Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 988: Nhà có đồ nhi đang được nuôi lớn

Bắc Liên hít vào một hơi, đôi mắt đẹp nhìn An Lâm tràn đầy căm tức.

Tuy nói, sư phụ của sư phụ gọi là sư gia cũng không sai, nhưng đến nay cô vẫn không cách nào tiếp nhận được chuyện An Lâm là sư phụ của sư phụ cô.

Loại biến chuyển thân phận này, tạo thành đả kích quá lớn đối với trái tim nhỏ bé của cô.

An Lâm thấy Bắc Liên giận đến mức hai tai đỏ bừng, lúc này mới giải thích: "Chỉ đùa một chút thôi, Tiểu Long Nữ chớ để ý!"

Bắc Liên hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, hai tay ôm quyền nói: "Cung nghênh An Lâm tông môn trở về."

"Nơi này lại không có người ngoài, đừng khách khí." An Lâm vỗ bả vai Bắc Liên.

Khuôn mặt trắng noãn của Bắc Liên đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ hắn nói không có người ngoài, ý là hắn không coi mình như người ngoài ư?

"Đúng rồi, Tiểu Long Nữ, tôi đánh cha cô và Ngũ Ca của cô một trận dữ dội, cô sẽ không để tâm chứ?" An Lâm mở miệng hỏi.

"Nói thật, tôi cũng hơi buồn một chút, nhưng chuyện đã qua, thế nên bây giờ không có có cảm giác đặc biệt gì. " Bắc Liên đáp lại chi tiết.

"Kể từ khi tôi gặp vấn đề về huyết mạch, bị phụ vương bỏ rơi giống như một công cụ, ép toi gả cho cái tên đại thống lĩnh kia, tình cảm của tôi với Long Đình đã hoàn toàn chấm dứt. Chỉ cần mọi người không thương tổn công chúa Ngân Ngư, còn lại không sao hết." Bắc Liên mở miệng giải thích lần nữa.

"Tôi có giả vờ rất thương tâm mà khóc một trận không, sau đó lại hết sức bi thương mà tha thứ cho anh?" Đôi mắt Bắc Liên sáng lóa, nói với vẻ mặt suy tư.

An Lâm im lặng nhìn Bắc Liên, cánh tay của cô nàng này coi như là hoàn toàn với ra bên ngoài rồi.

Bắc Liên: "..."

Bắc Liên không khỏi liếc nhìn chàng trai bên cạnh một cái, thấy nụ cười ôn hòa tự tại trên mặt chàng trai kia, bèn yên lặng chuyển mắt nhìn sang nơi khác, một sợi dây cung nào đó trong lòng đã bị xúc động rồi.

"Đánh hay tốt! Ai bảo họ làm khó sư phụ như vậy chứ." Bắc Liên không chút nghĩ ngợi đáp.

Chuyện này An Lâm đều biết đến, lúc ấy trừ Ngân Ngư vẫn luôn bất bình thay cho Bắc Liên ra, các anh chị em còn lại đều tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt với chuyện của Bắc Liên, trường cảnh kia đã sớm trở thành vết thương khắc sâu trong trái tim Bắc Liên.

An Lâm: "..."

Tiêu Trạch nghe vậy thì vô cùng cảm động: "Sư phụ không cẩn thận giết chết nhị ca của cô, cô cũng sẽ không để tâm chứ?"

Tiêu Trạch thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ vì sự kiện này, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ thầy trò trong đó.

"Ừm." Bắc Liên dịu dàng đáp một tiếng.

"Cô... cô cứ nói thật là được rồi. " Tiêu Trạch có phần khó lên tiếng.

Tiểu Long Nữ yên lặng tặng thêm một cái danh hiệu "người nhà" cho An Lâm ở một cái vị trí nào đó trong lòng.

Trong mắt cô giá đứng cạnh An Lâm hiện lên vẻ cô đơn, không nhịn được bèn lên tiếng an ủi: "Tiểu Long Nữ, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, Tứ Cửu tiên tông vĩnh viễn là nhà của cô."

"Dĩ nhiên, nơi này cũng là nhà của tôi tại giới Cửu Châu. " An Lâm bổ sung.

Bắc Liên gật đầu: "Đại tỷ của tôi - Ngao Tiểu Vũ cũng là đại năng Phản Hư hậu kỳ, cảnh giới của chị ấy đã sớm vượt qua cha tôi, chẳng qua chị ấy không thích tranh đấu, thế nên Long tộc xếp thực lực của chị ấy sau ngũ ca."

Hai kẻ địch mạnh nhất đã bị loại bỏ, Long Đình còn có uy hiếp gì nữa?

An Lâm vội vàng giải thích: "Thích loại tính cách lười tìm chúng ta gây phiền toái!"

"Ở Long Đình, người mạnh nhất đích xác là Ngao Tình Ngọc, thực lực của cha tôi, Ngao Mông có thể xếp thứ ba, hai người bọn họ đã lấy đạo tâm thề, sẽ không tìm Tứ Cửu tiên tông phiền toái, đây đúng là chuyện tốt." Sau khi Bắc Liên nghe kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra, cả người đều thoải mái hơn không ít.

An Lâm khoát tay áo: "Yên tâm, không có gì tự nhiên tôi lại đến cái chỗ kia để làm gì chứ, đánh cướp chắc?"

Mọi người tán gẫu một phen, An Lâm cũng kể lại quá trình giao chiến với cường giả Long Đình.

Một cô bé dáng vẻ xinh đẹp, đang vung kiếm gỗ trên đạo trường, váy trắng ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là đã mệt muốn chết đi rồi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.

Mặt trời đã dần dần rơi vào đường chân trời, ánh tà dương khiến cả đạo trường ngập trong cảnh hoàng hôn.

Hai vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đi đến một cái trận pháp ngộ đạo.

An Lâm cũng tỏ vẻ dễ chịu, hắn thắng Ngao Tình Ngọc, là nhờ mưu kế, đường đường chính chính chiến đấu, hắn thật sự không đánh thắng được Ngao Tình Ngọc, cái tên Ngao Tình Ngọc này trâu bò muốn chết.

Bắc Liên thản nhiên mỉm cười: "Thật sự không có hứng thú sao? Đại tỷ của tôi da trắng dáng xinh chân dài nha..."

An Lâm tỏ vẻ chính nghĩa nói: "Tôi là người đàn ông có liêm sỉ, đừng có nói với tôi những chuyện này!"

"Ồ!" Bắc Liên xem thường, "Mặc dù căn bản là Long Đình không còn uy hiếp gì nữa, mấy đại năng Phản Hư hậu kỳ còn lại cũng không giết được anh, nhưng anh tuyệt đối không được đi tới bản bộ Long Đình, nơi đó có một đại trận rất đáng sợ, cho dù siêu cấp đại năng Hợp Đạo đi tới đó, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm."

"Đợi một chút... cô nói cha cô xếp hàng thứ ba?" An Lâm ngạc nhiên hỏi.

Bắc Liên lé mắt nhìn về phía An Lâm.

An Lâm không nhịn được gật đầu: "Người như thế, tôi rất thích!"

"Trước mắt, đối với Tứ Cửu tiên tông chúng ta mà nói, chị ấy là tồn tại có uy hiếp cao nhất, nhưng tính cách chị ấy lạnh nhạt, xem thường tranh đấu thế tục, cho nên tông môn chúng ta vẫn sẽ được an toàn."

"Còn có ba ngàn, là nhiệm vụ hôm nay có thể hoàn thành, cố gắng lên, Diệp Linh, mày sẽ làm được!"

Cô bé yên lặng khích lệ chính mình, hết sức chăm chú vung kiếm trong tay, ngay cả lúc có người đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra.

"Linh Nhi, tư thế vung kiếm của nhóc vẫn còn quá cứng nhắc."

Một giọng nói vừa ôn hòa vừa quen thuộc đột nhiên vang lên.

Động tác vung kiếm của cô bé thoáng dừng lại, có phần mờ mịt mà nghiêng đầu, nhìn sang bên cạnh.

Đôi mắt sáng ngời mở to, trên khuôn mặt tròn trịa phúng phính còn dính những giọt mồ hôi trong suốt.

Rất nhanh, ánh mắt mơ màng dần dần trở nên trong suốt, nét mặt biểu lộ ra vui vẻ nụ cười.

"Sư phụ!" Cô bé hưng phấn mà ôm lấy chàng trai trước mặt.

An Lâm vui vẻ ôm lấy cô bé, thân thể vẫn nhẹ như cũ, chẳng qua thoạt nhìn không còn mềm nhũn như trước nữa rồi, trở nên rắn chắc hơn không ít.

Không giống như Tiêu Trạch, cái gì cậu ta hỏi, hắn cũng không biết dạy...

Quả nhiên, thu một nhóc loli đáng yêu làm đồ đệ là tuyệt nhất, ít ra Diệp Linh hỏi gì hắn đều biết.

An Lâm thấy mặt Diệp Linh lộ vẻ sùng bái, trong lòng rất là thoải mái.

Kể từ lần đầu hai người gặp nhau, suy nghĩ này đã cắm sâu trong đầu của cô bé.

Ở trong mắt của cô nhóc, sư phụ chính là một vị đại anh hùng bất khả chiến bại, đỉnh thiên lập địa.

Hai mắt Diệp Linh tỏa sáng như sao trời, lên tiếng than hãi.

"Dạ, sư phụ thật lợi hại!"

Thầy trò hai người ở dưới ánh chiều tà, chăm chú vung kiếm gỗ trong tay.

Một lần lại một lần, không ngại phiền mà tái diễn động tác đơn giản.

Bắc Liên lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn một màn trước mắt này, đột nhiên cảm thấy có phần ấm áp.

Rất nhanh, bóng đêm phủ xuống.

An Lâm thấy Diệp Linh cũng mệt mỏi rồi, lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô bé đi đến nhà ăn để ăn cơm.

"Sư phụ, nghe nói thầy đã đánh cho đám người Long Đình xấu xa kia chạy trối chết rồi!"

"Đúng vậy, vi sư ném một quả cầu, lập tức trấn áp được Đông Hải Long Vương. Đứng nguyên tại chỗ, không cần động thủ, liền chém được Ngao Tình Ngọc - cao thủ đệ nhất Long Đình."

"Thật lợi hại!!!"

"Nhóc xem, có phải cảm giác dùng hơn ít khí lực hơn, nhưng lại đạt được hiệu quả đồng dạng không?"

"Cầm kiếm không thể cầm quá chắc, phải khéo léo dùng lực, giống như vậy..."

Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Diệp Linh, theo trình tự chỉ dẫn.

"Tới, tôi dạy nhóc luyện kiếm." An Lâm thả lại cô bé xuống mặt đất.

"Hì hì... Là sư phụ dạy giỏi ạ." Diệp Linh vui vẻ tươi cười. Đôi mắt to tròn sáng rỡ, không kiềm chế được mà ngắm nhìn chàng trai trước mặt, giống như thấy thế nào cũng không đủ.

Hắn lấy ra một chiếc khăn tay, lau mồ hôi trên khuôn mặt cô bé, tán dương: "Linh Nhi giỏi lắm, bây giờ đã Đạo Chi Thể tầng hai rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận