Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 590: Xông pha ở tháp Tiên Linh

Sáng sớm, trong một khu cấm địa của đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

Nơi đây có xiềng xích trùng trùng như mây mù phong tỏa không gian trong phạm vi xung quanh ba mươi dặm.

Trong không gian đang bị xiềng xích phong tỏa kia có một tòa tiên tháp màu xanh to lớn, cao sừng sững.

Tòa tiên tháp có tổng cộng chín mươi chín tầng. Tầng dưới cùng là rộng lớn nhất, có phạm vi khoảng ba dặm, chứa mười ngàn sinh viên sinh hoạt hoạt động cũng không vấn đề gì. Tiếp theo đó tỉ lệ thuận với độ cao, các tầng trên càng lên cao càng hẹp dần, cho đến tầng trên cùng phạm vi chỉ còn khoảng trên dưới một dặm.

Thời khắc này bên ngoài tháp đã tụ tập khoảng mười ngàn sinh viên, họ đều là những sinh viên năm thứ năm chuẩn bị tốt nghiệp.

"Bán bánh bao đây! Bánh bao Đại Bạch Bất Lý vừa mới ra lò đây..."

Tiếng rao đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không ăn nhập với không khí xung quanh.

An Lâm đúng là đang bắt đầu bán bánh bao Đại Bạch Bất Lý trong cấm địa!

Rất nhiều sinh viên chạy vọt về phía An Lâm. Rất nhanh, bánh bao của An Lâm liền bán hết sạch.

Hắn biết bánh bao của mình rất ngon, thế nhưng ngon đến mức khiến người ăn phải khóc thì có phải là có hơi khoa trương không?

"Cậu ấy cũng tới nơi này tham gia tháp Tiên Linh đấy, dù sao cũng đã năm ba đại học, bán bánh bao có lẽ chỉ là tiện tay làm chơi thôi."

Cảnh tượng này đã dọa An Lâm giật mình.

Sự xuất hiện của An Lâm đã dẫn đến sự xôn xao huyên náo không nhỏ trong cấm địa.

"Ôi ôi ôi... Cái bánh bao này quá ngon..."

Thật ra là bởi vì thời gian tháp Tiên Linh mở cửa tương đối sớm, An Lâm cũng chỉ đành chuyển đổi nơi này thành mặt trận bán bánh bao của mình.

Chẳng lẽ là... khó ăn đến phát khóc?

"Ồ, đây không phải là bạn học An Lâm sao? Cậu ấy mà cũng tới nơi này bán bánh bao sao?!"

Dù ở bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào cũng không thể bỏ qua vốn liếng phát tài, đây là một nguyên tắc cơ bản mà thổ hào An luôn luôn tuân thủ.

Một số sinh viên vừa ăn bánh bao, nước mắt đã chảy ra.

"Ừ, bánh bao Đại Bạch Bất Lý dù sao cũng chỉ mỗi An thần có, là thực phẩm đặc sắc của Tiên Liên..."

"Đang buồn vì hôm nay không được ăn bánh bao Đại Bạch Bất Lý, đi, chúng ta cũng đi mua một lồng!"

"Lão nương trước khi đi, nhất định phải mua nhiều một chút, cất vào trong nhẫn không gian!"

Đúng lúc này, lời nói của mấy sinh viên đã giải đáp được nỗi nghi hoặc trong long của hắn.

"Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp sẽ không còn được ăn loại bánh bao ngon như vậy nữa rồi."

Đối với học trưởng học tỷ mà nói, đây là sẽ là lúc họ phải từ biệt quãng thời gian tươi đẹp của trường học, cũng vì thế nên họ buồn phiền rơi lệ.

Nhưng thật sự có thể xem là như vậy sao?

"Các bạn học, bây giờ tháp Tiên Linh sắp mở cửa, mời tập hợp ở đây."

Họ ngoài miệng nói tiếc nuối bánh bao, nhưng thật ra là không nỡ rời bỏ ngôi trường này, cũng không nỡ chia tay bạn bè thầy cô...

"Bên trong tháp Tiên Linh, cảnh giới của tất cả mọi người đều sẽ bị áp chế xuống một phần tăm như trước đây, đồng thời cũng không có cách nào sử dụng các loại như vũ khí, bùa chú, đan dược. Chỉ được dựa vào năng lực đặc biệt của bản thân, giao đấu cùng với thần niệm chiến đấu của các vị tiên hiền đại năng." Bạch Chung chậm rãi mở miệng nói.

An Lâm đã hiểu, thì ra là ngày tốt nghiệp của các học trưởng học tỷ năm thứ năm sắp đến, trong thời điểm đặc biệt này, gần vật lại thấy bi thương.

Hơn mười ngàn sinh viên tràn vào tầng một của tháp Tiên Linh. Nền nhà bên trong được lát bởi đá ngọc thạch, không gian vô cùng rộng rãi. Bên trong có bốn lô đỉnh cực lớn với ngọn lửa cháy hừng hực được trưng bày ở bốn góc.

Đây là quy tắc mà mọi người sớm đã hiểu, cho nên cũng không để ý lắm.

Lời của ông ấy giống như dấu ấn sâu sắc, đi vào trong lòng mỗi một sinh viên, khiến không ai có thể quên hay xem nhẹ.

Quãng thời gian năm năm đối với người tu tiên mà nói là chỉ trong nháy mắt.

Một ông lão có luồng khí tức cuồn cuộn đứng trước cửa tháp Tiên Linh, cười híp mắt cất tiếng nói.

Ông ấy tên là Bạch Chung, là người canh giữ cấm địa này, một người tu vi sâu thẳm khó lường, dễ nhận thấy đã đạt đến cảnh giới Phản Hư.

Sau khi tập hợp xong, hơn mười ngàn luồng thần niệm phát ra từ trong tay của hắn, rơi xuống trên người từng sinh viên. Đó chính là thẻ thông hành để sinh viên vào được tháp Tiên Linh, cùng với thuật pháp ghi chép thống kê sinh viên đi vào từng tầng.

An Lâm mới chỉ đi qua thời gian ba năm, đã quen biết rất nhiều bạn bè, có rất nhiều hồi ức quý giá và hạnh phúc. Mọi thứ trong đại học đều rất đẹp đẽ, sau khi ra trường rồi thì sẽ là một cảnh tượng khác.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô động đậy, quai hàm trắng nõn căng phồng lên, hai mắt linh hoạt híp lại hạnh phúc. Cô ấy trong lúc này giống như không hề bị nỗi phiền muộn của một số bạn học kia ảnh hưởng, vẫn đang ăn thoải mái, vừa đáng yêu lại rung động lòng người.

Liễu học tỷ cũng mua một lồng bánh bao, đang ăn với vẻ rất đắc ý.

Nghĩ tới đây, An Lâm không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Liễu Thiên Huyễn, cô ấy cũng là sinh viên năm thứ năm sắp tốt nghiệp.

"Woa, nơi này thật rộng lớn." Tô Thiển Vân tò mò nhìn quanh bốn phía, kinh ngạc cất tiếng kêu lên.

Liễu Thiên Huyễn lấy thân phận của người từng trải giải thích: "Trước tầng tám mươi đều là hình thức vượt ải tận diệt. Nhưng cho dù chúng ta đứng chung một chỗ thì đó cũng là chiến đấu một đối một. Nói cách khác, một lát nữa sẽ có hàng vạn thần niệm chiến đấu của đại năng xuất hiện đấy."

"Lợi hại đến vậy sao!" Tô Thiển Vân chớp chớp đôi mắt mơ mộng, gương mặt ngạc nhiên rất đáng yêu.

Ầm ầm!

Lúc này, một luồng uy lực vô cùng to lớn giáng xuống từ bên trên tháp, khiến tất cả sinh viên đều cảm thấy cơ thể như bị hút hết sức lực.

"Sức manh áp chế của tháp Tiên Linh bắt đầu xuất hiện rồi." Đường Tây Môn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Ở tháp Tiên Linh, ngoài các loại phần thưởng ra còn có thể giao đấu với các tiên hiền đại năng. Điều này đối với việc nâng cao năng lực trên phương diện chiến đấu cùng với việc cảm ngộ đường lối của đạo cũng mang đến lợi ích rất lớn.

Đột nhiên, ảo ảnh chằng chịt ngưng tụ trên bầu trời.

Trong tay họ hoặc cầm giáo dài, hoặc cầm kiếm sắc ào ạt xông về phía đám sinh viên đứng trên mặt đất.

Nam sinh kia hình như vô cùng giỏi việc dùng nguyên khí để bảo vệ cơ thể, luồng khí lực màu vàng ngưng tụ thành áo giáp, không gì cản phá! Thần niệm chiến đấu không thể phá được phòng ngự của hắn.

Lại một phút sau nữa, trên đấu trường chỉ lại còn có một cậu nam sinh vẫn chưa giải quyết xong trận đấu.

An Lâm che mặt, thật thê thảm...

Nữ sinh kia rốt cục cũng khóc lên, mang theo giọt nước mắt xấu hổ giận dữ lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, thần niệm của cô ấy vừa hơi mất tập trung thì đã bị kẻ địch này một kiếm quật ngã, sau đó điên cuồng đâm vào...

Một nữ sinh trong số đó đánh tới đỏ mặt tía tai nhưng cũng không cách nào đánh thắng được kẻ địch thần niệm chiến đấu kia. Cô gấp gáp đến mức sắp phát khóc lên, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lớp thứ một trăm toàn những kẻ nhờ quan hệ hộ dường như đã bị tiêu diệt sạch sẽ, các lớp còn lại cũng bị thương không ít, cuộc chiến rơi vào trạng thái vô cùng đáng lo.

Một linh hồn với dáng vẻ một cô gái, tóc dài phấp phới, tay cầm một thanh giáo dài, bỗng nhiên đánh về phía tim của An Lâm.

An Lâm nhìn cô gái kia một cái, tay đưa ra nhanh như gió, "bốp" một tiếng đập cô gái kia ngã xuống đất, thân thể đều nhanh chóng tiêu tan.

Thần niệm chiến đấu của hiền triết đại năng từ lúc bị phá hủy đến khi khôi phục cần rất nhiều thời gian, hơn nữa lại còn cần khong ít năng lượng, đây cũng là nguyên do khiến tháp Tiên Linh một năm chỉ mở một lần.

Sau khi An Lâm tiêu diệt xong kẻ địch bên cạnh thì bắt đầu đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Hiện tại đã có gần hai ngàn người bị ngất ngã xuống đất, bảy ngàn người đã kết thúc cuộc chiến, ngoài ra còn có một ngàn người đang chiến đấu. Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành chắc chắn cũng vừa đối mặt liền có thể hạ không đối thủ.

Một phút sau, trận chiến chỉ còn lại có mấy chục người.

Lại là một phút sau nữa, chiến đấu chỉ còn lại có mấy người.

Mấy ngàn người yên lặng vây quanh xem những người còn lại chiến đấu là trải nghiệm như thế nào?

Thật ra thông thường mà nói thần niệm chiến đấu sẽ không thể giết chết người, nhưng có thể sẽ thông qua đòn tấn công khiến cho sinh viên bị lâm vào trạng thái hôn mê.

Có người thì trực tiếp bị đâm xuyên vào ngực, dẫn tới hôn mê.

Rất nhanh sau đó, đã có sinh viên vì tốc độ không đủ nhanh đã bị thần niệm chiến đấu chém ngã xuống đất.

Thật ra tuyệt đại đa số sinh viên đại học năm năm đều là cảnh giới Đạo Chi Thể, sau khi bị áp chế chín mươi chín phần trăm năng lực, cho dù là đối mặt với thần niệm chiến đấu Kỳ Dục Linh cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

"Hai mươi tầng đầu hình như đều là thần niệm chiến đấu của tu sĩ cảnh giới Dục Linh." Đường Tây Môn cất tiếng nói.

Những người được thần niệm chiến đấu ngưng hóa thành này đều có mục tiêu, mỗi người sẽ chiến đấu với một sinh viên.

Lực công kích của hắn không đủ nhưng lại không đánh chết được kẻ địch kia. Cả hai vẫn ở đấy giằng co, chiến đấu.

Pằng pằng pằng... Bốp bốp bốp... Cộc cộc cộc... Phù phù phù...

Thời gian chậm rãi trôi qua...

"Tôi cuối cùng cũng biết vì sao cái tháp Tiên Linh này vừa tổ chức đã phải cần mấy ngày." Nét mặt An Lâm không chút biến đổi, hắn cất tiếng nói.

"Không sao cả, chúng ta coi như đang xem kịch đi." Hiên Viên Thành an ủi.

"Thật muốn đi giúp cậu ta." An Lâm cắn răng nói.

"Như thế cũng được, có điều cậu sẽ bị loại." Liễu Thiên Huyễn thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng.

Kết quả là, hơn bảy nghìn sinh viên, yên lặng nhìn một cậu nam sinh đang vui vẻ đánh lộn với một thần niệm chiến đấu, cục diện vô cùng quái dị...
Bạn cần đăng nhập để bình luận