Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1081: Tạm biệt công chúa nhân ngư xinh đẹp

An Lâm nhàn nhã ngồi thiền định tại hải đảo.

Các đại năng của Linh Ngư tộc và Thiên Quy tộc có người đã đi xử lý công việc, có người thì tiếp tục cung kính đứng ở phía xa, không dám quấy rầy nhưng lại suy nghĩ chuyện muốn tự mình đưa An Lâm rời đi để bày tỏ kính ý trong lòng mình.

Sắc trời hơi hửng sáng, thủy triều không ngừng nghỉ trào lên ve vuốt những tảng đá ngầm của hòn đảo.

Đề Na và Cốt Ngọc Tiên Trùng đều đang ghé sát trên bả vai An Lâm, nhìn về ranh giới giữa biển và trời phía xa, ở nơi đó đang chậm rãi xuất hiện một mặt trời tựa như lòng đỏ trứng vậy.

"Người khổng lồ An Lâm, anh là tên lừa gạt, thế mà hết ăn lại đến uống..." Đề Na nhỏ giọng lẩm bẩm.

An Lâm nghiêm túc phản bác: "Nói ai là tên lừa gạt thế? Vốn dĩ tôi đâu có muốn lễ này vật nọ gì đó đâu, là do chúng nó chủ động muốn dâng tặng tôi lễ vật, tôi xuất phát từ lòng tốt nên mới không đành lòng đánh thẳng vào mặt mũi các đại lão, cho nên mới không hề từ chối đấy chứ."

Đề Na trợn trắng đôi mắt nhỏ, khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý tới An Lâm nữa.

Tối hôm qua khó khăn lắm An Lâm mới giải thích xong hết cho hai thú sủng của mình, nói rằng chính hắn cũng thật sự chẳng phải quỷ thiên đạo gì đó, là vì muốn kiếm kế sinh nhai cho nên hắn mới tự biên tự diễn ra một thân phận có lẽ có mà thôi.

An Lâm gật đầu tán thành: "Lam tiểu đệ đã thỏa mãn tất cả tưởng tượng của tôi về một mỹ nhân ngư rồi, quá hoàn mỹ!"

Cho nên, Lam Tiểu Nghê cố gắng kìm lại sự xúc động này của mình.

An Lâm còn nhìn thấy cả thân ảnh vô cùng quen thuộc kia nữa.

Lúc đầu cô muốn trực tiếp vui vẻ phi ngay đến chỗ hòn đá ngầm kia, nhưng nghĩ lại, hiện giờ cô đang muốn thể hiện ra mặt khác của bản thân cho An Lâm thấy, khiến cho người thanh niên này không thể quên được dáng vẻ lúc này của cô mới là mục đích hiện giờ, thế nên phong thái cũng không thể bị hủy được!

Nương theo mặt trời lên dần trên mặt biển, ở phía xa có Linh Ngư đang cưỡi gió ngự sóng tiến lại gần.

"An Lâm lão đại." Lam Tiểu Nghê cười, chào hỏi.

Khó khăn lắm nhóm thú sủng mới tin tưởng, sau đó mũi nhọn lại bắt đầu chuyển hướng sang hành vi dơ bẩn như là vụ hắn đã lừa gạt lễ vật...

Cô bước lên trước với tư thái đầy ưu nhã, tựa như một nàng tiên đang đáp xuống bên cạnh An Lâm.

Một nhóm đại năng Lam Tiên Dương, Ngư Phi Ngư đang tiến đến.

Thật sự thì cũng do bởi rảnh rang quá mà ra, thỉnh thoảng chỉ trích chủ nhân không biết xấu hổ một hai câu thật ra cũng rất thú vị mà.

Lam Tiểu Nghê đã nhìn thấy An Lâm từ phía xa.

An Lâm biểu lộ vẻ mặt ước ao, khen ngợi: "Lam tiểu đệ, hôm nay cô đã đẹp đến một tầm cao mới rồi đấy."

"Chị gái nhân ngư thật xinh đẹp!" Ngay cả Đề Na cũng không kìm được kinh ngạc mà hô lên một tiếng.

Lam Tiểu Nghê nghe thấy vậy mặt cũng đỏ lên, đôi mắt xanh biếc long lanh sóng nước, chất giọng mềm mại: "Vâng... trước khi ra khỏi cửa có hơi ăn diện một chút, dù sao thì cũng muốn tiễn anh rời đi mà."

Mái tóc đen tung bay theo gió, dường như còn có cả mùi hương thơm mát phất vào mặt.

Thân là công chúa Linh Ngư tộc mà lại đi gọi một người khác là lão đại, kiểu gì cũng cảm thấy là lạ, nhưng cô đã không nghĩ được nhiều đến thế, gọi suốt bao nhiêu lâu như vậy nên đã thành thói quen rồi.

Những người xung quanh đều lui hết ra ngoài cả rồi.

Lam Tiên Dương cũng không để ý mà ngược lại còn rất tự giác hạ lệnh bảo người không có phận sự lui ra ngoài, sau đó cười nói: "Vậy thì tôi cáo từ trước, cậu và con gái tôi cứ tâm sự với nhau trước đi."

An Lâm lắc đầu đáp: "Thuận miệng nói thôi, vì để ngăn cản việc tiêu diệt nhân tộc, chỉ có thể nói theo hướng ngược lại thì mới không dẫn đến nghi ngờ. Chẳng qua... nếu như người nào muốn có ý đồ với nhân tộc, tôi nhất định sẽ giết chết kẻ đó! Cho dù là Thiên Thần Biển Cả cũng không ngoại lệ."

Nói xong, ông ta liền đưa một chiếc nhẫn không gian cho An Lâm.

Lam Tiểu Nghê hơi rụt người lại, bất tri bất giác hốc mắt đã chuyển đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, nói: "Anh cũng biết đấy, Thiên Thần Biển Cả kia đáng sợ đến mức độ nào. Chẳng lẽ nó thực sự sẽ đưa cho tôi một cái quyền hành mà không đòi hỏi gì sao, có khi nào về sau sẽ lại yêu cầu tôi làm một vài việc gì đó trong khi tôi chưa chuẩn bị gì cả không..."

Lúc này, Lam Tiên Dương cũng cười ha hả: "An Lâm tiểu hữu, đã khiến cậu chờ lâu rồi, tôi đã chuẩn bị cho cậu một phần lễ mọn, để bày tỏ lòng biết ơn."

Chính vào lúc này, một bàn tay ấm áp khẽ chạm vào đầu Lam Tiểu Nghê, nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngược lại, bóng dáng màu lam đáng sợ đến mức không có cách nào kháng cự lại vẫn cứ quẩn quanh trong lòng cô, khiến cho cô sợ sệt, hãi hùng, rồi lại bất lực.

Sau khi nhận được quyền năng Lam Tiểu Nghê cũng không hề vui vẻ chút nào.

An Lâm khẽ gật đầu, hững hờ nhận lấy, thậm chí còn không liếc nhìn nhiều thêm một cái, đúng chuẩn dáng vẻ coi tiền tài như cặn bã.

Ánh mắt Lam Tiểu Nghê hơi tối lại: "Vậy nếu người kia là tôi thì sao..."

An Lâm hơi sửng sốt: "Nói linh tinh gì thế, cô chính là tiểu đệ của tôi mà, đừng nghĩ lung tung!"

"Tôi rất sợ hãi, tôi sợ sức mạnh bên trong cơ thể tôi sẽ khiến tôi dần dần không còn là chính mình nữa, hoặc có thể sẽ đột nhiên bạo phát mà phản phệ tâm trí..."

Trong mắt ông ta, chắc chắn là vị lão đại có quyền hành Thiên Đạo này có rất nhiều lời muốn nói với tiểu đệ có quyền hành đứng thứ hai.

Hai tay cô gái chống cằm, trong đôi mắt phản chiếu mặt trời buổi sớm tại Hải Thiên, lẩm bẩm nói: "An Lâm lão đại, tối hôm qua anh nói muốn phục hưng nhân tộc, có thật là như vậy không?"

Ánh nắng mang theo sự ấm áp chiếu xuống trên người Lam Tiểu Nghê, hợp với viên dạ minh châu hình bươm bướm xinh đẹp trên trán cô, tản ra một loại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê ngồi trên đá ngầm, sóng vai nhìn về mặt trời buổi sớm cuối cùng cũng đã dâng lên ở phía cuối biển cả.

"Nếu thật sự có một ngày như vậy, khi cô mất đi phương hướng của bản thân mình, tôi sẽ thức tỉnh cô, sau đó giết chết Thiên Thần Biển Cả. Đừng quên, tôi là lão đại của cô cơ mà, tôi sẽ che chở cho cô, nếu như ai dám ức hiếp cô, tôi sẽ khiến người đó phải trả cái giá thê thảm nhất!"

Lam Tiểu Nghê quay đâu nhìn sang người thanh niên vẻ mặt vô cùng kiên định ngồi bên cạnh, chẳng biết từ bao giờ trên mặt đã nhiều thêm hai hàng nước mắt, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, hệt như một đóa hoa kiều diễm nở rộ dưới ánh mặt trời ban mai.

"Vâng! Tôi tin tưởng anh, An Lâm lão đại."

"Vậy thì, An Lâm lão đại, trước hết tôi sẽ thống trị Tây Hải, trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất cho anh nhé!"

"Sh... Lời này thật khí phách, Lam tiểu đệ, cô thay đổi rồi."

"Đây là do chính tiểu đệ này tự tu dưỡng ra đấy, đừng quên, phải thường xuyên đến Tây Hải tuần tra nhé, An Lâm lão đại."

"Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đến mà, tôi đảm bảo."

"Vậy chúng ta ước định xong rồi nhé, ngoắc tay... à không đúng, ôm một cái chứ."

Cứ như vậy, ôn hương nhuyễn ngọc liền tiến vào trong lòng.

E rằng An Lâm sẽ trở thành sự tồn tại có lực phòng ngự đệ nhất thế giới trong đám tu sĩ Hóa Thần mất!

"Không... không có gì, cảm ơn ý tốt của tiền bối Cổ Tự." An Lâm nhận lấy mai rùa, mặt nở nụ cười lên tiếng. Còn lâu hắn mới nói là truyền thừa của Thiên Thần Cơ cũng chính là loại đồ chơi tương tự như thế này...

"Cái gì cơ?" Vẻ mặt Cổ Tự mờ mịt.

Nhưng mà, An Lâm nhìn xong, khóe miệng lại không khỏi co rút: "Đồ của tộc Thiên Quy của các người đều là thứ như thế này sao?"

Đối với một tu sĩ Hóa Thần, không thể nghi ngờ thứ này chính là đồ vật bảo mệnh cực kỳ nghịch thiên.

Nói xong, trong miệng Cổ Tự liền phun ra một cái mai rùa màu đen lớn khoảng một bàn tay.

Chuyện này An Lâm cũng không biết như thế nào, đành phải gác lại trước đã.

Không lâu sau, một con rùa phá vỡ không gian, đáp xuống trên hòn đảo.

Cổ Tự cũng đã mang theo quà tặng trở về rồi.

"An Lâm tiểu hữu, đã để cho cậu chờ lâu rồi, lúc lão quy tôi quyết định tạ lễ đã xoắn xuýt một hồi lâu, mà vẫn chưa nghĩ ra xem nên tặng cái gì mới tốt."

"Nếu là tu sĩ bình thường thì dễ rồi, tặng một ít linh thạch là được, nhưng hiển nhiên là An Lâm tiểu hữu không phải loại người thô tục như thế..."

An Lâm há to miệng, muốn nói lại thôi.

Hiện giờ thứ hắn thiếu thốn nhất chính là linh thạch đấy!

"Tôi nghĩ, An Lâm tiểu hữu đang trong thời gian quan trọng để khôi phục sức mạnh, an toàn thân thể mới là điều quan trọng nhất. Cho nên, tôi đã dùng nguyên liệu cấp Thần của tộc Thiên Quy chúng tôi, ám giáp Thiên Tinh làm căn bản, tăng cường thêm thuật pháp phòng ngự mạnh nhất của tôi vào trong đó!"

"Ám giáp Thiên Tinh này, tổng cộng có thể phát động sức mạnh ba lần, mỗi một lần đều có thể công kích một đại năng cảnh giới Hợp Đạo liên tục trong mười phút đồng hồ.

Chẳng lẽ có thực hiện cái hứa hẹn kia hay không, toàn bộ đều dựa vào nhân phẩm?

Quyền hành hệ thủy của Lam Tiểu Nghê quả thật vô cùng kỳ quái, sức mạnh là thật, nhưng mà sứ mệnh lại quá mức hư ảo, một chút thủ đoạn cưỡng chế cũng không có.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại rảnh rỗi trò chuyện thêm một lát.

Đây không phải hành vi do cô tự nghĩ ra, mà chính là Tuyết Trảm Thiên đã yêu cầu cô làm như vậy, cũng không biết vì lý do gì nữa, dù sao thì chỉ chụp lại một kiểu ảnh cũng sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?

Cảnh tượng ôm nhau trên hòn đảo nhỏ của hai người cực kỳ đẹp, Đề Na đứng cách đó không xa đang im lặng dùng đá thạch anh chụp lại hình ảnh này.

An Lâm còn là lần đầu tiên ôm Lam Tiểu Nghê nghiêm túc như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận