Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 500: Cả đời này của Hồng Đầu không kém ai cả

Trên một ngọn núi cao bên cạnh hồ Bạch, hai cái bóng đen đang chuyển động.

Hai mắt của bọn họ đỏ thẫm, trên đầu có sừng nhọn màu đen, hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn, là cường giả Chân Ma trong Ma Vực.

"Chung Ly Hành, ngươi thấy thế nào, chúng ta có cần phải đuổi theo qua đó không?" Nữ Chân Ma khoác tấm lụa mỏng màu đen, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, có dáng người cực kỳ đầy đặn, nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh.

Nam Chân Ma có thân thể vô cùng cường tráng, nghe vậy thì gật đầu rất là nghiêm túc: "Thú bảo vệ bí cảnh đều mạnh như thế, tất nhiên bí cảnh dưới đáy hồ kia không tầm thường, chắc chắn là có cơ duyên lớn, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội đó."

"Thế nhưng bây giờ chỉ có hai chúng ta..." Nữ Chân Ma có vẻ do dự trên mặt.

Có thể nói cuộc chiến long trời lở đất trước đó, bọn họ nghe tiếng mà đến, sau đó nằm vùng ở đây.

Cũng chính vì vậy, bọn họ mới có thể tận mắt thấy thực lực lộ ra của mấy người kia mạnh cỡ nào. Dù cho cô và Chung Ly Hành là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, nếu thật sự phải đối mặt với những người kia, thì cũng không thể nói chắc phần thắng.

Khóe miệng Chung Ly Hành hơi cong lên: "Không Ca, ai nói chúng ta phải xung đột trực diện với bọn họ? Mục đích của chúng ta là bảo vật trong bí cảnh, tất nhiên bí cảnh dưới đáy hồ không nhỏ, chúng ta kiếm bộn rồi bỏ chạy... Dù sao chúng ta có món đồ kia, coi như gặp được bọn họ, đánh không lại cũng có thể chạy."

Mọi người đều mang vẻ cạn lời nhìn Lưu Sở Sở, ngay cả đèn trong bí cảnh cũng muốn cướp, có phải người này nghèo đến điên rồi không?!

Không nể mặt bí cảnh như thế, không lo lắng là nó sẽ lén gia tăng độ khó cho chúng ta sao?

Lưu Sở Sở không nói hai lời, lấy một thanh trường kiếm sắc bén ra từ nhẫn không gian, bắt đầu hành động móc dạ minh châu ra.

Tốt xấu gì bí cảnh cũng có mặt mũi chứ!

An Lâm xuyên qua vòng xoáy dưới đáy hồ, một trận không gian biến ảo kịch liệt.

Hồng Đấu mang vẻ mặt đành chịu khiến cho ngọn lửa trước ngực càng thêm sáng, dùng để chiếu sáng bốn phía.

Không Ca nghe vậy thì khẽ gật đầu, cơ duyên cũng dựa vào sự liều mạng mới có được, dưới tình huống không có nguy hiểm rất lớn tới tính mạng, nếu không tranh thủ một chút thời cơ, thì thật sự không nói nổi.

Cũng không thể trách An Lâm suy nghĩ nhiều, dù sao hắn đã trải qua cuộc dò tìm di tích Tử Tinh và lăng mộ của Thủ Dương Thiên Tiên, biết rõ cho mặt mũi di tích quan trọng đến cỡ nào...

Ngay sau đó có ánh sáng màu trắng khẽ đập vào mắt, hắn nhìn về phía bí cảnh này, phát hiện đây là một cái thạch thất lớn rộng mười trượng. Trên vách tường có khảm nạm bốn viên dạ minh châu lớn bằng quả bóng đá, đang tỏa ra ánh sáng cực kỳ êm dịu, chiếu sáng không gian này.

Cứ như vậy, hai con Chân Ma hóa thành một đám khói đen, bắt đầu phong về phía trung tâm đáy hồ Bạch...

An Lâm thở dài một hơi, dạ minh châu lớn như vậy quả thật là khá hiếm thấy, nhưng mà người vừa vào bí cảnh là đã không buông tha cho minh châu soi sáng còn hiếm thấy hơn!

Trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Lưu Sở Sở hiện ra nụ cười đáng yêu, cười và mở miệng nói với mọi người.

"Những viên dạ minh châu xinh đẹp này đều là của tôi, mấy người đừng có tranh giành với một cô gái như tôi!" Cô vừa lấy, vừa cảnh cáo mọi người.

Trong thạch thất có một con đường, dường như thông tới một thế giới khác, con đường này rất rộng rất dài, mọi người đi cũng không nhanh, đề phòng lúc nào cũng có thể xuất hiện biến cố.

Bất kể nói thế nào, dù sao Lưu Sở Sở thật sự móc bốn dạ minh châu trong thạch thất ra, sau đó vui vẻ rạo rực mà cất vào nhẫn không gian. Sau đó, thạch thất bắt đầu trở nên tôi om.

"Xong rồi! Chúng ta tiếp tục đi thôi!"

"Phía trên khắc tiếng Man cổ." An Lâm mở miệng giải thích.

"Đại lục tị nạn Long Cốc..." An Lâm và Đề Na cùng mở miệng nói.

"Tại sao không có! Tôi chính là sinh linh bình thường đó!" Đề Na khua nắm tay nhỏ, thở phì phò mở miệng nói.

Trên đỉnh màn sáng, còn có một cái bảng đá màu đen nhánh, phía trên có khắc mấy chữ thô to.

"Được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa, chúng ta vào xem chút đi." An Lâm thấy thế thì mở miệng đề nghị.

Đi được một khoảng thời gian, bọn họ thấy được phía cuối con đường, nơi đó có một màn ánh sáng màu xanh lam gợn sóng.

Nếu thật sự có sinh linh thổ dân gì đó, bọn họ cũng là người Dị Giới, đối mặt với bọn họ ở trong này, nói không chừng sẽ càng thêm nguy hiểm...

Vừa nghĩ tới điều này, lòng của của mọi người không tự chủ được mà nói.

Chỗ lánh nạn này rất dễ giải thích, khi một thế giới đã không còn phù hợp cho sinh linh sống nữa, một vài đại năng thường sẽ mở ra một không gian mới để cho những sinh linh kia sinh tồn. Bây giờ Thái Sơ Cổ Vực không ngừng sụp đổ, nói cách khác trong đại lục Long Cốc, rất có thể sẽ gặp được sinh linh thổ dân của Thái Sơ Cổ Vực.

"A... Phía trên viết cái gì vậy?" Lưu Sở Sở có chút hoang mang mà nhìn kiểu chữ phía trên, những kiểu chữ này vô cùng lạ lẫm, cho người ta một cảm giác mờ mịt xa xưa.

"Cái gì! Cô lại là sinh linh của Thái Sơ Cổ Vực này?!" Hồng Đấu giật mình kêu lên.

Xúc tu của Lăng Ảnh cũng kích động đến lay động: "Tôi vẫn cho là cô tới từ đại lục Thái Sơ, thì ra cô là tinh linh của Thái Sơ Cổ Vực? Cô ở đâu?"

"Không nói cho ngươi đâu!" Đề Na cảm thấy mình bị kỳ thị, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, trốn trong lỗ tai An Lâm.

Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc của đối phương.

"Chẳng lẽ cái đại lục sụp đổ này còn có sinh linh bình thường sao?" Lăng Ảnh có chút ngạc nhiên mà nói.

"Cho nên mới nói, thứ sinh vật đáng sợ đó bảo vệ không phải kho tàng, mà chính là nơi lánh nạn?" Hồng Đấu có chút không thể tin nổi mà mở miệng nói.

Lưu Sở Sở, Hồng Đấu và Lăng Ảnh giật mình, vẻ mặt cũng trở nên có chút kỳ lạ.

"Hồng Đấu, ngươi trông khá cường tráng, ngươi đi vào trước đi." An Lâm mở miệng đề nghị.

Ngọn lửa trên ngực Hồng Đấu bốc lên, lúc này hắn không phục mà nói: "Đừng hòng lừa tôi! An Lâm! Thực lực của cậu mạnh nhất, hẳn là cậu nên vào trước mới đúng!"

"Ha ha, không ngờ anh còn có chút tự mình biết mình đấy, biết thực lực của mình không bằng tôi..." An Lâm cười nói.

"Hừ, đừng hòng dùng phép nói khích, tôi sẽ không mắc lừa nữa đâu! Tôi thừa nhận thực lực của tôi yếu hơn cậu một chút xíu thì sao chứ." Hồng Đấu hừ lạnh nói.

Đề Na nghe vậy cũng không nhìn được, khẽ nói: "Chỉ một chút xíu thôi sao? Anh cũng không thấy xấu hổ à? Rõ ràng là yếu hơn rất nhiều! Không chỉ yếu, hơn nữa còn nhát gan, có tướng tá lớn như vậy cũng vô ích, ngay cả dáng dấp rắn chắc của mình mà cũng không dám thừa nhận, thật sự là tồi tệ!"

Tiếng Thái Sơ của Đề Na càng ngày càng lưu loát, hơn nữa còn nói tới mức ăn vào gỗ sâu ba phân, không, là vào đá ba phân, trực tiếp khiến Hồng Đấu không tin tưởng cuộc đời nữa.

Cả người Hồng Đấu đều bị nói cho bối rối, đặc biệt là bị một nữ tinh linh bé nhỏ ghét bỏ, sự tổn thương kia còn tăng gấp bội, là một đòn bạo kích vào tim, chuyện này khiến cho hắn có chút mờ mịt.

Chẳng lẽ... Hắn thật sự tệ thế?

Hắn nhớ lại lúc chiến đấu với Thiên Nhãn Yêu Long, không làm mạnh được mà trái lại còn bị giam cầm, cuối cùng vẫn được An Lâm cứu.

Bây giờ đứng ở cửa bí cảnh, lại không dám tiến vào đầu tiên...

Chẳng lẽ hắn tới nơi này thật sự chỉ để cho có khí thế chứ không giúp được gì cả thôi sao?

Không! Cả đời Hồng Đấu tôi không kém ai cả!

Sau khi Hồng Đấu trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng đạt được sự thăng hoa, ngọn lửa ở ngực cháy hừng hực.

"Hừ! Đám người hèn nhát, bây giờ tôi sẽ cho mấy người mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là dũng sĩ chân chính! Đi theo sau lưng Đấu gia!" Hồng Đấu cắn răng đi về phía trước, đi đầu vượt qua màn sáng màu xanh lam.

Mấy người cứ dõi theo bóng lưng của tôi đi, nhìn xem bóng lưng của tôi vĩ đại đáng tin cỡ nào!

Quả thật Hồng Đấu đi như là một dũng sĩ, khiến cho những người còn lại nổi lòng tôn kính.

"Làm tốt lắm!" An Lâm truyền âm khen ngợi.

"Chuyện nhỏ mà thôi." Đề Na đắc chí trả lời.

Một phút đồng hồ sau, Lăng Ảnh cảm ứng bùa khí thế một chút: "Hồng Đấu còn sống, chắc chắn bên trong không có nguy hiểm gì, chúng ta có thể tiến vào."

Mọi người nghe vậy thì đều thở phào một hơi, bắt đầu bước vào cánh cửa lớn thông tới bí cảnh này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận