Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1246: Thể chất Thiên Minh Đạo

Bất kể chuyện tà ma tàn phá bừa bãi tại Cửu Châu, hay là thí nghiệm của Dạ Đế thì đều hết sức quan trọng.

Có thể nói, không đến Hợp Đạo cảnh, vậy thì không có tư cách biết chuyện này.

Như vậy thì vì sao vị lão đại Dạ Đế này, sẽ bình tĩnh ôn hòa nói nhiều với An Lâm như thế?

Đây thật sự là không hợp lý, quá kì lạ!

Cặp mắt cực kỳ đẹp của Dạ Đế nhìn chăm chú vào An Lâm, rồi trả lời: "Vì sao lại nói cho cậu nhiều thứ như vậy à? Bởi vì, tôi và cậu có duyên..."

An Lâm sửng sốt một chút, khóe miệng có chút run rẩy: "Có thể qua loa hơn nữa không?"

Duyên phận cái gì, cái kiểu đây là số mệnh này là mẹ nó chém gió nhất!

Nói cứ như không nói.

Dạ Đế kiên nhẫn nói: "Chúng ta là người được trời cao săn sóc, cậu không cảm thấy lúc tu luyện thuật pháp, cảm ngộ ý cảnh, đột phá cảnh giới cực kỳ dễ dàng, mà lại rất dễ cộng hưởng cùng trời đất sao?"

"Không... Không có gì... Ngài tiếp tục đi."

Hắn cẩn thận suy nghĩ, hình như lúc trước khi có được hệ thống, hệ thống đã từng đề cập một lần, nói hắn có thể chất Thiên Minh Đạo gì đó, tư chất phù hợp, sau đó thì đã dung hợp lại với nhau.

Dạ Đế mờ mịt: "Chúng ta có đang nói cùng một chuyện không?"

Dạ Đế cũng kinh ngạc: "Cậu không biết sao?"

Hệ Ám được tăng cường?

Nhìn thấy An Lâm không hài lòng, Dạ Đế mở miệng nói lần nữa: "Cậu có thể chất Thiên Minh Đạo trăm vạn năm khó gặp, mà tôi cũng có thể chất Thiên Minh Đạo, chúng ta sinh ra là đã gần gũi với Thiên Đạo, lý do này đủ chưa?"

An Lâm tự biết nói lỡ miệng, vui tươi hớn hở mà cười làm lành.

An Lâm: "..."

An Lâm kinh ngạc: "Tôi có thể chất Thiên Minh Đạo?"

"Sao mà dễ? Lần trước khi hấp thu tinh nguyên thế giới thì suýt chút nữa tôi đã thất bại biến thành thái giám rồi! Còn cả lần hôn Thái Dương kia, tôi suýt nữa đã bị thiêu chết! Cái này cũng gọi là dễ?!" An Lâm tức giận nói.

"Nhìn chung trên toàn bộ đại lục Thái Sơ, chỉ có cậu, tôi, Lục Áp Đạo Quân là có loại thể chất này..." Dạ Đế tiếp tục mở miệng nói.

"Hình như có chút ấn tượng, vậy có lẽ tôi thật sự có thể chất Thiên Minh Đạo... Hơn nữa thể chất thiên mình đạo này là cái quái gì, sao tôi không hề phát hiện ra mình có gì đặc biệt cả?" An Lâm lẩm bẩm.

"Lục Áp Đạo Quân?!" Cả người An Lâm run lên.

Dạ Đế tiếp tục nói: "Chúng ta có thể chất Thiên Minh Đạo, tư chất siêu tuyệt, gần gũi Thiên Đạo, tu luyện thuật pháp hệ Ám còn có thể được tăng cường..."

An Lâm nghe nói như thế, khóe miệng có chút run rẩy. Cả ngày hắn cùng hình thức Hỏa Thần như mặt trời nhỏ, có phải cách nói này sai sai không?

Ông già cho hắn hệ thống lúc trước, cũng chính là Lục Áp Đạo Quân, chắc chắn cái tên này biến thân rồi!

Vẻ mặt của An Lâm không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng trong lòng càng thêm chắc chắn.

Nghe đến đó, An Lâm đột nhiên có một dự cảm không rõ.

"Có phải Lục Áp Đạo Quân là một ông già cười lên trông rất hèn hạ đúng không?" An Lâm phẫn nộ nói.

Dạ Đế thành khẩn nói: "Cậu có biết không? Cái thế giới này của chúng ta đang đứng trước một mối nguy rất lớn..."

"Sao?" Dạ Đế nhìn thấy phản ứng này của An Lâm, hiếu kỳ nói.

An Lâm giật mình trong lòng, người như Dạ Đế mạnh cỡ nào, vậy mà cũng không thể làm vua? Cái bang Phá Thiên này có chút kinh khủng...

"Tôi còn chưa đủ tư cách làm vua, tôi là người hầu của vị vua thứ nhất..." Dạ Đế giải thích.

"Được rồi, thôi, đừng nói nữa! Ông là vị vua gì đó sao?" Mặt An Lâm xạm lại, cắt ngang lời Dạ Đế, tiếp theo mở miệng hỏi.

Dạ Đế nghiêng đầu một chút: "Lục Áp Đạo Quân, phong lưu hào phóng, tuấn tú phóng khoáng, sao lại là một ông già cười hèn hạ được."

"Bang Phá Thiên, muốn tìm hiểu một chút không?" Dạ Đế hỏi.

An Lâm: "..."

Quả nhiên, lại là cái bang Phá Thiên bang Bổ Thiên gì đó.

Khó tráchThường Nga nói, hắn có chỗ dựa tên là Lục Áp Đạo Quân.

Dạ Đế tiếp tục nói: "Chúng ta là người được trời chọn lựa để thay đổi thế giới này, là vận mệnh khiến cậu và tôi gặp nhau ở đây..."

Đáng tiếc, bây giờ không nhìn thấy đối phương, nếu không thì nhất định phải hỏi một chút, rốt cuộc cái hệ thống hiếm thấy đó là sao.

Cũng có thể chất Thiên Minh Đạo, cũng có thể tiếp nhận hệ thống, cũng co thể vứt gánh cho tôi!

"Vậy thì ông đừng mời tôi.

Hai vị vua như Tây Lý Nhĩ và Trần Trần cũng không thuyết phục được tôi, ông vẫn nên từ bỏ đi." An Lâm vẫn vô cùng kiên định mà từ chối.

Dạ Đế nghe vậy thì giật mình, cẩn thận nhìn chăm chằmm An Lâm: "Thật sự không ngờ, cậu và bang Phá Thiên bọn tôi có duyên phận như thế, vậy mà được cả hai vị vua coi trọng."

"Có là gì, bọn họ còn gọi tôi qua đảm nhiệm vị vua thứ ba, còn tặngthần khí thần đan, tặng hậu cung... Dù có điều kiện này, tôi cũng từ chối hết, cho nên ông vẫn nên bỏ suy nghĩ đó đi!" An Lâm khoát tay áo, mở miệng từ chối.

Dạ Đế kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn để lộ vẻ kinh ngạc.

"Vua... Vua thứ ba? Cậu còn từ chối?!"

"Ừm, có vấn đề gì sao?"

An Lâm hơi khó hiểu mà nói.

Hai con ngươi của Dạ Đế nhìn chăm chú vào An Lâm, dường như muốn nhìn rõ hắn.

Ở trong mắt hắn, Tiểu Tà luôn mang vẻ ngang ngược tùy thích, có thể cân nhắc tới mức này vì nhân loại đã biến thành tà ma, có thể nói là vô cùng hiếm thấy...

An Lâm có chút bất ngờ mà nhìn Tiểu Tà: "Thật sự không ngờ cô lại có suy nghĩ này."

"Chủ nhân, làm sao bây giờ, sau khi tôi biết tà ma là nhân loại biến thành, thì không xuống tay được." Tiểu Tà nói thầm, trên khuôn mặt nhỏ tròn vo có vẻ xoắn xuýt.

An Lâm lôi kéo Tiểu Tà có chút lưu luyến không rời, cưỡi Đại Bạch rời đi.

Dạ Đế khẽ gật đầu: "Sau này chúng ta còn gặp lại."

"Dạ Đế tiền bối, nếu như không còn chuyện gì, tôi cáo từ trước." An Lâm cảm thấy ở lại nơi này cũng không còn ý nghĩa gì, lúc này hắn mở miệng nói.

Dù sao đối phương cũng là đại năng siêu cấp Hợp Đạo, chừa đường sống, cho chút thể diện thì sẽ tốt.

"Này... Này..."

Một giọng nói cực kỳ khàn vang lên.

An Lâm đưa mắt nhìn sang mặt đất, lại phát hiện Đông Dương đang nằm trên mặt đất phun máu.

"Hai người nói chuyện phiếm xong rồi à... Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu được... Ọe..."

Phun ra một ngụm máu nữa, nhuộm đỏ mặt đất.

Dạ Đế giật mình kêu lên: "A, suýt nữa quên cậu rồi, Đông Dương đáng thương của tôi, yên tâm, có tôi ở đây, nhất định tôi sẽ không để cậu có việc gì đâu!"

Đông Dương: "... Cảm nhận... Cảm nhận sự tuyệt vọng..."

Dạ Đế đã rót sức mạnh vào trong cơ thể Đông Dương, không ngừng trị liệu thương thế của nó.

Nghe cái lời hình như đã từng quen biết, An Lâm nhẹ gật đầu, không nói thêm gì.

"Được..." Ánh mắt của Dạ Đế lộ vẻ thất vọng, sau đó nói tiếp, "Bất kể như thế nào, cánh cửa lớn của bang Phá Thiên luôn luôn mở ra cho cậu, tôi chờ ngày cậu đổi ý."

"Mặc kệ có quan trọng hay không, dù sao An Lâm tôi có chết đói, không ra được vực sâu Vạn Ác thì cũng sẽ không gia nhập bang Phá Thiên gì đó!" An Lâm dùng giọng điệu kiên quyết nói.

Bị một vị Đế Vương nhìn như thế này, dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú, thì rất là kỳ lạ.

An Lâm có chút hoảng.

"Tôi thật sự coi thường cậu rồi, cậu còn quan trọng hơn so với trong tưởng tượng của tôi..." Nghe thấyAn Lâm từ chối, Dạ Đế không có chút mất mác nào, trái lại ánh mắt càng thêm nóng rực.

"Mấy người cần tà ma sao?"

"Chỗ tôi có không ít tà ma nổi loạn mất khống chế, không có cách nào quay đầu. Chúng nó đã giết chóc quá nhiều, đã hoàn toàn không còn tình cảm, tôi có thể đưa chúng nó cho cô."

Ở sau lưng, Dạ Đế đột nhiên mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận