Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1850: Đây là đang nằm mơ sao?

Máu tươi theo trường đinh chảy ra.

Ngực truyền đến cơn đau không nói nên lời.

Lam Tiểu Nghê kêu lên đau đớn, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

Trường đinh xanh thẳm phóng ra quầng sáng chói mắt, ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ muốn cô thần phục, khiến cô hiến dâng tất cả.

"Lam Tiểu Nghê, thần phục biển cả, thần phục trời, ngươi có thể có được sức mạnh mãi mãi, có được tất cả. Ta cho ngươi cơ hội lựa chọn một lần nữa." Thiên Thần Thể Lưu chậm rãi nói, âm thanh lúc ẩn lúc hiện giống như ý chỉ của trời.

"Ha ha, cho dù có chọn một vạn lần, ta vẫn sẽ đứng về phía Nhân tộc, đứng bên cạnh lão đại An Lâm." Lam Tiểu Nghê quật cường nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, trên gương mặt mềm mại khiến người ta yêu thích tràn ngập ý chí kiên quyết và bất khuất.

"Nếu đã như vậy, ngươi chết đi cho ta!" Vẻ mặt Thiên Thần Thể Lưu lạnh lùng, nói.

"Trả lại tất cả cho biển cả đi!" Kính Thiên Thần đánh hai chưởng tới.

Cô sẽ chết.

Từ khi quyết định trực tiếp chống lại tộc Thiên Nhân cô đã chuẩn bị tâm lý sẽ chết.

Xung quanh chỉ còn dòng nước xanh yên ả.

Cơ thể Lam Tiểu Nghê chìm xuống, thấy mình càng ngày càng xa ánh mặt trời, càng ngày càng mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, thần hoàn nước trên đầu cũng dần trở nên ảm đạm.

Chín lực trấn áp đáng sợ chồng lên nhau, trong nháy mắt bắn phá trên người Lam Tiểu Nghê, đóng băng cô sau đó đập vỡ khối băng làm dâng lên bọt nước lớn.

"Ai cứu tôi với..."

Chín mặt kính lớn tỏa ra ánh sáng chói mắt cùng lúc.

Nhưng lúc thật sự phải chết, lúc cái chết bao vây cô vẫn rất sợ, thật sự rất sợ, rất mong có người xuất hiện cứu cô.

Cơ thể cô rơi vào biển cả, tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Ầm ầm!

Cô đang dần chết đi.

"Tôi thật sự không muốn chết..."

Lam Tiểu Nghê cảm thấy lực lượng quyền hành của bản thân bị trường đinh đâm vào hút ra nhanh chóng. Lực quyền hành và cơ thể cô đã dung hợp hoàn toàn, tuy hai mà một, nếu kiên quyết tách ra cơ thể cô sẽ không chịu nổi tổn thương mà sụp đổ.

Hốc mắt Lam Tiểu Nghê đỏ lên, hai dòng nước mắt tủi thân màu xanh lam chảy ra rồi hòa vào nước biển.

"Ai cứu tôi..."

"Di thư của tôi chỉ mới viết được một nửa, còn chưa viết xong mà..."

"Ha, Lam tiểu đệ, trên ngực cô có cái đinh, tôi rút thẳng ra không sao chứ?" An Lâm lo lắng hỏi.

Cơ thể xinh đẹp, mềm mại của cô bỗng được ôm lấy, một cánh tay vòng qua tấm lưng trắng nõn mịn màn của cô, một tay ôm cái đuôi cá thon dài bóng loáng, đầu cô tựa vào lòng ngực rắn chắc ấm áp.

Cảm xúc rất chân thật.

Nhưng không ai nghe được tiếng cầu cứu của cô, cũng không có ai có thể giúp cô. Trong toàn bộ liên minh Tây Hải, cô đã là người mạnh nhất, còn có thể dựa vào ai chứ?

Dùng hết sức.

Cũng chỉ khi mạng sống sắp cạn cô mới trở về là chính mình, trở thành công chúa nhân ngư yếu đuối, thích khóc, muốn có nơi để dựa vào.

Vẻ mặt Kính Thiên Thần và Thiên Thần Thể Lưu thay đổi.

Phía trên biển cả.

Dâng tặng nụ hôn tình yêu nồng nhiệt.

Phù phù...

Giống như thế giới đều yên tĩnh.

Biển sâu vừa yên tĩnh vừa tối tăm.

Công chúa nhân ngư xinh đẹp nhắm chặt đôi mắt.

"Hả?" Lam Tiểu Nghê sửng sốt, khó khăn mở mắt, khuôn mặt suy tư trợn tròn mắt.

Lam Tiểu Nghê dùng hết sức lực cuối cùng, đôi môi mịn màng tham lam hôn xuống, cảm giác lạnh lẽo và chút ấm áp nhè nhẹ truyền đến.

"Ha, chờ chút, không phải... A..." Người đàn ông còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Đây là ảo giác trước khi chết của tôi sao? Như vậy cũng tốt... Tôi có thể chết trong lòng anh coi như chết cũng hạnh phúc..." Ánh mắt Lam Tiểu Nghê mơ màng, vươn cánh tay trắng trẻo, thon thả ôm cổ An Lâm, cánh môi mịn màng khẽ mở: "Nếu là ảo giác, tôi có quá đáng cũng không phải sợ..."

"Lại là hắn?"

"Hỏng rồi, lực lượng quyền hành của ta bị cản trở!"

"Chẳng lẽ Lam Tiểu Nghê thoát khỏi trấn áp của táng đinh nơi biển sâu?"

"Không thể nào, trấn áp vẫn còn! Ta có thể cảm nhận được!"

Âm thanh hai thiên thần nói chuyện với nhau vang vọng khắp biển rộng, tất nhiên cũng truyền vào tai Lam Tiểu Nghê.

Lam Tiểu Nghê cảm thấy không bình thường, cô tách cánh môi ra, đôi mắt xanh lam giống như bảo thạch chớp chớp, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.

Hơi ngẩn ngơ, hơi mơ màng.

"Anh... Thật sự là anh?" Tim Lam Tiểu Nghê đập dữ dội, đụng đến miệng vết thương bị đinh đâm, đau đớn đến nghiến răng.

An Lâm hơi ngẩn ra: "Lam tiểu đệ, tôi tới cứu cô nhưng cô có cần nhiệt tình như vậy không?"

"Đáng ghét!"

"Không..."

An Lâm dùng hết sức bóp nát trường đinh trong tay.

"Thứ hại người này, phải tiêu diệt sạch sẽ!"

"A..." Lam Tiểu Nghê cố chịu đau nhưng cuối cùng vẫn không chịu nỗi mà kêu thành tiếng.

Trường đinh rời khỏi ngực Lam Tiểu Nghê.

An Lâm đổi tư thế, kiểu ôm công chúa đổi thành một tay ô eo đối phương, một tay nắm lấy cái đinh có vô số thần văn lóng lánh.

Lúc hắn muốn dùng sức mạnh nhổ đinh ra liền cảm nhân được một luồng lực lượng mạnh mẽ từ đinh chống lại, giống như biển cả vô tận, căn bản không thể lay chuyển.

"Đừng hòng phá hư kế hoạch của ta!"

"Chết đi!"

Trên bầu trời, hai tiếng gầm vang lên cùng lúc.

Thể lưu sắc bén nhanh chóng tiến vào biển, đâm về phía An Lâm. Vô số mặt kính trải rài trên cao, lực lượng trấn áp xuyên qua biển cả bắn vào người An Lâm.

"Chỉ bằng các ngươi mà muốn trấn áp ta sao?" An Lâm khẽ hừ một tiếng, thần hoàn và ngọc quyền hành cùng hiện ra, tạo thành năm lực quyền hành chồng lên nhau, chống lại công kích của hai thiên thần.

Đồng thời hắn tập hợp năm loại lực lượng quyền hành kẹp chặt trường đinh trên ngực Lam Tiểu Nghê, dùng hết sức nhổ ra!

Xích!

"Không sao đâu, cái đinh này hấp thu lực quyền hành của tôi, rút ra tôi sẽ tốt thôi!" Lam Tiểu Nghê khẽ suy yếu nói.

"Nói nhanh chút đi, tôi phải làm sao để cứu cô? Tôi thẳng tay rút đinh ra, cô có sao không?" An Lâm cảm nhận dấu hiệu thiên thần ngã xuống từ người Lam Tiểu Nghê.

Thần hoàn nước trên đầu Lam Tiểu Nghê xuất hiện một vết nứt.

Không biết có phải do quá kích động hay không.

Răng rắc...

Khuôn mặt trắng nõn của Lam Tiểu Nghê lập tức đỏ bừng.

Trên bầu trời, hai thiên thần vô cùng tức giận khiến hư không rung chuyển.

Khí thế của Lam Tiểu Nghê thay đổi hoàn toàn, như biển cả bao la hùng vĩ, vết nứt thần hoàn trên đầu lành lại, tỏa ra thần quang chói mắt hơn trước.

"An Lâm lão đại, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi." Lam Tiểu Nghê nhìn gương mặt gần trong gang tấc khẽ nói.

Cô vốn tưởng mình sẽ chết chắc rồi nhưng trong lúc quan trọng An Lâm lại xuất hiện, cứu vớt cô, chuyện này thật sự quá mơ mộng.

"Tiểu đệ đã vì lão đại ta mà làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải lão đại tôi bảo vệ tiểu đệ là đạo lý hiển nhiên ư?" An Lâm mỉm cười nói.

"Ừ, ừ!" Lam Tiểu Nghê cười đẹp động lòng người, dịu dàng nói: "Anh đủ tư cách làm lão đại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận