Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 159: Duyên phận trao nhầm

Thang Thi Duyên thất bại, danh hiệu đệ nhất thuộc về Cuồng Nhiệt.

Ở một bên, An Lâm đang kinh hồn bạt vía, Hiên Viên Thành thấy vậy, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ôn nhu nói: "Còn nói cậu không để ý Thang Thi Duyên, nhìn xem nét mặt cậu bây giờ... Được rồi, đợi lát nữa, tôi giới thiệu cô ấy cho cậu làm quen!"

Khóe miệng An Lâm giật, tôi để ý cái quái gì cô ta chứ! Cái tôi để ý chỉ là này 10 vạn linh thạch thôi!!!

A... Không đúng, mình vẫn phải trả cho Cuồng Nhiệt mười nguyên thạch sao.

Mẹ kiếp, lỗ lớn rồi!

Không được, số linh thạch này nhất định phải lấy lại.

Cứ thế, An Lâm tìm đến Cuồng Nhiệt.

An Lâm: "Trả tiền!"

Hai mắt Cuồng Nhiệt trừng một cái: "Bao nhiêu?"

An Lâm ôm ngực, khốn nạn, nói kiểu này, thật đúng là nghĩ không thông rồi...

Cuồng Nhiệt: "Thế nhưng tôi cũng đã cố gắng, trước đó cậu cũng không có nói nhiệm vụ thất bại thì phải trả lại linh thạch. Lại nói, ban đầu tôi muốn kiếm lời mười hai vạn linh thạch, bây giờ trả lại cậu mười nguyên thạch, thì đồng nghĩa với tôi bị lỗ mất chín vạn linh thạch, điều này sẽ khiến tôi đau lòng đến muốn tự sát!"

Cuồng Nhiệt hai tay ôm mặt, con mắt hằn đầy tia máu, toàn thân đều run rẩy lên: "Người anh em cậu đánh cược hơi lớn rồi, nếu tôi là cậu, thua lỗ nhiều như vậy, đã sớm tự sát rồi!"

Cuồng Nhiệt vẻ mặt lười biếng: "Tôi đã rất nghiêm túc phối hợp để đóng vở kịch này, thế nhưng tôi lại cảm thấy Thang Thi Duyên không thể dễ dàng bị đánh bại nhi vậy, ở trong đây chắc chắn có lừa đảo!"

Cuồng Nhiệt: "Chuyện này cũng không thành vấn đề, nhưng sau đó, tôi sẽ đem chuyện cậu hối lộ tôi, nói cho Hiên Viên thiếu chủ."

Cuồng Nhiệt: "Không trả."

Cuồng Nhiệt: "Thấy cậu thảm như vậy, vậy tôi sẽ trả cậu năm nguyên thạch vậy."

An Lâm: "Tôi không quan tâm cậu có bị lừa hay không, nhưng cậu thắng trận đấu này là sự thật, cái này không ai có thể thay đổi được!"

An Lâm kinh hãi: "Nhiệm vụ đã thất bại rồi, cậu còn có mặt mũi gì để nhận linh thạch này chứ!?"

An Lâm hơi thở dồn dập: "Nếu như cậu thua trong trận tranh tài, ông đây sẽ có thể kiếm được ba mươi vạn linh thạch! Dù có cho cậu 10 vạn linh thạch, thì cũng lời được hai mươi vạn. Nhưng cậu lại thắng trận tranh tài, tôi bị trừ mười vạn linh thạch, sau đó con mẹ nó cậu lại không trả tôi mười vạn linh thạch. Theo cái logic của cậu... Vậy ông đây cũng bị lỗ bốn mươi vạn linh thạch đó!!!"

Cứ như vậy.

Không nhắc đến còn tốt, nhắc đến việc này, An Lâm liền giận đến run người: "Mẹ nó lỗ mất chín vạn linh thạch, nếu theo như cái logic này của cậu, vậy cậu biết tôi thua lỗ bao nhiêu vạn linh thạch không!?"

An Lâm nước mắt đầm đìa đi tới bên cạnh Hiên Viên Thành, đau lòng sờ vào nhẫn không gian của mình.

An Lâm: "Trả lại hết cho tôi!"

An Lâm hai mắt tối sầm: "Móa!"

"An Lâm đạo hữu, nghe nói... Cậu muốn làm quen một chút với tôi?" Cô gái áo trắng mặt mày tươi cười, vẫy vẫy tay với An Lâm.

An Lâm chậm rãi thở ra một hơi, nghi hoặc hỏi: "Điều bất ngờ gì chứ?"

Di chứng sau khi hắn sử dụng hắc minh nguyên khí, còn chưa hoàn toàn bình phục, lần này liên tiếp phải chịu những kích động, hai mắt tối đen, sau đó lập tức ngất đi...

Không đúng... Là ba mươi lăm vạn!

"Trái tim của An Lâm đạo hữu còn chưa đủ vững vàng, không phải chỉ là cùng với cô gái mình thầm yêu gặp mặt một lần, lại kích động thành ra cái bộ dạng này?" Hiên Viên Thành lắc đầu, gương mặt bất đắc dĩ cảm thán.

Lỗ mất mười lăm vạn linh thạch...

Bên trong một mảng tối tăm, không biết đã qua bao lâu.

Cô thật không ngờ An Lâm đạo hữu lại để ý cô như thế, phần tâm ý này... Cô tiếp nhận rồi!

Thang Thi Duyên đôi môi anh đào bóng mịn khẽ nhếch cười, khuôn mặt xinh đẹp ôn như hơi ửng hồng.

Trông thấy bộ dạng này An Lâm, Hiên Viên Thành gương mặt cười ôn hòa: "Bạn học An Lâm, cậu đoán xem tôi đã chuẩn bị điều bất ngờ gì cho cậu?"

Hiên Viên Thành: "..."

Thang Thi Duyên: "..."

Đại Bạch cùng Mỗ Khỉ: "..."

Lúc này, một cô gái dáng người uyển chuyển từ sau lưng Hiên Viên Thành bước ra, gương mặt còn hơi nhợt nhạt, thế nhưng vẫn hiện ra vẻ đẹp động lòng người, khiến cho người ta yêu mến.

An Lâm cảm giác mình lại chịu một cú đả kích nghiêm trọng, ngột ngạt khó thở, bực tức không nguôi.

Làm quen một chút? Làm quen một chút với cậu, cô gái kì lạ chẳng biết tại sao lại thua, sau đó khiến cho tôi bị lỗ nặng ba mươi lăm vạn linh thạch sao!!!?

Cô gái này là á quân trận tranh tài giữa cái môn phái mạnh lần này, Thang Thi Duyên...

An Lâm dần dần tỉnh lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt vừa uy vũ vừa đáng yêu của Đại Bạch.

"Tôi hôn mê bao lâu?" Hắn dụi dụi con mắt, mở miệng hỏi.

"Mới một canh giờ, gâu!" Đại Bạch gãi gãi đầu chó của mình, tiếp tục nói: "Anh An, điều này không giống anh chút nào, không phải chỉ là gặp một cô gái xinh đẹp sao, làm sao lại kích động đến hôn mê bất tỉnh, lẽ nào đó chính là chân ái?"

Chân ái? Chân ái cái quỷ nhà cậu ấy! Không đúng, chân ái cái Thanh Hoa nhà cậu ấy!

An Lâm này thật không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại, lúc này lại bắt đầu co quắp đau đớn: "Đại Bạch, đừng nhắc tới chuyện này, thì chúng ta còn là bạn tốt."

Đại Bạch nghe lời An Lâm nói, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng nói: "Không được, Hiên Viên Thành trước khi đi đã dặn dò tôi, chờ cậu tỉnh lại, thì dẫn cậu đi ra ngoài gặp mặt cô ấy một lần nữa."

An Lâm hai mắt trừng một cái: "Tại sao lại phải gặp mặt cô ta?"

Đại Bạch nở nụ cười tà mị: "Không phải cậu rất có hứng thú đối với cô ấy sao? Chí ít, Hiên Viên Thành cho là như vậy, Thang Thi Duyên cũng cho là như vậy..."

An Lâm ôm ngực, không được... Tâm can lại đau rồi.

Nhìn thấy Thang Thi Duyên càng trò chuyện càng vui vẻ, khóe miệng An Lâm giật giật, trong lòng buồn bực tại sao như vậy rồi mà còn có thể tiếp tục trò chuyện không chút tức giận chứ?

Thế nhưng, cô rất nhanh chóng lấy lại phản ứng cười nói: "Là con chó đáng yêu lông màu trắng sao? Xem ra An Lâm đạo hữu rất yêu quý động vật đây." (Nghe nói nam sinh yêu quý động vật đều rất ấm áp, An Lâm đạo hữu nhất định là người như vậy)

Thang Thi Duyên nghe vậy ngẩn ngơ.

An Lâm tiếp tục nghiêm túc nói: "Cưỡi chó." (hừ, cái sở thích kỳ quái như vậy, cô chắc chắn sẽ giật mình, sau đó không còn chút hứng thú nào đối với tôi)

Thang Thi Duyên không những không tức giận, ngược lại rất tò mò mà hỏi thăm: "Vậy thì An Lâm đạo hữu, bình thường cậu có sở thích gì không?"

Không nịnh nọt trà cô pha, ngay thẳng chính trực, một người rất chân thật...

Không thể quá trực tiếp, như thế này sẽ làm tổn thương tình cảm.

Như vậy vấn đề ở chỗ, làm thế nào nói rõ chuyện này một cách uyển chuyển đây?

Thang Thi Duyên: "An Lâm đạo hữu, cậu thích uống trà không?"

An Lâm lắc lắc, nghiêm nghị nói: "Không thích."

Hắn biết phương pháp phá đám, lợi dụng điểm không phù hợp về sở thích!

Không có sở thích chung, lời không hợp ý không hơn nửa câu cuộc trò chuyện sẽ gượng gạo, cứ thế Thang Thi Duyên sẽ không còn hứng thú với bản thân hắn, là hắn có thể hoàn toàn rút lui.

Quá tuyệt!

Trong lúc An Lâm đang dương dương tự đắc đối với sự nhanh trí của mình.

Thang Thi Duyên nghe vậy nhưng đôi mắt đẹp lại lóe lên, An Lâm đạo hữu này... Rất thẳng thắn!

Thật ra, An Lâm đứng ngồi không yên, là vì đang suy nghĩ làm sao để nói rõ cho Thang Thi Duyên biết rằng không có chuyện bản thân mình có ý với cô ấy.

Thật không ngờ tới... Cái tên An Lâm đạo hữu này, lại là một cậu nam sinh ngây thơ ngượng ngùng sao.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thang Thi Duyên không khỏi cười nhạt một tiếng.

Đối diện cô ấy, An Lâm đang ngồi trên ghế, có chút bối rối đứng ngồi không yên.

Thang Thi Duyên đang pha trà, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng linh hoạt, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhìn thấy vô cùng đẹp mắt vui tai.

Đỉnh Thái Vân, một nơi trong rừng trúc.

Đã nói là trò chuyện gượng gạo mà, chẳng lẽ là điệu bộ nói chuyện có chỗ nào đó có vấn đề?
Bạn cần đăng nhập để bình luận