Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1355: Chí Tôn Tiên Vương

An Lâm nghe thấy lời nói này của Dương Chinh, sắc mặt khẽ thay đổi.

Từ lời nói của Dương Chinh thì thấy, là một vị Tiên Vương đột nhiên xuất hiện, thống nhất Thiên Quốc, đặt thế giới này xuống dưới ngai vàng của hắn?

"Vị Tiên Vương kia lợi hại như vậy, không biết hắn là thực lực gì?" An Lâm hiếu kỳ nói

"Hắn là thực lực gì chúng tôi không thể biết được..." Dương Chinh nhìn lên bầu trời, nhẹ giọng nói, "Nhưng Tiên Vương càn quét Thiên Quốc, đàn áp Cửu Đế, tung hoành toàn bộ đại lục, mấy nghìn vị Thượng Tiên cấp bậc Phản Hư, không ai có thể chống cự được ba chiêu của hắn, hắn ở đại lục Thần Nguyên, chính là Chí Tôn mạnh nhất!!"

"Từ nay về sau, trên thế giới này chỉ có một đế quốc, đó chính là đế quốc Thần Nguyên. Cung Tiên Vương mà hắn mở ra ở ngay trung tâm của đế quốc Thần Nguyên, là siêu cấp Tông môn duy nhất trên thế giới này, bất kỳ người nào nhìn thấy cung Tiên Vương, cũng phải quỳ lạy làm lễ, cho dù là Thượng Tiên cảnh giới Phản Hư cũng không ngoại lệ."

An Lâm hơi nhướng mày: "Ngang ngược như thế sao?"

"Vâng... Bây giờ toàn bộ thế giới đều thuộc về sự thống trị của cung Tiên Vương, tất cả tài nguyên cũng thuộc sự chi phối của cung Tiên Vương, ai không phục thì người đó sẽ phải chết, chính là đơn giản như vậy." Dương Chinh lắc đầu thở dài nói.

"Vị Tiên Vương này sao lại trở nên mạnh như vậy, trước đây từng có nhân vật này không?" An Lâm lại hỏi.

"Tất cả những thứ này có thể đều là do thiên thạch ngoài trái đất kia tạo thành, mấy người hiểu rõ bao nhiêu về thiên thạch kia?" An Lâm uống một hớp trà, lúc này mới hỏi.

Sắc mặt An Lâm có chút nghiêm trọng, những Thượng Tiên thực lực mạnh mẽ đó có lẽ chính là cường giả Phản Hư mà Nữ Oa và Đạo Đức Thiên Tôn phái đến, nhưng họ đều thất bại.

Ánh mắt Dương Chinh lộ ra vẻ ngóng trông: "Cảnh giới đó, hắn đặt tên là cảnh giới Tiên Vương! Từ nay về sau, trên đời này chỉ có một Chí Tôn, đó chính là Tiên Vương Phong Vô Nhai!"

"Mười nghìn năm gần đây, cũng không phải không có cường giả dòm ngó thiên thạch kia, thậm chí còn có mười mấy vị Thượng Tiên thực lực cực kỳ đáng sợ, cũng không biết từ đâu xuất hiện xông vào cung Tiên Vương. Nhưng đều không ngoại lệ, đều bị Tiên Vương chém giết, treo ở phía trước cung Tiên Vương, cảnh cáo những cường giả khác."

"Đúng, chính là hắn! Phong Vô Nhai đã từng ham chiến không ngừng, sớm có dã tâm chiếm đoạn đất nước. Mười nghìn năm trước, một thiên thạch bên ngoài bầu trời rơi xuống đất nước Côn Lôn, từ đó thế giới thay đổi, linh vận của đất trời tăng vọt, nguyên khí của đất trời trở nên đậm đặc hơn..."

Từng tiếng chuông vang dội từ phía xa xăm vang lên.

"Tiên Vương đã từng là quốc chủ của đế quốc Côn Lôn, Phong Vô Nhai!!" Dương Chinh nói với vẻ mặt cung kính.

Đang nói chuyện phiếm.

"Cảnh giới của linh hồn vạn vật được nâng lên dễ dàng hơn so với trước đây, còn Phong Vô Nhai sau một nghìn năm, đột phá từ cảnh giới Phản Hư tối cao, đạt đến một cảnh giới chưa từng có người đạt tới!"

An Lâm ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra: "Hóa ra là hắn!"

Dương Chinh lắc đầu nói: "Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết thiên thạch được để ở trong mật thất của cung Tiên Vương, Tiên Vương lợi dụng nó để tu luyện."

Nói xong, ông mang theo sự áy náy bái An Lâm một cái: "An Lâm thượng tiên, lão phu xin phép vắng mặt trước, bây giờ phải đi chuẩn bị tài nguyên tu luyện đã."

Sắc mặt An Lâm lại một lần nữa thay đổi, cảnh giới Phản Hư tối cao lại đột phá nữa, không phải là cảnh giới Hợp Đạo sao? Thế giới này quả nhiên có siêu cấp đại năng cấp bậc Hợp Đạo, lần này có chút khó giải quyết rồi...

An Lâm khẽ gật đầu, không nói thêm nhiều gì nữa.

"Ding ding ding..."

Dương Chinh bỗng dưng đứng lên, sốt sắng nói: "Đây là tiếng chuông của sứ giả cung Tiên Vương... Đúng rồi! Hôm nay là ngày thành Vinh Dương chúng tôi nộp tiên vật cho cung Tiên Vương!"

"Dương Linh Thiến."

Thành chủ Dương Chinh cùng con gái của ông Dương Linh Thiến nhìn thấy vị sứ giả kia, lập tức hành lễ quỳ lạy.

Mặt Dương Chinh lộ vẻ cảm kích mà nói một câu, lúc này mới đứng thẳng người dậy.

Trên cung điện tiếp khách của phủ thành chủ Vĩnh Dương.

Dương Linh Thiến thấy thế khẽ cúi đầu, trong lòng cảm thấy có chút không ổn. Trước đó cô vì gặp An Lâm Thượng Tiên nên ăn mặc khá mát mẻ, bây giờ lại quên thay sang bộ đạo bào kín đáo rồi.

Hắn đúng lúc muốn gặp gỡ người của cung Tiên Vương.

Dương Chinh có chút lo lắng mà hành lễ một cái, khách khí nói: "Cống hiến vì Tiên Vương, là vinh hạnh của mỗi một sinh linh trong đại lục Thần Nguyên của chúng ta!"

Sứ giả Tiên Vương luyện hóa nhẫn không gian xong xuôi, liếc mắt nhìn bảo vật bên trong, hài lòng gật gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm: "Lễ vật lần này của Thành chủ Dương Chinh rất tốt, xứng đáng được khen ngợi."

Dương Chinh lập tức đưa một chiếc nhẫn không gian cho sứ giả, cung kính nói: "Đây là tài nguyên mà thành Vĩnh Dương năm nay dâng lên, mời ngài xem qua."

Một người con trai mặc đạo bào ánh kim, vẻ mặt kiêu căng ngồi ở chủ vị.

An Lâm dùng pháp thuật Ẩn Thân đứng ở một bên xem kịch hay, nhìn thấy cảnh tượng này có chút kinh ngạc.

Sứ giả Tiên Vương chỉ là tu vi cảnh giới Dục Linh, vị thành chủ Dương Chinh này là cảnh giới Hoá Thần, khí độ lại thấp như vậy, xem ra lực uy hiếp của cung Tiên Vương này rất mạnh.

Dương Linh Thiến cũng đứng lên theo, người con trai trên chủ tọa, nhìn thấy Dương Linh Thiến mặc chiếc váy đỏ lộ vai, dáng vẻ quyến rũ xinh đẹp, hai mắt sáng lên.

"Ty chức Dương Chinh."

"Tạ sứ giả Tiên Vương ban ơn!"

Người con trai tùy ý dùng nguyên khí của bản thân quăng cho hai người trên mặt đất, sau đó khẽ nói: "Đứng lên đi."

"Bái kiến sứ giả Tiên Vương."

"Ông hiểu được đạo lý này là tốt rồi, cống hiến vì Tiên Vương, thật sự là sứ mệnh của mỗi một sinh linh trong đại lục Thần Nguyên..." Sứ giả Tiên Vương mang vẻ mặt tươi cười nói.

Sau đó, hắn đưa tầm mắt về phía người Dương Linh Thiến: "Thành chủ, tôi thấy con gái Dương Linh Thiến của ông có mùi thơm quyến rũ, có phong thái khuynh thành... Tiên Vương bây giờ đang tuyển tiên tử tuyệt sắc thiên hạ, cần ba nghìn phi tần tiên nữ, con gái của ông dĩ nhiên phù hợp tiêu chuẩn, đây là một cơ hội một bước lên trời, cô ấy sẽ theo tôi đi đến cung Tiên Vương."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của hai người đều thay đổi.

"Sứ giả Tiên Vương đại nhân, con gái của tôi còn trẻ, bây giờ cái gì con bé cũng chưa chuẩn bị xong..." Dương Chinh vội vàng mở miệng nói.

Đùa hả, nạp ba nghìn thiếp nhiều như vậy, làm sao mà một bước lên trời? Chẳng lẽ ba nghìn thê thiếp đều lên trời sao? Đến lúc chịu sự lạnh nhạt, con gái sao có thể hạnh phúc?

"Gần đây tôi tu luyện gặp phải khó khăn, đang cần bế quan tu luyện, thật sự không đi được, có lẽ phải bỏ qua tiên duyên hiếm thấy này, hy vọng sứ giả Tiên Vương đại nhân có thể hiểu được..." Dương Linh Thiến hơi cúi người, hy vọng mượn việc tu vi, né được việc này.

Khuôn mặt của người con trai lạnh băng: "Tiên Vương muốn nạp phi tần, các người dám từ chối? Đây chính là bất kính với Tiên Vương!! Ngang nhiên chống lại ý chí của Tiên Vương, có tin tôi báo việc này đến cung Tiên Vương, xem phủ thành chủ này của các người còn có thể tồn tại được mấy ngày hay không?"

Vài tiếng hét vang của người con trai, dọa đến mức sắc mặt của Dương Chinh trở nên trắng bệch, cơ thể của Dương Linh Thiến khẽ run lên.

Họ biết, sứ giả không phải đang hù dọa người, chuyện như này thường gặp ở đại lục Thần Nguyên, một khi ngỗ nghịch với ý chí của Tiên Vương, thì kết cục cả gia đình bị giết chẳng lạ lùng gì.

"Tôi... Tôi đồng ý tới!" Dương Linh Thiến cắn chặt môi dưới, cuối cùng đưa ra quyết định.

"Thiến Nhi... con..." Hai tay Dương Chinh run rẩy, muốn nói gì đó cũng không biết nói cái gì.

"Cha, con đi rồi, cha phải bảo trọng, nói không chừng sau này con còn có thể trở về." Dương Linh Thiến nặn ra một nụ cười một cách khó khăn, nước mắt thế nào cũng không ngừng được.

"Ha ha, được rồi được rồi, đến cung Tiên Vương làm phi là phúc khí to lớn của cô, làm ra dáng vẻ sinh li tử biệt để làm gì?" Người con trai cười nói, "Cô, đi theo tôi."

Nói xong, hắn đi ra đại điện trước.

Một con Sư Thứu(*) to lớn, sau lưng đang nâng một căn phòng, nằm nhoài ngoài đại điện.

Người con trai dẫn Dương Linh Thiến đi vào trong phòng, Sư Thứu hét lớn một tiếng, hai cánh rung lên, dấy lên từng trận cuồng phong, bay vào trong đám mây.

Sứ giả Tiên Vương chỉ dựa vào mấy câu nói, đã công khai mang con gái thành chủ đi.

An Lâm ngẩng đầu nhìn phương hướng Sư Thứu rời đi, trầm ngâm trong giây lát, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.

(*)Sư Thứu: Con vật có cánh to lớn, nửa đại bàng nửa sư tử
Bạn cần đăng nhập để bình luận