là một hồi im lặng rất dài.

"Tôi hiểu rồi!" Huyền Vũ bỗng nói.

"Cảm ơn Huyền Vũ đạo..."

"Tôi hiểu rồi, tất cả chuyện này là một âm mưu!"

An Lâm chưa nói xong Huyền Vũ đã dứt khoát chen ngang.

Vẻ vang? Thượng Quan Nghệ sư tỷ đang ngồi trong nhà tù, cái này cũng gọi là vẻ vang sao?

An Lâm không nhịn được liếc Mạc Hải một cái.

Mạc Hải giống như chịu đả kích rất lớn, ngồi xổm trên mặt đất giống như hải sâm: "Tôi thật vô dụng, sao tôi lại vô dụng như thế này... Mỗi người các người đều vẻ vang ở lãnh thổ Thánh Thú, chỉ một mình tôi, vẫn luôn khai thác khoáng sản ở lãnh thổ Chu Tước..."

Đã bắt đầu sát phát tứ phương trong lãnh thổ Huyền Vũ rồi sao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận