Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 758: Liễu Thiên Huyễn và cha cô

Thông báo lần này, thực sự đưa đến chấn động hệt như động đất cấp mười.

Nếu chỉ là một đại diện của Thiên Kiếm tông đến thì còn được, tuy rằng mọi người thấy kinh ngạc nhưng cũng còn có thể tiếp nhận được.

Nhưng mà, điều khiến mọi người không nghĩ đến chính là, Thiên Kiếm tông là do đích thân tông chủ đến!

Đây chính là vị đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đấy, là cường giả trong truyền thuyết, vậy mà lại ngàn dặm xa xôi đến tham gia buổi lễ thành lập của tông môn này, cũng quá là nể mặt rồi đúng không?!

Một vài kiếm tu nhìn thấy người đàn ông áo trắng nho nhã, thậm chí hai mắt còn bắt đầu tràn ngập cả lệ nóng.

Đối với những người dùng kiếm, Liễu Minh Hiên của Thiên Kiếm tông chính là thần tượng, là tín ngưỡng, là cảnh giới mà họ theo đuổi suốt đời. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì Liễu Minh Hiên chính là người dùng kiếm đứng đầu hiện giờ!

Cái danh xưng này cũng không phải do ông ta tự phong, cũng không phải giới Cửu Châu phong tặng, mà chính là được toàn bộ đại lục Thái Sơ công nhận, là vị Kiếm Tiên tuyệt thế có cảnh giới siêu thoát thế gian về phương diện sử dụng kiếm!

Sau mấy giây thất thần ngắn ngủi, xuất phát từ chức trách của một tông chủ, An Lâm vẫn phải đi lên nghênh đón, hoan nghênh vị hội viên chí tôn có thân phận địa vị siêu cấp kinh người này.

Liễu Minh Hiên ôn hòa cười một tiếng: "Huyễn Huyễn, cha đương nhiên là đến thăm con rồi, con xem con kìa, sau khi tốt nghiệp con cũng không trở về tông môn lấy một chuyến, cha muốn xem tình hình gần đây của con, cho nên mới tới."

Cuối cùng Liễu Minh Hiên cũng chịu nói rõ ý đồ đến đây của mình: "Nếu như con muốn Tứ Cửu Tiên tông tiếp tục phát triển, cha có thể để một Kiếm Tiên cảnh giới Phản Hư của Thiên Kiếm tông chúng ta ở lại đây, giữ chức vị các chủ Kiếm các."

An Lâm còn chưa kịp phản ứng, một tiếng bước chân nhẹ nhàng đã từ phía sau truyền đến.

"Con ở lại đây, không có danh sư chỉ dạy, chỉ dựa vào bản thân mình tìm tòi, sẽ làm mai một thiên phú kiếm đạo của con! Nếu như con trở về tông môn, cha bảo đảm có thể đưa con trở thành một Kiếm Tiên có cảnh giới Phản Hư sớm nhất của giới Cửu Châu, về sau thành tựu có khi còn hơn cả cha!"

"Là tôi, hoan nghênh tông chủ Liễu Minh Hiên đã đến đây, quả thật đúng là thêm vẻ vang cho tông môn của kẻ hèn này." An Lâm cũng vừa cười vừa nói, có cảm nhận khá tốt đối với ông chú vẻ mặt ôn hòa này.

Liễu Thiên Huyễn lườm người phụ nữ mặc cung trang một cái: "Chu San, tôi đang nói chuyện với cha tôi, còn chưa đến lượt cái đồ diêm dúa đê tiện là bà xen vào!"

"Cậu chính là tông chủ của Tứ Cửu Tiên tông, An Lâm?"

"Cho đến bây giờ rồi mà cha vẫn còn không biết thứ con muốn là gì sao?" Liễu Thiên Huyễn ngẩng đầu, đôi mắt tím linh động trở nên có phần ảm đạm, cũng mang theo cả một chút đau đớn không lý giải được.

Liễu Minh Hiên gật đầu, có phần tán thưởng: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trong giới tu sĩ của thế hệ trẻ, cậu cũng được coi như một người khá chói mắt. Đúng rồi... không biết con gái tôi đang ở đâu?"

Liễu Minh Hiên mỉm cười, giấu kỹ mũi kiếm, không bày ra chút bộ dạng kiêu ngạo nào.

"Nếu như cha định khuyên con trở về, vậy thì thôi đi, con đã quyết định ở lại Tứ Cửu Tiên tông rồi." Liễu Thiên Huyễn hờ hững lên tiếng, giữa hai hàng lông mày thể hiện rõ ràng sự kiên định.

"Huyễn Huyễn! Đừng nóng nảy thế!" Liễu Minh Hiên khiển trách.

"Cha, sao cha lại tới đây?" giọng nói của Liễu Thiên Huyễn không dễ nghe như lúc bình thường, mà lạnh lùng giống hệt tuyết liên trên băng sơn.

"Minh Hiên, đừng trách con bé, là em không đúng..." Chu San bày ra vẻ mặt tủi thân, lại khẽ giật giật tay áo Liễu Minh Hiên, nhỏ giọng thầm thì.

"Ôi dào, Huyễn Huyễn thích ở lại chỗ này, vậy thì cứ tùy con bé đi thôi, chúng ta cũng phải tôn trọng suy nghĩ của con bé nữa mà." Một người đàn bà xinh đẹp mặc trang phục cung đình đứng cạnh Liễu Minh Hiên lên tiếng khuyên nhủ.

An Lâm thấy ngạc nhiên, Liễu học tỷ táo bạo như thế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đấy.

Đường Tây Môn đang đứng trước cửa, giả dạng thành gác cổng.

"Huyễn Huyễn, cha chỉ muốn tốt cho con thôi. Cha cảm thấy con cần phải bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện." Liễu Minh Hiên chau mày, giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

Từng tông môn một nối tiếp nhau không dứt, có thể khiến cho vị học trưởng Đường mệt chết như cá bị ướp muối.

Quả thật cô ấy cũng xoay người muốn rời đi.

"Ây... hai người có thiệp mời không?" Tuy Đường Tây Môn cảm thấy kỳ quái, nhưng đây cũng có thể là sở thích đặc biệt của một vài tông môn mà? Thế nên hắn quyết định hỏi theo quy định.

"Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy con đi trước đây." Liễu Thiên Huyễn mặt không cảm xúc nói.

Đường Tây Môn lại càng thấy mờ mịt: "Em không có thiệp mời, vậy thì sao lại đột nhiên muốn đến đây, mà các người còn là người phàm nữa!"

"Anh trai ơi, em không có thiệp mời, có thể vào trong được không?" Cô bé nhìn về phía Đường Tây Môn bằng ánh mắt cầu khẩn.

Cô bé và bà lão liếc nhìn nhau, trên mặt có chút xấu hổ và mất mát.

Nhưng lúc này, cô lại bị Liễu Minh Hiên cưỡng ép kéo lại.

Đúng lúc này, có hai vị khách rất đặc biệt xuất hiện trước mặt hắn.

"Anh trai ơi, chúng em có thể vào trong không?" Cô bé có giọng nói ngọt ngào, hai mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như hoa, cho dù quần áo mộc mạc đơn giản nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Đường Tây Môn hơi ngớ người, bởi vì xuất hiện trước mặt hắn, thế mà lại là hai người phàm trần không hề có lấy một chút dao động của tu vi nào.

Lúc này, tại cửa lớn của Tứ Cửu Tiên tông.

Dù cho ngưỡng cửa cao như thế, nhưng vẫn có quá nhiều tông môn đến đây.

Không còn cách nào khác, lãnh địa của Tứ Cửu Tiên tông rộng như vậy mà, nếu như hạng người gì đó đến đều được cho vào vậy thì chẳng phải là loạn muốn chết sao. Vì thế nên An Lâm liền thiết lập một ngưỡng cửa, chỉ cho phép những môn phái bậc trung có cường giả Kỳ Hóa Thần trấn giữ mới có thể nhận được thiệp mời từ chỗ hoàng thất Thanh Mộc, sau đó tham dự buổi lễ thành lập tông môn.

Từng đại biểu của các tông môn bay về phía hắn, đưa cho hắn xem thiệp mời, chỉ khi nhận được cái gật đầu đồng ý của hắn thì mới có thể bước vào lãnh địa của Tứ Cửu Tiên tông, tham dự buổi lễ thành lập của Tứ Cửu Tiên tông.

Hai người phàm ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, chúc mừng tông môn thành lập với một đám tu sĩ có cảnh giới cao thâm.

Chuyện này quả thực... quá kỳ quái!

Lúc này bà lão mới lên tiếng: "Chúng tôi gặp được một đạo trưởng có lỗ mũi rất to, ông ta nói với chúng tôi rằng chúng tôi có tiên duyên với tông chủ của các người, cho nên mới bảo chúng tôi tới nơi này. Ông ta còn nói rằng nếu tông chủ của các người nhìn thấy chúng tôi, nhất định sẽ ban cho chúng tôi tiên duyên!"

Thế này thì thật thú vị, hai mắt Đường Tây Môn đều phát sáng, tâm hồn thích bát quái được thiêu đốt hừng hực: "Vị đạo trưởng nói với hai người những thứ này là ai?"

Một già một trẻ cùng mờ mịt lắc đầu.

Đường Tây Môn: "..."

"An Lâm là cha của bé sao?" Đường Tây Môn nhìn cô bé con, lại tiếp tục tò mò.

Trong đầu hắn đã suy diễn ra bộ phim truyền hình đầy kịch tính về chuyện An Lâm phong lưu nhân gian rồi.

Một già một trẻ mờ mịt nhìn Đường Tây Môn.

Thằng bé con bị hét thẳng vào mặt, lại bị một hòn đá đột nhiên bay đến hù dọa.

Cô bé nhặt một hòn đá ở ven đường lên, bỗng nhiên ném mạnh về phía cậu nhóc! Hét lớn: "Tu tiên thì giỏi lắm sao?!"

Cô bé nhìn về phía bà lão đau đớn đến độ không nói ra thành lời, rõ ràng người sai là thằng nhóc kia, tại sao lại trở thành như thế này?

Cô bé ngã trên đất, cả người có chút phát run, đau đớn, ủy khuất, phẫn nộ, khuất nhục...

"Yếu vậy sao? Không có chút tu vi nào, các người là người phàm à?" Thằng nhóc kịp phản ứng, ngay lập tức có thêm mấy phần khinh miệt: "Người phàm đến chỗ này, đáng đời bị đụng thành như thế!"

Cô bé bị sức lực thân thể đánh bay, cả người nhỏ nhắn xinh xắn rơi xuống lăn trên đất, bị cọ thành mấy vết máu.

"Bịch!"

Âm thanh rất lớn giống như xương cốt va chạm nhau, bà lão kia ngay lập tức bị đụng ngã.

"Ối!" Cả người bà rơi xuống lăn trên mặt đất, ôm lấy ngực, nếp nhăn trên mặt nhíu hết cả lại, đau đớn kêu lên, khóe miệng còn có cả máu tươi chảy ra.

Thằng bé con ngớ người, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Bà nội!"

Cô bé hét lên một tiếng, lập tức chạy về phía bà lão, thấy bà lão bị thương nặng, khóe miệng còn chảy máu, sốt ruột đến mức phát khóc: "Hu hu... bà nội, bà sao rồi, bà đừng dọa con!"

"Chuyện... chuyện này không liên quan đến tôi!" Thằng nhóc có chút hoảng hốt tự biện hộ cho mình, chỉ vào bà lão đang ngã nằm trên đất, lớn tiếng kêu: "Đều là do bà lão kia, chẳng qua tôi chỉ không chú ý đường đi một chút, mới đụng nhẹ có một cái, ai biết đâu được bà già này mới bị đụng có thế mà đã bị thương nặng rồi! Chuyện này không liên quan đến tôi!"

Cô bé lao nhanh đến chỗ thằng nhóc, hét lớn: "Bà nội tôi sắp không chịu được nữa rồi, cậu mau mau đi cứu bà tôi đi!"

Thằng nhóc giật mình, đẩy mạnh cô bé ra.

"Ầm!"

Một đứa bé trai đang cười ha ha đuổi theo con bươm bướm chạy trốn nào đó, thậm chí còn sử dụng một loại thuật pháp tăng tốc đơn giản nào đó, không ngờ bởi vì chạy nhanh quá, mà đâm phải một bà lão đang đi trên đường.

An Lâm còn đang đứng ngoài 'hóng hớt' quan sát vở kịch tình cảm của hai cha con Liễu Thiên Huyễn, tạm thời vẫn chưa tìm thấy kẽ hở để xen vào.

Bên trong Tứ Cửu Tiên tông, trên đạo trường đang chuẩn bị tiến hành lễ mừng.

Đường Tây Môn: "..."

Sau đó, cô bé bỗng nhiên phản ứng, vui mừng reo: "Hóa ra tên của tông chủ là An Lâm?"

"Láo xược!"

Một giọng nữ hét lớn.

Chu San đột nhiên xuất hiện trước mặt thằng bé, tay áo vung lên, ngay lập tức khiến hòn đá vỡ nát, năng lượng khủng bố vẫn không ngừng xoay chuyển, xông thẳng về phía cô bé.

Cô bé bị dọa sợ, luồng uy áp chân nguyên kinh khủng này khiến cho cô bé cảm thấy mình chỉ như con sâu con kiến bé nhỏ, không có lấy một tí khả năng chống cự nào. Đây chính là tiên nhân? Đây chính là người phàm?

Hốc mắt cô bé đỏ bừng, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy theo bản năng, bất lực đón nhận vẫn mệnh tàn khốc.

Đúng lúc này, một dáng người mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt cô bé.

Hắn đột ngột như vậy, cũng lại đáng tin đến vậy.

Chàng trai cũng vung tay áo lên, đánh tan luồng chân nguyên mạnh mẽ này, giọng điệu trầm thấp: "Mẹ nó chứ bà có bệnh à? Hạ sát chiêu với cả một cô bé con không có chút tu vi nào?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận