Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1226: Không sai, tôi chính là người như vậy đấy

An Lâm cưỡi Đại Bạch đứng thẳng trên trời, yên lặng quan sát tình hình trước mắt.

Những tu sĩ còn lại liều mạng ngăn cản công kích liên tục không ngừng nghỉ của biển hoa, chỉ cần bọn họ vừa mới hơi thay đổi vị trí một chút thì công kích của biển hoa lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Sau khi Tôn Vũ Lạc gia nhập vào đội hình của sát trận biển hoa cũng không mang đến tác dụng rõ rệt nào. Theo thời gian trôi đi, tình cảnh của mọi người càng lúc càng trở nên gian nan.

"An Lâm này quả thật quá vô liêm sỉ, trốn ở đằng sau chúng ta, nhận lấy sự bảo vệ của chúng ta, nhưng từ trước đến giờ không bao giờ chủ động chiến đấu!" Cô gái tên Tuyết San vừa khua trường kiếm làm đông cứng một huyết nhân đánh lén mình, vừa lên tiếng bất mãn.

Những tu sĩ còn lại nghĩ cũng thấy tức giận, nhưng mà không có ý định phát hỏa trực diện với An Lâm, đành phải chuyển ánh mắt phẫn nộ về phía Tôn Vũ Lạc.

Tôn Vũ Lạc nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt sầu muộn, nhưng cậu lại không nói gì cả, chỉ giúp đỡ mọi người ngăn cản sự tấn công của biển hoa như trước. Cậu cũng sẽ không nhờ An Lâm ra tay giúp đỡ, bởi vì cậu tự biết chính mình không có cái mặt mũi đó, cũng không có tư cách làm như vậy.

"Tôi tìm ra được điểm thiếu sót của sát trận rồi." Triệu Tư Minh Phản Hư sơ kỳ đột nhiên mở miệng nói.

Bước chân hắn đạp mạnh vào không khí, lao vọt đến một vị trí cách đó hơn nghìn mét.

"Tôn Vũ Lạc đến đây cũng có làm được cái gì đâu, chỉ khiến chúng ta ngột ngạt thêm."

"Ha... Gia nhập Tứ Cửu tiên tông là được rồi, vì sao còn muốn ở lại Thiên Kiếm tông bọn mình?"

Nguy cơ của mọi người ngay lập tức được diệt trừ gần như không còn sót lại gì.

"Hiện giờ cậu ta đang ở cùng An Lâm, liệu có phải đã cấu thành tội phản bội tông môn rồi không?"

Cả vùng đất rộng lớn cũng rung lên theo.

Tôn Vũ Lạc thì lại cực kỳ bình tĩnh, giống như tất cả những lời này đều không phải đang bàn tán về cậu.

Vô số những cánh hoa có màu máu bay đến mãnh liệt như phi đao, nhưng mặt hắn vẫn không đổi sắc, chỉ rút trường kiếm ra vung một luồng ánh kiếm chói mắt. Kiếm quang phá vỡ vặn xoắn của những cánh hoa máu, xé rách biển hoa thành một cái khe dài đến mấy dặm!

Mỗi một tu sĩ, hoặc thích thú, hoặc coi thường và khinh bỉ mà nói.

Sát trận đột nhiên tĩnh lặng, hoa Mạn Đà Sa cũng không phóng ra huyết nhân nữa.

Ầm ầm!

"Đúng đấy, người đến đây, lại còn dẫn theo cả An Lâm, chúng ta lại phải để ý phòng bị An Lâm nữa."

Tôn Vũ Lạc mỉm cười: "Người khác nhìn tôi ra sao cũng đâu có ảnh hưởng đến việc ăn việc ngủ của tôi, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tôi luyện kiếm, sao tôi lại phải phản ứng vì những thứ này, lãng phí thời gian?"

"Tốt quá rồi! Tôi biết ngay là sư huynh Triệu Tư Minh nhất định có thể tìm được cách giải quyết mà!"

Trong lòng An Lâm và Đại Bạch bỗng trào lên một đợt sóng kính nể.

An Lâm cảm thấy lá gan của bọn họ rất lớn, thực sự không sợ hắn không vui rồi đập chết họ luôn hả?

"Tiểu Tôn, tính tình của cậu cũng quá tốt rồi đấy, người khác nói cậu như vậy mà cậu không hề có chút cảm xúc dao động nào sao? Gâu!"Đại Bạch cũng kinh ngạc nói.

Đám người không để ý đến An Lâm, mà đều đưa mắt nhìn về phía Triệu Tư Minh.

"Vâng, thưa sư huynh!" Năm đệ tử còn lại đồng thanh đáp.

Vô số gốc hoa Mạn Đà Sa đồng thời dao động, lúc lắc thân thể.

Một tu sĩ hệ Phật như thế, không đi đến lăn lộn ở giới Tây Phương Cực Lạc, quả đúng là đáng tiếc.

"Tại sao lại như vậy được?" Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Tuyết San cũng trở nên tái nhợt, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm bắt đầu bao phủ khắp toàn thân cô.

Vị đạo hữu Tôn Vũ Lạc này không chỉ có cái đầu sắt, mà tâm tính lại cực kỳ có phật tính!

Đám tu sĩ nghe xong, sắc mặt đều biến đổi.

Hắn có thuật Thần Giám, có thể nhìn thấy được rõ ràng đặc điểm của sát trận biển hoa này.

"Vị sư huynh kính yêu này của các người, vừa nãy đã tìm ra được điểm thiếu sót của sát trận, thật ra đó cũng chẳng phải là điểm thiếu sót gì cả mà chỉ là một điểm nhạy cảm của trận pháp mà thôi. Ngược lại, hắn còn gọi toàn bộ những đóa hoa Mạn Đà Sa đang ngủ tỉnh dậy. Hiện giờ, các người đã hiểu rõ tình cảnh của mình rồi chứ?" An Lâm vui vẻ hớn hở nói.

"Nguy hiểm của đại trận đã được trừ, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này!" Triệu Tư Minh lạnh lùng liếc nhìn Tôn Vũ Lạc, mở miệng nói với năm đệ tử còn lại.

Những đóa hoa đỏ thẫm càng lúc càng thêm lóa mắt, đồng thời có một khúc nhạc cực kỳ quỷ dị bắt đầu vang lên.

Màu đỏ cực hạn, giai điệu trầm luân đến mức điên cuồng...

"Áaa...!" Có một nam tu sĩ đau đớn bịt chặt lỗ tai, hai con ngươi dần dần biến thành đỏ thẫm, hiển nhiên là bị cái bầu không khí cực kỳ quỷ dị kia gặm nhấm.

An Lâm không kìm được liền bật cười: "Nguy hiểm thực sự được giải trừ rồi?"

Đúng lúc này, toàn bộ biển hoa đột nhiên rung động mạnh mẽ!

Mọi người cùng bắt nhịp với nhau mà bay về hướng bắc.

Triệu Tư Minh liếc An Lâm một cái, khẽ nhíu mày rồi chỉ tay về phía bắc: " Âm khí ở nơi đó khá nặng, thanh kiếm cổ trốn thoát có lẽ là ở hướng đó."

Sắc mặt của Triệu Tư Minh cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Đúng lúc này, hoa Mạn Đà Sa lại một lần nữa ngưng tụ ra từng huyết nhân một.

Những huyết nhân này có khí tức còn khủng bố hơn hẳn những huyết nhân trước đó, không chỉ có vậy, lúc trước là biển hoa xung quanh mọi người ngưng tụ huyết nhân, nhưng hiện giờ lại là toàn bộ biển hoa bắt đầu chuyển động!

Huyết nhân không phải chỉ có mấy chục mấy trăm, mà là mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn...

Số lượng huyết nhân cực lớn xuất hiện, bay về phía bầu trời, bao vây cả đám người ở giữa.

Nhìn qua những huyết nhân dày đặc chi chít này, một kiếm tu nữa đã nhũn mềm cả hai chân, ngã ngồi trên thanh phi kiếm, nước mắt đầy mặt, nói: "Tiêu rồi, lần này thực sự tiêu rồi."

"Ghét thật, nếu không phải thông tin về sát trận này bị giấu kín thì tại sao chúng ta lại bị rơi vào tình cảnh này?"

"Đừng lo lắng, chúng ta còn có sư huynh Triệu Tư Minh mà, kiếm pháp của huynh ấy siêu tuyệt, nhất định có thể chống lại được huyết nhân..." Có nam tu sĩ lên tiếng an ủi.

Khi mọi người chuyển mắt nhìn sang Triệu Tư Minh lại bỗng phát hiện ra sắc mặt hắn đã tái nhợt từ lâu, bàn tay nắm chặt lấy thanh trường kiếm đang khẽ run rẩy, hiển nhiên là đang cố hết sức để giữ vững sự bình tĩnh, nhưng khó mà nén nỗi sự khiếp sợ và tuyệt vọng trong lòng.

"Sư huynh Triệu Tư Minh..."

"Đừng nói nữa, nhìn thẳng vào hiện thực đi, nhiều huyết nhân như vậy, cho dù có mười sư huynh Triệu Tư Minh cũng không có tác dụng gì! Chỉ sợ ngay cả cái vị... An Lâm kia cũng không có cách nào." Tuyết San cắn chặt môi dưới, quăng một cái liếc về phía An Lâm, lạnh lùng mở miệng nói.

Nói đến đây, tất cả tu sĩ đều chuyển mắt nhìn về phía An Lâm, vẻ mặt cực kỳ phức tạp, có người lúng túng, có người nhục nhã hổ thẹn, còn cả có vài người mang theo mong đợi khó nói thành lời...

"Các người đều nhìn tôi làm gì? Không phải là đang ảo tưởng tôi sẽ ra tay giúp các người đấy chứ?"

"Không phải trước đó các người đã nói rồi đấy sao, tôi chính là một tên vô liêm sỉ, một tên tiểu nhân ti bỉ chỉ đứng ở một góc xem trò cười của các người. Các người nói không sai chút nào, tôi chính là người như vậy đấy..."

An Lâm nắm chặt bàn tay, tạo thành động tác cổ vũ cố lên, khuôn mặt vẫn mỉm cười: "Cho nên, mọi người cố lên nhá!"

An Lâm cười cực kỳ đê tiện.

Đám tu sĩ tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng lại không thể làm gì được.

Bọn họ là Kiếm Tiên, có bao nhiêu ngạo khí từ trong xương, lại bắt họ ăn nói khép nép để nhờ An Lâm ra tay giúp, quả thực không cúi được cái đầu kia xuống, nhất là An Lâm còn có mâu thuẫn cực lớn với tông chủ Liễu Minh Hiên, cho nên chuyện này càng không thể nào xảy ra được.

"Chúng ta đừng gửi gắm hi vọng vào loại người như vậy, chắc chắn An Lâm cũng sợ muốn chết, chỉ đứng đó mà mạnh miệng thôi, chúng ta phải dựa vào chính bản thân mình."

"Đúng, chúng ta tự nghĩ biện pháp! Nhất định sẽ có cách khác!"

Đúng lúc này, vô số huyết nhân bắt đầu đánh về phía bọn họ!

Đám tu sĩ Thiên Kiếm tông ngay lập tức rơi vào tuyệt cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận