Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1461: Giới Cửu Châu như có gì đó khang khác

Đám người An Lâm rơi vào trong một cái khe.

Một trận lực lượng không gian cực kỳ mãnh liệt bao quanh thân thể của bọn họ, đồng thời cũng dời thân thể bọn họ đi, cũng ẩn chứa năng lượng bạo liệt, giống như đang bài xích bọn họ!

Lực lượng kia cực kỳ điên cuồng, dường như muốn xé nát thân thể của bọn họ!

Mọi người lập tức thi triển thuật pháp hộ thể, bảo vệ thân thể của mình. May mà người có thực lực kém cỏi nhất cũng là Phản Hư đỉnh phong, thế nên vẫn có năng lực chống cự khi bị luồng lực lượng không gian khủng khiếp này cắn trả.

Vô số năng lượng nhanh chóng chớp động phía sau bọn họ. Thật ra thì chính bọn họ đang xuyên qua với tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức ngay cả thân thể của bọn họ cũng bắt đầu vặn vẹo.

Oong!

An Lâm chỉ cảm thấy một trận trời quay đất cuồng.

Một khắc sau, giống như thanh âm vỡ vụn vang lên.

Thượng Quan Nghệ áy náy từ bò dậy từ trên lưng An Lâm, xoa đầu nói.

Tất cả mọi người đều rơi xuống đất, bất kể là Nữ Đế hay là Thiên Đế, đều đập phá thành một cái hố trên mặt đất, may là không có ai chứng kiến, nếu không loại phương thức trở về này thật sự khiến họ mất sạch mặt mũi rồi.

Một cảm giác mát lạnh, sau lưng còn có hai luồng xúc cảm mềm mại.

Lại là mấy tiếng rơi đập vang lên.

"Ôi!"

Thiên Đế chậm rãi đi về phía khu vực trận pháp hình tròn, nhặt mấy mảnh quần áo rách nát dính vết máu dưới đất lên, sắc mặt âm trầm đến mức đáng sợ.

Hắn trực tiếp rơi xuống, nằm trên đất.

"Nơi này là chỗ nào?"

An Lâm nằm úp sấp, phía sau lại có một người đè lên.

"Rầm rầm!"

Rầm rầm rầm...

Bọn họ đau đớn đến mức phát điên, tự cắn xé máu thịt của mình nhưng cũng không biết, nhưng đó chỉ là khởi đầu, hiện tại thậm chí ngay cả xương cũng không còn, chỉ còn lại có một chút quần áo, có thể tưởng tượng, bọn họ đã phải trải qua cực hình kinh khủng đến mức độ nào.

"Ặc, ngại quá..."

"Đây là đồng phục của đội chấp pháp thiên đình." Thiên Đế thấp giọng nói.

An Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, tối như mực, tựa như là một cái mật thất.

Mọi người thấy một màn như vậy, thì đều nhớ lại cảnh tượng những tu sĩ bị hành hạ dã man đến mức chỉ muốn chết đi trong hình ảnh kia.

Cửa bị An Lâm dùng chân khí đánh bay.

Mở ra cánh cửa mật thất, phát hiện có một cầu thang xoắn ốc hướng về phía trước.

Tại trung tâm một cái tế đàn hình tròn, có đầu lâu của một con thú dữ kỳ lạ.

Hắn cũng có một chút tình cảm với đội chấp pháp của thiên đình, cũng có thể nói là đồng nghiệp, hôm nay thấy bọn họ gặp phải loại chuyện này, trong lòng hắn dâng lên nỗi tức giận khó có thể ngăn chặn.

"Không đúng, vị trí của ngôi sao không đúng, chỗ của chúng ta..." Sắc mặt Trần Trần có phần không giải thích được.

An Lâm nghe vậy sắc mặt cũng chìm xuống.

Ác Linh Thú Ngục xuất hiện trong khu vực giới Cửu Châu, hành hạ đội chấp pháp của Thiên Đình đến chết? Còn dựng tế đàn... Đây là chuyện mà họ chưa từng nghe tới!

Mọi người nghe vậy thì chợt rùng mình một cái.

Ảnh ngược trong hai mắt Thiên Đế lóe lên hàng tỉ ánh sao: "Là giới Cửu Châu!"

Thiên Đế thả thần thức dò xét xung quanh một lần, không phát hiện ra manh mối gì còn sót lại, lúc này mới nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem thử thế nào."

Chiếu đầu lâu tựa như Long tựa như Phượng, bộ mặt dữ tợn hung bạo, trong miệng chi chít răng nhọn dính máu, vẫn tản ra tử khí cực kỳ đậm đặc.

Ngọn lửa màu xanh lá lóe lên xung quanh cái đầu lâu, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

"Đây là chính là đầu lâu của Ác Linh Thú Ngục cấp bậc Phản Hư đỉnh phong, chẳng lẽ bây giờ chúng ta đang ở lãnh địa của Ác Linh Thú Ngục?" Nữ Đế híp hai tròng mắt lại, lạnh nhạt cất giọng nói.

Ầm!

Bây giờ chính là đêm tối, bầu trời đầy sao, trăng sáng treo cao.

Bọn họ phát hiện, chỗ mà bọn họ vừa đứng, lại chính là một cái phòng tế đàn dưới đất.

Thiên địa cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Những Thú Tộc kia đều không muốn sống nữa sao?

Thật sự không sợ các vị đế vương của Thiên Đình tàn sát hết Thú Tộc ư?

Thiên Đế đột nhiên đưa mắt nhìn sang một hướng khác: "Phía đông nam có thần quang kỳ lạ tỏa ra, còn có dao động năng lượng cực kỳ xa lạ, không giống với bất kỳ chủng tộc gì mà tôi biết."

Nữ Đế cũng đưa mắt nhìn sang bên kia, mặt lộ vẻ hồi ức, nhẹ giọng nói: "Vùng đất chiến lược quan trọng của Phong Nguyên châu, Trụy Long Uyên. Tại thời đại hưng thịnh nhất của Tuyết Nữ, chúng cũng đánh tới đó, không ngờ lại bị các đế vương Thiên Đình chèn ép, binh bại vạn dặm."

Trần Trần lấy ra một cái bàn quay khắc đầy thần phù, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Vùng trời này có biến, hơn nữa còn là biến hóa cực kỳ lớn, vì an toàn, trước hết chúng ta nên bí mật che giấu chuyện chúng ta đã trở vè, tuyệt đối không được xuất hiện, đợi xác minh xong tất cả, rồi hãy xuất hiện với danh tính thật."

Mọi người nghe thế đều gật đầu.

Trong lòng An Lâm luôn luôn dấy lên cảm giác hoang mang và không giải thích được.

Mới một trăm ngày, Ác Linh Thú Ngục của Thú Tộc đã càn rỡ đến mức độ này rồi sao?

Trong một trăm ngày hắn không ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đang lúc này, một con ưng thú màu trắng khổng lồ mở rộng hai chiếc cánh dài khoảng hơn ngàn trượng, bay xuống từ trên bầu trời đêm, trên lưng còn có một cái lồng sắt màu vàng kim.

Thiên Đế sống ở đại lục Thái Sơ vài ngàn năm, vẻ mặt cũng rất hoang mang: "Tôi cũng không rõ lắm, hình như bọn họ... không phải là sinh linh ở đại lục Thái Sơ."

Hắn đã từng đọc quyển sách ảnh về các chủng tộc sinh sống trên đại lục Thái Sơ, nhưng không hề thấy được loại chủng tộc này.

"Những sinh linh này ở đâu ra vậy?" An Lâm ngưng tụ hai mắt, khẽ cất giọng nói.

Loại sinh linh kỳ lạ này chỉ có vẻn vẹn mấy ngàn, tản ra dao động năng lượng cực kỳ xa lạ.

Mặc dù ánh mắt của bọn họ khi nhìn các thú nhân không có vẻ miệt thị, nhưng lại toát ra vẻ từ bi và uy nghiêm, nhìn xuống từ trên cao, giống như con người đang nhìn những sinh vật ở bậc thấp.

Nếu như có người đi qua thấy được cảnh tượng này, thì đều sẽ cảm giác được đây là thánh địa tiên gia bậc nhất, bên trong có rất nhiều tiên nhân hành tung mờ mịt.

Đám người An Lâm và Trần Trần cách quần thể cung điện không xa, đánh giá tình huống xung quanh.

Khác với tòa cung điển tinh xảo khổng lồ, bên trong có rất Thú Nhân nhiều diện mạo hung tàn.

Có người đầu trâu, có người đầu ngựa, có người đầu heo, người đầu rắn, người đầu sư tử...

Có lẽ trước kia bọn họ đều là những dị thú có kích thước cực kỳ to lớn, hiện tại hóa thân thành hình dạng Thú Nhân, hoạt động ở xung quanh với hình thải không khác con người là mấy.

Chỉ nhìn sơ qua thì có thể ước tính được rằng có khoảng hai mươi vạn Thú Nhân, thực lực tổng thể của bọn họ cực kỳ cường đại, có mấy ngàn linh thú, có vài chục nguyên thú Hóa Thần, ngay cả tiên thú cũng có hai con.

Nhưng khiến đám người An Lâm chú ý nhất, không phải là những Thú Nhân kia.

Mà là những sinh linh mà các Thú Nhân đều cung kính hành lễ khi gặp phải. Bọn họ có tóc bạc, da màu trắng và đồng tử màu vàng, bất kể là thân hình hay là vẻ ngoài, đều không khác con người là mấy.

Những sinh linh này, mặc áo bào màu trắng, mỗi một cử chỉ đều hiển thị rõ vẻ ưu nhã, là quý tộc trời sinh, kèm theo hơi thở thánh khiết cao quý.

Phía trước tòa cung điện khổng lồ, còn có hơn vạn tòa kiến trúc có kích thước lớn nhỏ khác nhau, chúng tạo thành khu kiến trúc cực kỳ tráng quan to lớn, làm cho người ta nhìn mà cảm thán.

Một tòa cung điện đỉnh nhọn khổng lồ cao gần ngàn trượng, tản ra thần quang màu trắng thánh khiết, tọa lạc tại bên cạnh hồ nước màu xanh lá, thần quang tỏa sáng khắp trăm dặm.

Hồ nước màu xanh lá vây quanh thân rồng ở trung tâm, tựa như Long Châu sáng chói.

Núi non trùng điệp như rồng, ngủ đông ở trên mặt đất, mênh mông vô bờ.

Đọa Long Uyên.

Phía bắc Phong Nguyên châu, giới Cửu Châu.

" Tây Pháp đại nhân, tôi bắt được hai trăm tên Nhân tộc của đội quân liên hợp Cửu Châu!"

Ưng thú màu trắng đáp xuống một tòa cung điện cực kỳ to lớn, vẻ mặt cực kỳ cung kính, cúi đầu nói.

An Lâm nhìn về phía bên trong chiếc lồng kim sắc, thì thấy được hai trăm tu sĩ thuộc bộ chấp hành của Thiên Đình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận