Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1274: Khung cảnh hưng thịnh ở hội Bàn Đào

Thiên Đình là một trong số thế lực đứng đầu ở đại lục Thái Sơ, Thiên Đình cử hành đại hội, tất nhiên cũng trở thành việc trọng đại của cả đại lục Thái Sơ.

Thiên Đình lơ lửng phía trên đại lục.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiên mã đầy trời, phi thuyền như mưa.

Những người đại diện cho các thế lực đến từ các nơi trên thế giới, bắt đầu hội tụ ở khu vực tổ chức hội Bàn Đào, đảo Tiểu Lục Bì của Thiên Đình.

Mặc dù tên của đảo Tiểu Lục Bì có chữ "Tiểu, nhưng nó lại không nhỏ một chút nào, phải trên một triệu kilomet vuông, nguyên khí ở nơi đây rất đậm đặc, hào quang tràn ngập, khí lành bảy màu lưu chuyển, kỳ trân dị thú đếm không xuể, là thánh địa tiên gia nổi tiếng bậc nhất ở Thiên Đình.

Một cái phi thuyền hình tròn màu trắng chậm rãi đáp xuống, đám người An Lâm đi ra từ cửa khoang.

"Phù... Bầu không khí thật tươi mới, toàn thân như cũng bị gột rửa một lần vậy." An Lâm đưa hai tay ra, sảng khoái hít thở.

Trước mặt bọn họ, là một vùng đất mang cảnh sắc tiên gia.

"Đẹp đẽ, hoành tráng, cao cấp!" Tiêu Trạch giơ ngón tay cái lên.

"A...?" Diệp Linh trừng lớn hai mắt đen lúng liếng, nhìn xuống mặt đất chắc chắn, nói với vẻ mặt mờ mịt, "Không phải chúng ta đang ở trên mặt đất ư?"

Chẳng qua hắn cũng không cần phải phá vỡ cái đại trận này làm gì, hắn cầm lấy một tấm thiệp mời màu vàng kim, trực tiếp đưa cho thần tướng canh giữ ở thánh địa này, hai mươi thành viên của Tứ Cửu tiên tông, liền trực tiếp tiến vào trong đảo Tiểu Lục Bì.

An Lâm khẽ cười xoa đầu Diệp Linh: "Đồ nhi ngốc, bây giờ nhóc đang ở trên trời rồi, không cần phải bay."

An Lâm gật đầu: "Trận pháp này rất lớn mạnh."

"Nhóc sợ cái gì?" An Lâm hỏi.

Hoa cỏ trải dài khắp mặt đất, linh thụ rợp bóng, tiên sơn chập chùng, tiên hạc bay lượn phía chân trời, dõi mắt nhìn quanh, hiển nhiên là một cảnh tượng hết sức hài hòa, làm cho người ta cảm thấy rất là sảng khoái.

"Nhưng cả vùng đất này đều đang bay trên trời! Phải cao đến mấy vạn mét đấy!" An Lâm duỗi tay so đo độ cao, cực kỳ nghiêm túc nói.

Ít nhất là sau khi hắn đã dùng thuật Thần Giám rồi, dù có muốn phá vỡ cái đại trận này, vẫn rất là khó khăn.

"Đây chính là đảo Tiểu Lục Bì ư? Còn có kết giới cực mạnh bao quanh bốn phía." Hứa Tiểu Lan thoải mái ngắm nhìn quang cảnh trời cao biển rộng trước mặt, cười nói.

Diệp Linh mặc bộ váy màu xanh biển, bàn tay nhỏ bé trắng noãn nắm chặt bàn tay to lớn ấm áp của An Lâm, khá là sợ hãi, vừa cảm thấy hơi ngạc nhiên, ngắm cảnh tượng trước mắt, khẽ nói: "Sư phụ, phong cảnh nơi này đẹp quá, hơn nữa còn rất thoải mái, Linh Nhi cảm giác rất nhẹ nhàng, như đang bay lên vậy."

An Lâm suy nghĩ một lúc, sau đó hắn bế Diệp Linh lên bằng một cánh tay: "Như thế này thì sao?"

"Ồ? Đây chính là thánh địa của Thiên Đình à? Thoạt nhìn rất tuyệt, có thể sánh ngang với thánh địa của Long tộc vùng đất Cổ Long Thái Sơ trước kia rồi." Tiêu Đồ tỏ ra hứng thú ngắm nhìn xung quanh, thuận miệng đánh giá.

"Hì hì, có sư phụ ôm, không sợ nữa." Diệp Linh bật cười khanh khách.

Diệp Linh đột nhiên cảm thấy hai chân như hơi nhũn ra, nước mắt cũng sắp rơi xuống, run giọng nói: "Sư... Sư phụ, con sợ..."

"Con... con sợ độ cao..." Diệp Linh bẹp cái miệng nhỏ, nhìn An Lâm với vẻ đáng thương.

"Tôi nghi ngờ rằng tôi là đồ đệ giả." Tiêu Đồ lại nói.

Tiêu Đồ thở dài một hơi: "Đây mới thật sự là sư đồ này."

"Đừng có mà nói nhảm, tôi không có ý này!" Tiêu Đồ đỏ mặt lên, cả giận nói.

Diệp Linh cười không nói gì, quyến luyến không muốn xa rời đầu chôn vào trong hõm cổ An Lâm.

"Này, An Lâm, anh đến rồi mà sao không gọi tôi một tiếng hả?" Phía chân trời, một tiên nữ váy múa hoa lệ bồng bềnh rơi xuống, dung mạo dịu dàng, hai tròng mắt trong veo, thanh lịch mà tươi sáng.

An Lâm véo cái má tròn trịa của Diệp Linh: "Có mỗi nhóc là lắm chuyện thôi!"

An Lâm thấy Thiên Vũ tiên nữ từ trên trời giáng xuống, lập tức cảm thấy không phục.

"Lâm Quân Quân, sao cô lại bay được vậy?"

Người tới, chính là con gái thứ bảy của Thiên Đế, Thiên Vũ tiên nữ.

Tiêu Trạch và Tiêu Đồ nhìn An Lâm và Diệp Linh, đều cảm thán không thôi.

Mọi người của Tứ Cửu tiên tông đi dọc theo con đường đá xanh nhỏ trên đảo Tiểu Lục Bì.

Tránh khỏi quá mức hỗn loạn, đảo Tiểu Lục Bì đã bày ra pháp trận cấm bay, tất cả người tới chơi, đều phải đi trên mặt đất.

An Lâm cưỡi Đại Bạch, ôm Diệp Linh, vừa đi vừa ngắm nhìn quan cảnh phía trước.

Tiêu Trạch gật đầu phụ họa: "Hài hòa tự nhiên, thân thiết tốt đẹp, khiến cho rồng tôi thật hâm mộ."

Hình ảnh này thật sự quá đẹp, Tiêu Trạch thật sự không dám tưởng tượng!!!

An Lâm ôm một người đàn ông, vừa nói vừa cười...

Tiêu Trạch hãi hùng: "Chẳng lẽ ông còn muốn An Lâm ôm ông? Trời ạ!"

Quy định cấm bay vô dụng với cô gái này ư?

Lâm Quân Quân khẽ cười nói: "Tại vì tôi lợi hại mà!"

Dứt lời, cô còn khẽ hất cằm lên, cao ngạo giống như một con thiên nga.

An Lâm thầm nghĩ, không phải là đặc quyền thôi ư, có gì mà đắc ý.

"Với thân phận là trưởng lão danh dự của Tứ Cửu tiên tông, tôi sẽ dẫn mọi người tới một chỗ rất vui để chơi, không cần cám ơn tôi." Lâm Quân Quân vui vẻ nói với mọi người.

Hiển nhiên là mọi người cũng không khách sáo với vị tiên nhị đại(*) này.

(*) Tiên nhị đại (phú nhị đại): thế hệ giàu có thứ hai, ngậm thìa vàng sinh ra.

"Chị ơi chị, nơi đó có đồ ăn ngon ư?" Diệp Linh hưng phấn hỏi.

"Vườn Vạn Quả có vô số các loại trân quả, mọi người cứ thoải mái ăn trái cây trong vườn. Chúng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nguyên khí thiên địa, có rất nhiều năng lượng, hương vị ngọt ngào mỹ vị, tôi sẽ dẫn mọi người đi hái nhé!" Lâm Quân Quân cười nói.

"Tiên nữ tỷ tỷ vạn tuế!" Diệp Linh giơ cao hai tay hoan hô.

"Thiên Vũ đạo hữu, xin hỏi linh vận ở nơi nào là sung túc nhất, ta muốn đi cảm thụ một phen." Hiên Viên Thành tu luyện vạn linh Thái Cực đạo, hỏi với vẻ mặt ôn hòa.

"Không có nơi nào linh vận sung túc bằng Thiên Khung Trì, nơi đó là cấm khu, chẳng qua có tôi ra mặt, thì vẫn có thể dẫn anh đi vào." Lâm Quân Quân mỉm cười nói.

Hiên Viên Thành thi lễ một cái biểu đạt sự cảm ơn: "Như thế thì phải làm phiền Thiên Vũ đạo hữu rồi."

"Thiên Vũ tiên nữ, tôi muốn đến nơi nào có ánh nắng rực rỡ nhất." Tiểu Hồng kích động nói.

"Được được được... Để tôi dẫn cô đi..." Lâm Quân Quân đáp.

Cô ở chỗ này, có thể nói là hữu cầu tất ứng, thể hiện phong thái chủ nhà một cách trọn vẹn.

"Được mời tham gia hội Bàn Đào của Thiên Đình, cùng với một trăm thế lực khác nhau, tổng cộng là hai nghìn vị đại diện tham gia. Tứ đại tông và cửu hoàng thất của giới Cửu Châu, Tứ Cửu tiên tông cộng thêm cả bảy tiên tông đứng đầu, và hai mươi thế lực khác của giới Cửu Châu."

Trong vườn Vạn Quả, Lâm Quân Quân vừa hái trái cây ăn cùng mọi người, vừa giới thiệu.

"Ngoài ra còn có điện Sáng Thế ở lĩnh vực Tạo Hóa, Phật quốc Tây Phương ở Cực Nhạc giới, Vườn Địa Đàng ở Nhạc Viên Thánh Vực, Linh Hồ giới, Thương Bắc Sơn giới, quần đảo di động Thiên Tinh, Hải Tâm cung, Đông Hải Long Đình... Rất nhiều các thế lực lớn, đều phái không ít đại diện đến đây."

"Vì lý do an toàn, Thiên Đình đã hạn chế đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp tham gia, nhưng vẫn có khoảng mười hai vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp tham dự hội Bàn Đào của Thiên Đình, về phần cấp bậc Phản Hư và Hóa Thần bình thường, lại càng đếm không xuể..."

Lời giới thiệu của Lâm Quân Quân khiến cho mọi người chấn động một hồi.

Thật không hổ là buổi lễ long trọng nổi danh nhất cả toàn bộ lục địa, chỉ riêng người tham dự, đã mạnh đến mức ấy, cũng không biết hoạt động kế tiếp sẽ làm cho người ta rung động đến mức nào đây.

Đây mới thực sự là buổi lễ mà các cường giả đại năng tụ tập, tứ hải bát hoang đều tới ăn mừng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận