Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1735: Cú đánh bất ngờ của Chu Tước

Linh Cơ nhận thua, cô thực sự bó tay hết cách với An Lâm này rồi.

Phóng hết tất cả đạn pháo ra rồi mà An Lâm vẫn còn có thể nhảy nhót tưng bừng, cô còn có thể làm thế nào được nữa đây, cô cũng tuyệt vọng lắm mà!

"An Lâm, trước khi tiếp nhận truyền thừa, anh có thể trả lại tôi số hồn lực mà anh đã nuốt vào rồi không?" Linh Cơ hỏi với vẻ mặt đau khổ.

"Đã bị tôi ăn hết, dung nhập hoàn toàn vào bên trong thần hồn rồi. Cho dù cô có bắt tôi đại tiện, thì tôi cũng không thể đại tiện ra được!" An Lâm trợn trắng mắt.

Linh Cơ lau số nước mắt vốn dĩ không nên tồn tại, cố gắng ép tỉnh chính mình rồi tự an ủi bản thân: "Truyền thừa của thử luyện Chu Tước đều đã bị anh lấy đi hết rồi, cứ tiếp tục giữ hồn lực ở chỗ này cũng vô dụng, hút thì hút đi... Anh đi theo tôi, tôi đưa cho anh truyền thừa của Linh Tổ."

An Lâm một mạch đi theo Linh Cơ tiến về phía trước, cho đến tận điểm cuối, đi đến trước mặt bức tượng Chu Tước cực lớn nằm rạp trên mặt đất.

"Đây là dáng vẻ của Thánh thú Chu Tước sao?"

An Lâm nhìn Chu Tước lộng lẫy cao ngạo, cảm nhận được một luồng ý chí, luồng ý chí tối cao không bị trói buộc bởi vạn vật dường như muốn xông ra phá bỏ tất cả xiềng xích, siêu thoát về với luân hồi, vùng vẫy bên ngoài chín tầng trời.

"Thật thú vị, ngươi lại có sức mạnh của ta, hơn nữa còn là sức mạnh bản nguyên... Trổ mã rất tốt đấy, có vẻ như nếu ăn hết..."

Lúc này, con Chu Tước kia bỗng đột nhiên nhào về phía hắn. Trong chớp mắt đó, dường như toàn bộ thế giới đều đang ép về phía hắn, uy áp vô biên vô hạn, khủng bố đến mức khiến người khác phải tuyệt vọng!

"Con người, chính là ngươi, ngươi có tư cách gì để nhận được truyền thừa của Linh Tổ?" Thân hình Chu Tước hơi mờ ảo, dường như chỉ là một chút thần niệm sót lại, dù là như thế nhưng nó vẫn đem tới cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Trong lòng An Lâm xuất hiện rất nhiều suy đoán.

"É...!" Một tiếng chim hót hư vô như thánh âm vang vọng từ trời xanh phát ra, gột rửa tâm hồn.

Hiển nhiên cô ta cũng không biết, không ngờ Chu Tước lại chủ động công kích An Lâm, Nhưng cô ta cũng không ngăn lại mà chỉ người ha hả: "Cố lên, Chu Tước, mau giết chết An Lâm đi, ha ha ha..."

"Đúng vậy, Linh Tổ và Chu Tước từng kết giao với nhau, ông ấy dựa vào đặc tính của của Chu Tước mà tạo ra một loại Thánh Hỏa tiêu diệt thần hồn, hiện giờ truyền thừa mà anh tiếp nhận chính là truyền thừa này!" Linh Cơ mở miệng nói.

"Ăn ngươi." Chu Tước há hốc miệng, khí tức của Thánh thú dường như muốn nghiền nát tất cả.

An Lâm đột nhiên nhìn thấy một con Chu Tước từ trong bức tượng vỡ nát tung cánh phóng thẳng lên trời, hồn lực được khuấy tràn ra, khiến cho thần hồn đã đến mức đại thành như An Lâm cũng phải cảm thấy áp lực.

"Tôi giúp anh thúc giục nó, để nó ban truyền thừa hoàn chỉnh cho anh." Một bàn tay của cô gái sáng lên, vỗ vào đầu bức tượng, đột nhiên trên bức tượng xuất hiện vô số vết nứt, sau đó ầm vang đổ vỡ.

An Lâm phát hiện ra rằng trong hai con ngươi của Chu Tước không ngờ lại lộ ra một loại khát vọng nào đó. Trong lòng hắn cảm thấy giật thót, chẳng lẽ một chút thần niệm còn sót lại này lại nhìn thấy rõ Chu Tước Thánh Hỏa bên trong Khí Hải của hắn ư? Đây chắc chắn là một sự tồn tại cực kỳ có trí tuệ, rất có thể chính là lực lượng mà Chu Tước thật sự để lại ở nơi này!

An Lâm nhìn con Chu Tước với uy thế cực kỳ khiếp người đang bổ vẻ phía hắn, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên như cũ, sau lưng đột nhiên xuất hiện một con cá voi màu đen được ngưng tụ từ thần hồn đang há cái miệng cực lớn.

Nó giống như đôi mắt màu vàng của hỗn độn bất định, sau khi nhìn đến chỗ An Lâm, chẳng biết tại sao đột nhiên phát sáng, đồng thời khóe miệng cũng cong lên một cách quỷ dị, dường như đang cười vậy.

"Oàm..."

Linh Cơ cũng bị biến hóa bất thình lình này khiến cho giật nảy mình.

"An Lâm, ngươi nhất định phải chết, đây mới thực sự là thần niệm của Thánh thú vĩnh viễn có tính bất hủ, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể chống đỡ nổi công kích của nó!" Linh Cơ cười ha hả, để lộ vẻ mặt cực kỳ vui sướng.

"Sao thần hồn của ngươi lại có thể mạnh mẽ đến vậy?! Không thể nào! Ngươi mới chỉ là Phản Hư mà!!"

"Không! Sao lại có thể thế được! Tại sao ngươi lại có thể có hỗn độn nguyên thể?"

Nụ cười càn rỡ của Linh Cơ vẫn còn đông cứng trên mặt.

Sắc mặt Chu Tước bỗng biến đổi, cùng lúc này, con Cá voi khổng lồ màu đen sau lưng An Lâm cũng chủ động nhào về phía Chu Tước.

"Chỉ là một chút xíu thần niệm của Chu Tước mà thôi, ăn thì cũng ăn rồi, cho dù Chu Tước thật sự ở chỗ này, nó dám ăn tôi thì tôi cũng phải đánh nổ cái đầu chim của nó, thế này thì đã là gì?" An Lâm hừ lạnh đáp lại.

Con cá voi khổng lồ quát to một tiếng, trong miệng nó đột nhiên xuất hiện vô số vòng xoáy.

Linh Cơ muốn phát khóc luôn rồi: "Truyền thừa của Linh Tổ đặt ở bên trên thần niệm của Chu Tước, anh cũng đã ăn sạch thần niệm của Chu Tước rồi, làm sao tôi cho anh được truyền thừa nữa đây?"

"Đúng rồi, cho tôi truyền thừa đi!" An Lâm nói.

Linh Cơ: "..."

Chu Tước cảm nhận được một luồng sức mạnh cắn nuốt cực kỳ khủng khiếp.

Cô nhìn một màn diễn ra trước mắt, một lúc lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.

"Anh... Anh ăn Chu Tước rồi?"

Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói ra bằng vẻ mặt khó có thể tin nổi.

Chu Tước điên cuồng giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự khống chế nhưng thân thể nó lại vốn không có cách nào bay lên được, chỉ có thể nhanh chóng trượt vào trong miệng con cá voi khổng lồ màu đen.

Không gian xung quanh lại một lần nữa trở về trạng thái tĩnh lặng.

"Ợ ợ..." Con cá voi ngậm miệng vào, hài lòng thỏa mãn ợ một tiếng, sau đó biến mất.

Sắc mặt Chu Tước biến đổi cực lớn, còn chưa kịp kêu thảm thiết thì một chút thần niệm còn sót lại kia đã rơi vào trong miệng cá voi, bị vòng xoáy màu đen càng hút càng nhỏ, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

An Lâm: "???"

Lại còn có cả loại chuyện này nữa?

Quá đáng lắm rồi đấy!!

Một chút xíu thần niệm được thả truyền thừa mà cũng dám ăn mình?

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Mặt An Lâm đầy vạch đen.

"Không biết..." Linh Cơ lắc lắc đầu, trên mặt là thần sắc sụp đổ: "Tôi cảm thấy mình không thích hợp làm một người quản lý thử luyện tốt, không chỉ làm mất hết toàn bộ hồn lực mà ngay cả thần niệm của truyền thừa Linh Tổ để lại cũng làm mất luôn..."

"Cô thật sự không phải một người quản lý tốt, không bằng cô thoái vị nhường lại cho tôi đi?" An Lâm tự đề cử bản thân.

Linh Cơ lập tức bùng nổ: "Anh nằm mơ!!"

Đúng lúc này, bên trong Khí Hải đột nhiên phát sinh biến đổi bất thường.

"Đây là Hồn Thánh Hỏa? Không đúng, đây là thể biến dị của Hồn Thánh Hỏa! Anh vẫn nhận được truyền thừa của Linh Tổ!" Linh Cơ nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt khiếp sợ.

Mặt trời màu vàng cực lớn khiến sắc mặt Linh Cơ thay đổi cực nhanh, điên cuồng lùi bước về phía sau.

Đại Nhật Thánh Hỏa có thể mãi mãi đốt cháy thần hồn cho đến lúc người chết hồn mất cuối cùng cũng thành hình!

Mặt trời thiêu ngút trời xanh, đốt hồn bất diệt.

Một hình mặt trời lớn bắt đầu xuất hiện phía trên đỉnh đầu An Lâm.

Đại Nhật Viêm bắt đầu trở nên thuần khiết hơn, đồng thời được tăng thêm hồn lực lên trên, bắt đầu phát sinh thay đổi.

"Á... Đây là thứ gì? Khôngggg...!"

Chu Tước vừa mới thoát ra khỏi bụng cá voi con, chưa kịp chuẩn bị chút gì thì đã lại bị Chu Tước Thánh Hỏa nuốt luôn.

Sau đó, Chu Tước Thánh Hỏa bay quanh trong không khí lại càng như được ngưng thành thực thể, thân hình cũng lớn hơn một vòng, từng chiếc lông vũ trắng tinh khiết như thật bắt đầu xuất hiện bên ngoài thân thể, khí thế cũng càng trở nên khủng bố hơn.

An Kỳ Lân nhìn thấy cảnh này, cảm giác nguy cơ bộc phát, cảm thấy địa vị bá chủ Khí Hải của mình đang phải chịu uy hiếp.

Cũng tại thời khắc này, một lượng lớn thông tin nổ tung trong đầu An Lâm!

Ầm ầm!!

Đó là cảm ngộ hạch tâm của Linh Tổ đối với Thánh Hỏa hồn lực.

Không chỉ có mỗi vậy, ngay cả cảm ngộ hạch tâm của Chu Tước Thánh thú đối với Thánh Hỏa cũng được rót vào trong đầu An Lâm, cách sử dụng thánh hỏa như thế nào, làm sao để nâng cấp thánh hỏa, làm sao để khiến cho ngọn lửa đạt đến cấp bậc cao hơn.

Thần Hỏa bên trong cơ thể An Lâm cũng bắt đầu tuôn trào ngay đúng lúc này.

"É!"

Chu Tước Thánh Hỏa xoay trên không khí nhìn thấy Chu Tước trong Khí Hải, hai mắt bỗng sáng lên.

"Muốn nuốt ta? Ta sẽ đốt cháy Khí Hải của ngươi sạch sẽ! Để ngươi biết cái gì gọi là tự mình chịu hậu quả đắng, cái gì gọi là không biết trời cao đất rộng!" Chu Tước gào to.

Một con Chu Tước bay ra từ bên trong.

Bụng con cá voi đột ngột nổ tung.

Ầm ầm!

"Không chỉ có vậy, tôi còn nhận được cả một truyền thừa khác..." An Lâm nở nụ cười.

Hắn đạp mạnh bước chân, bỗng nhiên có một ngọn lửa phóng thẳng lên tận trời!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận