Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 790: Nỗi bi thương của Áo Ngưu dài như dòng sông

Cuối cùng, sau khi bàn bạc xong, Thương Huyết Tiên thảo vẫn được nhường cho Hứa Tiểu Lan.

Trong nhẫn không gian của An Lâm còn rất nhiều tiên đan chữa thương, thật sự không cần phải tích trữ thêm làm gì nữa.

Áo Ngưu đứng bên cạnh lạnh run, rất sợ An Lâm và Hứa Tiểu Lan không bàn bạc được sẽ tức giận giết nó diệt khẩu.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan chuyển mắt nhìn sang Áo Ngưu, Áo Ngưu sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng nhắc nhở: "Đừng xúc động, tôi có thể dẫn hai cô cậu đi lấy cái bảo vật kia, hai người quên rồi à?"

"Bảo vật gì nữa?" An Lâm hỏi lại.

"Tôi không biết, bảo vật đó nằm trong một bộ thi thể, có kẻ bảo vệ rất mạnh, cho nên tôi chắc rằng đó không phải vật tầm thường đâu!" Áo Ngưu mở miệng nói.

Hai mắt An Lâm sáng ngời, từ trong đám đông bảo vệ, cướp đột bảo vật ẩn giấu trong thi thể! Tu tiên lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên An Lâm hắn gặp được chuyện kích thích thế này luôn á.

Hứa Tiểu Lan nhận ra ngay sự biến hoá trên mặt An Lâm, thế là cô cười nói: "Vậy chúng ta đi xem thử xem, có thử tốt thì sao có thể bỏ qua cho được chứ!"

"Đi mau, Áo Ngưu!"

Lấy nó làm vật cưỡi thay cho đi bộ thì thôi đi, còn lấy linh khí đánh mông nó là muốn làm gì đây?!

An Lâm thậm chí còn lấy ra một cái rôi, quất mạnh một cái lên mông Áo Ngưu.

"Tiền bối, tôi là sinh vật có trí tuệ cao, có thể nghe hiểu được tiếng người, ngài muốn đi thì cứ nói một tiếng là được, có thể đừng đánh vào mông tôi như vậy không?" Áo Ngưu sắp khóc ròng luôn rồi.

Áo Ngưu lại tiếp tục khóc cạn nước mắt, các người tự ý quyết định vậy, có từng hỏi qua cảm nhận của trâu không vậy?

Mẹ nó, cưỡi trâu là cái quỷ gì thế này!

"Được!" An Lâm đồng ý nói thêm: "Vả lại có con trâu này ở đây, chúng ta không cần phải tự đi làm gì, cưỡi nó đi là được, đỡ tốn sức hơn nhiều! Có một con trâu kì Hoá Thần điên phong làm cu li, không hạ giá chút nào!"

An Lâm có chút tiếc nuối nói: "Nhưng mà như vậy thì đâu có thể nghiệm được cảm giác cưỡi trâu đâu chứ! Tôi là muốn làm người đàn ông cưỡi trâu phóng như bay cơ mà!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan bắt tay làm một cái ghế dựa đơn giản, gắn lên lưng Áo Ngưu, rồi ngồi lên.

Hứa Tiểu Lan gật đầu đồng ý.

Hắn vui vẻ quát to.

Còn nữa, người đàn ông cưỡi trâu và cô gái cưỡi trâu là cái thú quỷ quái gì vậy?

"Bốp!"

Hai người này rốt cục có phải là người bình thường không vậy trời?!

Hứa Tiểu Lan tỏ ra vô cùng đồng ý, cô gật đầu tiếp lời: "Tôi vẫn luôn hướng tới cuộc sống nhàn nhã của một cô gái cưỡi trâu, giờ có cơ hội thể nghiệm thử, vậy thì còn gì tốt bằng nữa chứ."

Ông đây méo có phải là mấy con trâu bình thường không có trí tuệ, ok? Méo có cần cưỡi trâu hay chăn trâu cái quỷ gì hết đó!

"Bốp!"

Cứ thế, Áo Ngưu chở hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi tới chỗ bảo vật.

"Bốp bốp bốp..."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn nhau cười, con trâu này... hiểu chuyện quá đi!

Trên một mảnh đất màu đen kịt, có một cái hồ nước màu máu đang dơn sóng dập dìu.

Áo Ngưu điên cuồng tự hỏi trong lòng, nhưng mặt ngoài thì vẫn mỉm cười lấy lòng: "Vậy tiền bối, xin ngài nhẹ tay thôi."

Đó là thi thể của một con Xích điểu vô cùng to lớn, đôi cánh của nó đang dang ra rất rộng, rộng chắc cũng chừng cả ngàn mét hơn, chắc rằng một khi nó giương cánh bay lên không trung, sải cánh của nó có thể che khuất cả một vùng trời.

Bên cạnh hồ nước có một thi thể, cái thi thể này mới thật sự là khổng lồ.

Hồ nước này không to, đường kính chỉ khoảng trên dưới một ngàn mét.

Gần đây họ đã gặp được không ít Thú tộc nóng nảy, giờ nhìn thấy Áo Ngưu, nhìn sao cũng thấy thuận mắt, đây mới đúng là cách gặp gỡ một con Thú tộc đáng yêu chứ!

Áo Ngưu khóc nức nở, ba nấc là cái gì, ai tới nói cho nó biết với?

Nó chịu đủ cảm giác tra tấn này rồi, chặng đường này với nó mà nói đúng là nỗi nhục nhã nhất cả đời này luôn!

Áo Ngưu yên lặng tăng thêm tốc độ, nó cứ thế chở hai người đi được chừng nửa canh giờ, mới tới được địa điểm có bảo vật.

An Lâm rảnh rỗi sinh nông nổi, thi thoảng lại quất cho Áo Ngưu một roi.

"Nè nè nè... Đừng có giảm quá vậy chứ, ba nấc là được rồi!"

"Bốp! Giảm tốc độ lại!"

"Tăng tốc đi!"

Đáng tiếc, nó đã chết, còn bị chết một cách cực kì thê thảm, bởi vì đầu của nó đã biến mất.

Trên thi thể nó còn có một vết chém cực kì đáng sợ, vết chém sâu tới tận xương, máu thịt xương cốt đều bị lật ra ngoài, như thể nó bị một sức mạnh đáng sợ nào đó xé rách ra vậy.

Khi còn sống chắc hẳn nó cực kì mạnh, nên sâu khi chết thân thể nó mới vẫn còn nguyên vẹn thế này, không những thế còn toả ra năng lượng dao động cực kì đáng sợ.

Điều quan trọng nhất chính là, chính giữa thi thể nó, hình như có tia sáng màu đỏ loé lên, trong như một trái tim đang đập, lại trông như dao động năng lượng của một món bảo vật nào đó.

An Lâm hít sâu một hơi: "Thứ bảo vật mà mày nói, chính là nơi có ánh sáng màu đỏ đang loé lên à?"

"Không sai, chẳng quan bên cạnh thi thể đó có ba con Ma Huyết Thú tộc cực mạnh bảo vệ, tôi không cách nào dựa vào sức mạnh để giành được bảo vật đó cả..." Nói đến đây, trên mặt Áo Ngưu lại hiện lên vẻ tiếc nuối.

Nếu nó có sức mạnh cao hơn thì tốt biết mấy, vậy thì bảo vật của con chim khổng lồ này sẽ thuộc về nó rồi!

An Lâm dõi mắt nhìn chung quanh thi thể con chim khổng lồ, phát hiện có ba con Thú tộc có bề ngoài như được bao trùm trong máu tươi, đó là một con hổ bay màu đỏ khổng lồ, một con giao long màu đỏ và một con người vượn sáu cánh.

Mỗi một con trong số đó đều không có cảnh giới hay tu vi, chúng hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống, nhưng mà dao động năng lượng phát ra từ chúng lại vẫn khiến mọi người thấy thót tim.

Áo Ngưu: "..., Không phải hai người muốn xông lên à? Nhìn tôi như vậy làm gì chứ?"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đều quay sang nhìn Áo Ngưu, ánh mắt rõ ràng là không có ý tốt.

Đáng tiếc, không ai cho nó cây diêm cả.

Áo Ngưu đột nhiên cảm thấy thế thái nhân tình bây giờ quá mức lạnh lùng, thật muốn có một cây diêm nhỏ soi sáng sưởi ấm cho mình...

Cứ ra sức châm chọc tôi, trào phúng tôi như vậy, hai người cảm thấy rất vui vẻ sao?!

Các người thích đâm chọc tôi tới như vậy cơ à?!

"Vậy sao lúc đánh nhau với tao, mày không tự mình hiểu lấy được thế nhỉ?" An Lâm cười lạnh nhạo báng.

Áo Ngưu nghẹn một ngụm máu trước ngực, tức chết được.

"Nó còn bảo mình nhát gan mà, chưa đánh thứ bao giờ mà đã cong đít bỏ chạy, không khác gì đào binh." Hứa Tiểu Lan không nhịn được cười nói thêm vào.

Áo Ngưu: "..."

Tại sao cứ phải ghim kim vào trong lòng tôi thế này cơ chứ?

"Kỳ thật, tôi thấy chúng nó rất mạnh, nhưng không mạnh hơn tôi quá nhiều đâu. Nhưng số lượng của chúng nó lại quá nhiều, cho nên tôi mới không dám hành động thiếu suy nghĩ." Áo Ngưu mở miệng, cố giúp mình lấy lại chút thể diện, giải thích nguyên nhân mình không dám xông vào khiêu chiến.

"Không mạnh hơn mày bao nhiêu cả? Vậy tức là rác rưởi rồi, Tiểu Lan, chúng ta đi thôi nào!" An Lâm cười nói.

"Được!" Hứa Tiểu Lan nghe hắn nói vậy cũng thấy rất có lý

Áo Ngưu: "..."

"Ồ, hoá ra mày cũng tự biết lượng sức mình tới vậy cơ à?"

Áo Ngưu nghe vậy, mặt đầy xấu hổ trả lời: "Tôi chưa đánh thử bao giờ, nhưng theo những gì bản năng mách bảo, thì tôi biết mình đánh không lại chúng."

An Lâm thả thần thức của mình ra dò xét thử, hắn vẫn thấy đắn đo không dám chắc cho lắm, đành mở miệng hỏi: "Chúng nó mạnh hơn mày à? Nếu thế thì mạnh hơn cỡ bao nhiêu lận?"

Còn về thực lực, chúng có thực lực mạnh yếu không đồng nhất, nhưng bù lại chiêu thức tấn công vô cùng quỷ dị khó lường.

Nghe nói, chúng là do huyết khí của Ma Huyết Kì Lân sau khi chết biến thành, chúng không có ý thức riêng lẽ, nhưng cực kì khát máu hiểu chiến, chỉ cần gặp được sinh vật thì chúng sẽ lao vào cắn xé. Đại đa số Ma Huyết Thú tộc đều xuất hiện ở những nơi có bảo vật, nhưng vẫn có một số ít thích du đãng chung quanh vùng đất Thương Huyết.

Ma Huyết Thú tộc, Cốt Ngọc Tiên Trùng đã từng giới thiệu thứ này cho đám người An Lâm.

An Lâm chậm rãi nói: "À ừm, giờ tôi mới chợt nhớ ra là Đạt Nhất, Đạt Nhị còn chưa có sửa chữa xong, không có ai làm pháo hôi xông lên trước cả, cho nên vì để đề phòng bất trắc..."

Hai mắt Áo Ngưu trừng thật to, nước mắt to như hạt đậu trào ra khỏi mí mắt của nó.

Hứa Tiểu Lan thấy vậy nhanh chóng an ủi: "Yên tâm, yên tâm! Bọn tao sẽ bảo vệ mày thật cẩn thận, dù sao mày cũng là vật cưỡi rất tốt, bọn tao sao nỡ để mày có chuyện chứ. Bọn tao chỉ nhờ mày ra tay thử chúng trước thôi, không phải muốn mày đi chết đâu, mày nên nghĩ thoáng ra tí xíu!"

Áo Ngưu lập tức khóc như mưa, bi thương hoá thành cả một dòng suối.

"Ụm bò... các người rõ là đang ức hiếp trâu mà! Quá đáng quá, ụm bò..."

Áo Ngưu gào khóc, nước mắt rơi như mưa.

Tiếng khóc gọi của nó vừa bi thảm vừa thê lương, kinh thiên động địa, cũng trực tiếp làm kinh động tới ba con Ma Huyết Thú tộc đang vờn quanh cái thi thể nọ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận