Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 240: Minh Nguyệt địa thượng sương

Tại doanh trại phòng thủ của Văn Cốc tiên tông, Lưu Tố Tố đang nhìn những bãi cát trắng phía xa, suy nghĩ ngẩn ngơ.

Bụng cô được quấn băng trắng, vết thương ở nơi nào đó nhuộm băng thành màu đỏ hồng, giống như hoa mai nở rộ. Đó là khi truy kích Kiến tộc, lúc bước lên cát trắng, cô không cẩn thận bị con kiến khổng lồ đâm bị thương.

Bây giờ Hắc Vụ Kiều đã giải tán, Thiên Đình truyền đến tin tức, trận chiến đã kết thúc.

Mà cô và cha cũng phải rời khỏi đây.

Thành Hồng Diệp đã là một ngôi thành chết, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay trở lại, bọn họ sẽ đi đâu đây?

Đánh tan thành công đội quân của Kiến tộc, cô và cha coi như đã báo thù cho người nhà xong, trong lòng yên ổn, nhưng lại không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào nữa.

Cô siết chặt thanh kiếm dài trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trắng trẻo mộc mạc là thoang thoảng nét ưu sầu cùng mù mịt.

Sau một lúc lâu, trên bầu trời có một bóng người bay tới.

"Tiền bối Hứa Tiểu Lan, chào chị!" Nét mặt Lưu Tố Tố lanh lợi, mở miệng lễ phép chào.

"Cầm lấy mà ăn!"

"Ha ha, An Lâm, cậu trở thành tiền bối rồi à?" Cô gái kia chọc chọc sau lưng An Lâm, mắt cười cong cong, thân mật giống như cô bạn hàng xóm vậy.

An Lâm phát hiện Lưu Tố Tố bị thương ở bụng, lập tức lấy một quả Linh Huyết Đan ra và đưa nó cho cô.

Lưu Tố Tố thấy đi bên cạnh hắn còn có một cô gái vô cùng xinh đẹp.

"Dạ..."

Lưu Tố Tố ngẩng đầu nhìn lên, cả người khẽ run lên một chút, nỗi buồn trên mặt tan thành mây khói, kinh ngạc kêu lên: "Tiền bối An Lâm!"

"Không sao đâu tiền bối An Lâm, vết thương của em đã được băng bó kỹ, qua mấy ngày sẽ..."

Cô gái này có khí chất cao quý, không vương bụi trần, khiến cho lòng người sinh ra yêu mến, kính trọng.

"Hey, Lưu Tố Tố." Vẻ mặt An Lâm trông dễ gần như trước đây.

Hứa Tiểu Lan không ngờ tới mình cũng được gọi là tiền bối, sửng sốt một chút, lúc này mới gật đầu chào hỏi: "Chào em, bạn nhỏ Lưu Tố Tố!"

Ánh mắt trong trẻo nhìn người thanh niên trước mặt. Nhận thấy nét mặt của hắn nghiêm túc, chân thành, cô cắn cắn đôi môi hồng nhạt, mềm mại, vẫn là nghe lời nuốt đan dược xuống.

"Khụ... cho chút mặt mũi đi..." An Lâm mở miệng nói khẽ, sau đó giới thiệu cho đôi bên: "Đây là bạn của tôi, Hứa Tiểu Lan. Đây là bạn nhỏ Lưu Tố Tố tôi quen ở thành Hồng Diệp."

"Cha em đâu?"

"Kêu em ăn thì em cứ ăn!"

Lưu Tố Tố cầm đan dược.

"Không sao cả, chúng ta đi cửa sau!" An Lâm ngắt lời, nói.

"Tông môn và nhà của mấy người đều không còn, có muốn gia nhập vào Văn Cốc tiên tông không?" An Lâm vuốt cằm đề nghị.

Sau một năm gặp lại nhau, Kỷ Nhạn Lăng đã trở nên trưởng thành hơn hẳn, mặc dù cơ thể có vẻ gầy yếu, nhưng trong ánh mắt ông hiện lên sự kiên định và tinh tường, mang lại cho người khác một cảm giác yên tâm.

"Ừm..." An Lâm gật đầu một cái, sau đó cười nói: "Cuộc chiến kết thúc rồi, hai người định làm gì tiếp theo?"

Bây giờ Kỷ Nhạn Lăng vẫn đeo viên pha lê đã bị mờ, có một số chuyện ông lựa chọn khắc sâu trong lòng, thật ra điều này cũng tốt. Trong lúc nói chuyện phiếm với cô, An Lâm cũng biết, cô đã phấn chấn trở lại, đây cũng chính là dạng vẻ mà Vương Lục hy vọng thấy.

"Cha ở trong phòng luyện dụng cụ của doanh trại, nói là muốn chế tạo một cái áo giáp bảo vệ."

"Vâng! Tiền bối An Lâm, em sẽ cố gắng, sau này sẽ có ngày chúng ta gặp lại!" Lưu Tố Tố gật đầu nghiêm túc.

"Tu luyện cho thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước." An Lâm vẫy tay tạm biệt.

Gặp nhau được một lúc, đám người An Lâm đã lên đường rời đi.

Lưu Tố Tố khẽ cúi xuống, lắc đầu nói: "Còn chưa nghĩ ra."

Ông gặp lại đám người An Lâm và Hứa Tiểu Lan, trên mặt hiện lên sự vui mừng từ tận đáy lòng.

Mọi người cũng coi như chiến hữu cùng gặp hoạn nạn trong vực sâu gian nan đầy hiểm ác, lúc này gặp nhau cực kỳ thân thiết, trò chuyện một chút về tình hình gần đây.

An Lâm đề xuất việc để cho Lưu Tố Tố và Lưu Hổ gia nhập vào Văn Cốc tiên tông, Kỷ Nhạn Lăng không hề nghĩ ngợi, sẵn sàng đồng ý. Cửa sau được mở ra gọn gàng như vậy. Lưu Tố Tố bị dọa sợ mắt đẫm lệ, cảm ơn vì đã đồng ý ngay tại chỗ. Cô cũng không biết lạy ai, dù sao các tiền bối đều lạy một lần là được.

Lưu Tố Tố trợn to đôi mắt: "Sao cơ? Nhưng mà tư chất của em và cha..."

Cứ như vậy, bọn họ tìm đến trưởng lão của Văn Cốc tiên tông là Kỷ Nhạn Lăng.

Hứa Hiểu Lan: "..."

Lưu Tố Tố: "..."

Sau khi bay lên không trung, Hứa Tiểu Lan không thể nhịn được nữa mà hỏi An Lâm: "Thành thật khai báo, sao cậu đối tốt với Lưu Tố Tố vậy nha?"

"Bởi vì anh An muốn nạp phi tần đó." Đại Bạch nói chen vào.

"Đốp!" Đầu chó Đại Bạch bị An Lâm đập một phát.

An Lâm suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng: "Ừm... có lẽ vì... em ấy là người đầu tiên trên thế giới này gọi tôi là 'tiền bối' thì phải..."

Trên mặt đất, Lưu Tố Tố nhìn bóng người cưỡi chó đi xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt vẫn ngẩn ngơ dõi theo.

Sát hạch cuối năm đã kết thúc, An Lâm có thời gian mười ngày để tu dưỡng, sau đó trở về Thiên Đình báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nữa là kỳ nghỉ cả một tháng. Có thể nói rằng vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh rỗi.

Thủ đô của Thiên Hà Châu cực kỳ sầm uất.

An Lâm cưỡi Đại Bạch cùng Hứa Tiểu Lan đi dạo thong dong nhàn nhã khắp phố xá.

Cưỡi chó dạo phố đã là thói quen của An Lâm, nhưng khi đi cùng Hứa Tiểu Lan, hắn lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, bản thân có vật để cưỡi thay vì đi bộ, còn cô lại đi trên đường...

"Tiểu Lan, cậu cũng leo lên ngồi cùng đi." An Lâm vỗ một cái sau lưng Đại Bạch, mở miệng đề nghị.

Đối với An Lâm và Hứa Tiểu Lan thúc chó đi dạo mà nói, thủ đô xinh đẹp, phồn hoa này cũng là quang cảnh kỷ niệm độc nhất vô nhị không bao giờ lãng quên theo năm tháng.

Một người thanh niên anh tuấn và cô gái xinh đẹp cưỡi trên chú chó khổng lồ, uy vũ nhưng toát lên vẻ đáng yêu, cảnh tượng này trở nên vô cùng đặc biệt trên đường phố phồn hoa.

Bàn tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo An Lâm chẳng biết từ khi nào càng siết chặt hơn.

Hứa Tiểu Lan không trả lời nhưng mỉm cười nhẹ, khuôn mặt đẹp như ngọc sáng rực, cảm động dâng lên, đôi mắt khép hờ lại tựa như đang tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, còn có cảm giác nhàn nhã.

Lúc này Đại Bạch nghe vậy thì không vui, giận dữ mà chửi rủa thậm tệ: "Gâu! Quá đáng, để cua em gái mà anh em cậu cũng không cần luôn sao?"

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan: "..., tôi luôn cảm thấy Đại Bạch là một con chó lưu manh, nếu không thì tôi đi xuống đây."

"Đừng mà, Đại Bạch rất trong sáng, tôi bảo đảm!" An Lâm mở miệng thay Đại Bạch để chứng minh nó trong sạch.

"Tôi chỉ thích Thanh Hoa thôi, gâu!" Đại Bạch tự chứng minh mình trong sạch nói.

Hứa Tiểu Lan bĩu môi, đương nhiên cô không tin vào những lời nói dối của An Lâm và Đại Bạch, tuy nhiên cũng không lựa chọn bước xuống, đi về phía trước với nó.

Cứ như vậy hai người cưỡi chó chậm rãi đi dọc trên con đường tiến về phía chợ.

Hai tay Hứa Tiểu Lan lúc đầu vốn nắm lông của Bạch Đại, sau đó cảm thấy không ổn, bèn níu tay ngọc vào vạt áo của An Lâm.

An Lâm hơi hăng hái, lên tiếng: "Trước kia tôi thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, rất khát khao cũng như mơ ước có một ngày mình có thể trở thành đại hiệp thúc ngựa rong chơi bốn phương cùng người đẹp, làm chuyện thú vị như vậy."

"Bây giờ mơ ước của tôi cũng coi như đã trở thành hiện thực rồi... Tuy cưỡi chó đi dạo đẳng cấp có hơi thấp, nhưng người đẹp lại biến thành tiên nữ, đẳng cấp cao trở lại!"

Đại Bạch cười tà mị: "Tiên nữ Tiểu Lan à, tôi cũng muốn được cô cưỡi từ lâu, gâu!"

Hứa Tiểu Lan mỉm cười nhảy lên sau lưng Đại Bạch, cảm nhận cảm giác chạm vào lông xù, cảm thấy ấm áp, đùa nghịch nói: "Đại Bạch, tôi đã muốn cưỡi cậu từ lâu rồi!"

Đại Bạch cũng ngoe nguẩy cái đuôi, biểu thị không ý kiến gì.

An Lâm cười sảng khoái: "Dĩ nhiên là được!"

"Hả! Có được không?" Đôi mắt Hứa Tiểu Lan sáng lên, ngập ngừng, có hơi kì vọng mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận