Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 527: Làm sao đánh thức người đẹp đang ngủ

An Lâm không ngừng tiến lại gần chỗ lực lượng sinh mệnh lưu động.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ lóe ra ở đằng xa.

Dưới đất là cỏ đã chết khô, sức sống đã bị rút cạn, rạp xuống mặt đất giống như tro than.

Tiến lại gần điểm sáng màu đỏ nhìn mới phát hiện rõ ràng là một cỗ quan tài đẫm máu, mà sự sống của thảo nguyên không ngừng hội tụ vào trong chiếc quan tài này.

An Lâm có chút kinh ngạc nhìn chiếc quan tài, không dám vọng động.

Lẽ nào chiếc quan tài này chính là dị bảo? Hắn không dám chắc chắn. Bởi vì chiếc quan tài này cũng có thể là một vị đại năng, đặt ở chỗ này để tiến hành một nghi thức thần bí nào đó, nếu bên trong còn có một người rất trâu bò vậy thì quá đường đột rồi.

Hắn suy nghĩ một lúc, nhẫn không gian lóe lên, hai bóng người bạc cao lớn lấp lánh xuất hiện trước mặt.

"Các người cạy chiếc quan tài này ra, xem bên trong có cái gì!"

An Lâm kinh ngạc nói, hai mắt bắt đầu biến thành tuyết trắng, tra xét không gian xung quanh quan tài.

Một cây đinh phá giới hiện lên trên không, chíu một tiếng đã nhắm về phía trên không.

May mắn là năng lực chống cự cũng rất khá, bọn nó lăn vài vòng trên đất rồi lại bò dậy.

Đáng tiếc, An Lâm có thuật thần thám.

Ầm ầm! Khi bọn nó bay đến chỗ cách quan tài khoảng một trăm mét, bỗng nhiên bị lực lượng đáng sợ nào đó tập kích.

Bọn hắn đặt tay lên ván quan tài, muốn nhấc nắp quan tài lên lại phát hiện hoàn toàn không nhấc nổi.

Lúc này vai trò của Đạt Nhất, Đạt Nhị có vẻ rất thiết thực!

Ầm ầm! Lại là một trận rung động không gian mãnh liệt, trận pháp vỡ tan tành.

Ánh sáng màu đỏ ngưng tụ trên không, như một tia sáng tức thì đâm vào cơ thể của Đạt Nhất, Đạt Nhị, đánh cho hợp kim cứng rắn cũng phải lõm xuống. Lực tấn công vô cùng mạnh, bọn nó bay ngược lại như đạn pháo, lùi liền mấy trăm mét.

"Vèo" một tiếng, Đạt Nhất, Đạt Nhị bắt đầu bay về phía chiếc quan tài màu đỏ kia.

Từng đường hoa văn phức tạp hiện lên trước mắt hắn, đây là một trận pháp nhỏ, nhưng lại cực kỳ phức tạp. Nếu muốn phá trận pháp, với tu sĩ thông thường chắc chắn sẽ khó như lên trời.

Hắn phát hiện từ lúc thực lực tăng vọt lên, Đạt Nhất Đạt Nhị này càng lúc càng không dùng được. Không đánh nhau được, bây giờ ngay cả nhấc cái nắp quan tài lên cũng không nhấc nổi, có phải lần sau sẽ đặt một chương trình nhỏ để chúng nó chuyên đứng bên cạnh hô giỏi quá giỏi quá không đây?

"Ấy? Ở đây có trận pháp? Cũng trốn quá kỹ đi, mình đứng gần như vậy cũng không phát hiện ra."

Khi hắn đang nghĩ như vậy, nắp quan tài màu máu kia đột nhiên phóng lên cao.

Đạt Nhất Đạt Nhị nắm bắt cơ hội, lại đánh về phía quan tài màu đỏ một lần nữa.

An Lâm: "... Tôi dùng các cậu có ích gì?"

Ầm ầm!

An Lâm có thể loáng thoáng nhìn thấy dưới mái tóc dài màu vàng kim, gò má tái nhợt hiện lên vẻ u oán.

"Chủ nhân, người kia thật đáng thương, mất luôn cả răng nanh rồi." Tuyết Trảm Thiên cũng không có một hàm răng Tiểu Thố, cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi lại có một chút đồng cảm.

"Két két!"

Không phải não của tên đại năng này có vấn đề đấy chứ?

An Lâm giật mình nhảy lên, lúc này một bóng đen nhảy ra với tốc độ cực nhanh, đánh úp về phía người máy Gundam giống như một tia chớp, để lộ ra hàm răng sắc nhọn!

Cũng có thể là bởi vì vị đại năng Huyết tộc này bị thương nặng nên mới nằm trong quan tài dưỡng thương, sau đó phương thức dưỡng thương là hấp thu lực lượng sinh mệnh của thảo nguyên Tím.

An Lâm liên kết những thông tin này liền triển khai được tình hình cơ bản.

Hấp thu lực sinh mệnh... Quan tài... Thực lực yếu kém... Trí óc có vấn đề...

Bóng đen kia mở miệng lao về phía cổ người máy Gundam, sau đó bị cái cổ làm từ chất liệu kim loại văng tung cả hàm răng.

An Lâm nhíu mày: "Cái của người ta không phải là răng nanh mà là răng hút máu!"

Thân phận đã được xác định, là một dị bảo của quỷ, đây chắc là một chỗ ngủ của một vị đại năng Huyết tộc rồi!

Có điều đại năng huyết tộc kia có vẻ như hơi yếu, tuy Đạt Nhất Đạt Nhị được bọc áo giáp hai lớp hợp kim, tính phòng ngự cao, nhưng cũng không thể khiến răng hắn ta bị rớt sạch chứ. Nếu lui lại một vạn bước, rõ ràng chứng kiến bộ dạng cứng cáp của Đạt Nhất Đạt Nhị là biết không dễ ăn rồi, vậy mà lại có thể không nhịn mồm được, hút dầu máy chắc?

Đạt Nhất, Đạt Nhị vẫn chưa kịp phản kích, bóng đen lại nhảy trở về quan tài.

An Lâm: "..."

Tất cả lại khôi phục sự im lặng, giống như quan tài chưa hề mở ra vậy...

Nắp quan tài ban nãy xông lên trên không lại hạ xuống lần nữa, đóng chặt chiếc quan tài lại.

Ừ! Nhất định là như vậy!

Mắt An Lâm sáng rực lên, ánh mắt nóng cháy liếc nhìn qua quan tài ngọc màu đỏ kia.

Cái gọi là đối đãi với kẻ địch chính là nên nhân lúc hắn ta bị bệnh mà lấy mạng hắn ta.

Kẻ địch mà không gặm nổi cả Đạt Nhất Đạt Nhị thì cũng không có gì phải sợ, huống chi ông đây còn là độc tôn, là khắc tinh của Huyết tộc! An Lâm cảm thấy điều này khá ổn.

Đạt Nhất Đạt Nhị tiếp tục nhấc nắp quan tài, nhưng dù bọn chúng dùng sức thế nào thì vẫn không thể nhấc cái nắp này ra nổi.

Sau đó dưới mệnh lệnh của An Lâm, bọn nó lại dùng hạt kiếm quang, súng laser, lửa Tử Minh Long và các phương thức tấn công khác để tấn công quan tài, thế nhưng chiếc quan tài này giống như là hàng rào cứng rắn, cho dù tấn công thế nào cũng không hề bị tổn hại gì.

An Lâm cười lạnh một tiếng: "Con rùa rụt cổ, chả lẽ ông đây lại không có cách chắc?"

Hắn cũng bắt đầu ra tay, từ từ tiến lại gần quan tài ngọc.

Quan tài phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, hiển nhiên quá trình hấp thu lực lượng sinh mệnh vẫn chưa dừng lại.

Huyết ngọc trong suốt, nhìn xuyên qua nắp quan tài có thể nhìn thấy một người mặc áo choàng đen, cô gái có mái tóc vàng và vóc dáng lả lướt yêu kiều. Cô đang nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh ngủ say, giống như một người đẹp đang ngủ.

"He he... Người đẹp à, xem tôi đánh thức cô kiểu gì này..." An Lâm cười gian xảo, xoa xoa chiếc quan tài tỏa ra cảm giác man mát.

Tuyết Trảm Thiên tròn trịa bị sốc, đột nhiên cảm thấy chủ nhân như là phe phản diện!

An Lâm suy nghĩ một chút, quyết định sử dụng phương pháp theo quy tắc thông thường thử xem.

Hai tay hắn đặt ở cạnh quan tài, định dùng lực lượng để xốc nắp quan tài lên, không ngờ nắp quan tài như hòa làm một thể với quan tài, quan tài lại như hòa với đất ở đó thành một thể. Cho dù hắn dùng hết sức thì cái quan tài này vẫn không xê dịch gì.

An Lâm rút Thắng Tà Kiếm ra, mũi kiếm lóe lên một ánh sáng màu đen kinh thiên, chém một phát xuống.

Một đường kiếm quang vô cùng sắc bén chém trên quan tài ngọc, hậu quả là xé đôi mảnh đất nứt hơn một nghìn mét.

Giữa ngón cái và ngón trỏ của An Lâm bị chấn động đến mức như muốn nứt ra, nhìn kiếm Thắng Tà trước mặt chỉ chém nứt được một đường cực kỳ nhỏ trên huyết ngọc, vết nứt đó lập tức khép liền lại chỉ sau mấy hơi thở.

"Đại Nhạt Viêm, Tinh Ma Viêm, Hư Không Viêm, Lạc Nguyệt Viêm, nướng cho tôi!"

Bốn ngọn lửa thần xuất hiện, bao trùm lấy toàn bộ quan tài ngọc màu máu, nhiệt độ khủng khiếp không ngừng đốt quan tài.

"Ha ha... Cảm giác quan tài lồng hấp này thế nào hả?" An Lâm tỏ vẻ cười gằn, mở miệng nói.

Bên trong quan tài, rốt cuộc cô gái tóc vàng đang ngủ say cũng mở mắt ra, con người màu đỏ tím nhìn An Lâm, vẻ mặt không hề thay đổi, thản nhiên bình tĩnh, không có một tia rung động.

Bên ngoài quan tài ngọc màu máu đột nhiên xuất hiện lớp như chất dịch, như đang chống cự lại sự tấn công của lửa thần.

An Lâm rất vui vẻ, bởi vì người đẹp đang ngủ cuối cùng cũng tỉnh rồi, hơn nữa còn chống lại hắn, điều này chứng tỏ lửa thần của hắn có tác dụng, lúc này hắn bắt đầu gia tăng hỏa lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận