Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1859: Lại gặp Thiên Thần Hải Dương

Hai người vẫn rơi xuống phía dưới.

Lam Tiểu Nghê sử dụng hộ thể kim thủy, trên làn da mềm mại trắng như tuyết bao phủ lên một lớp áo giáp gần như trong suốt, có thể dễ dàng chống lại sự tấn công của các loại năng lượng, ngay cả quấy nhiễu thần hồn cũng có thể ngăn cách một cách dễ dàng.

An Lâm ngay cả phòng hộ cũng lười phóng thích ra.

Bây giờ hắn được hấp thụ theo đạo cốt bản nguyên của Thiên Ngoại Chân Tiên, thân thể đã mạnh đến một mức độ nhất định, cho dù đứng tại chỗ để đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo đánh, đối phương cũng chưa chắc làm rách da hắn. Có thể nói như này, làn da của hắn chính là phòng ngự tốt nhất.

Đi sâu vào được một đoạn.

Hai người vẫn không thể nhìn thấy phần đáy, ngay cả thần thức cũng không thể thăm dò tới đáy. Ánh mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng mờ vì bị trường lực che lấp.

"Đây đã từng là nơi hợp táng của hai Đại Tế Ti Linh Ngư tộc và Thiên Quy tộc, Tây Hải Tử và Thiên Thần Cơ, lẽ ra bây giờ đã đến khu vực nghĩa địa của họ rồi, vì sao vẫn là một mảnh đất trống?" Lam Tiểu Nghê mặt lộ vẻ không hiểu mà nói.

"Dị tượng xuất hiện, không chỉ địa hình sẽ long trời lở đất, mà ngay cả không gian cũng sẽ phát sinh biến hóa lỳ dị, sự vật ban đầu không thể nhìn thấy nữa, cũng có thể hiểu được." An Lâm cũng không lộ ra vẻ bất ngờ.

"Khoáng vật trôi nổi ẩn chứa nguồn năng lượng cao đến mức đáng sợ, còn có một lượng lớn sinh vật mà tôi không biết đang hoạt động ở trong bóng tối, có cái thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy khiếp sợ..."

"Điều này chứng minh, sức mạnh của đối phương đủ khiến chúng ta thần không biết quỷ không hay, rơi vào trong cái bẫy của nó... Mặc dù là cái bẫy được bố trí trước, nhưng cũng thật sự rất đáng sợ..." An Lâm thở dài nói.

Ánh mặt trời cũng nhanh chóng ảm đạm đen kịt, tất cả đều rất yên tĩnh rất yên tĩnh, rõ ràng là động không có nước, nhưng An Lâm và Lam Tiểu Nghê lại cảm nhận được, bản thân đã ngâm mình ở trong nước rồi.

"Làm sao có thể chứ..." Lam Tiểu Nghê hơi thay đổi sắc mặt, "Tôi căn bản không cảm nhận được, có bất kỳ gợn sóng của không gian hay là hai giới gì đó."

Hai người quyết chí tiến lên, tiếp tục đi xuống.

"Nếu biết vậy, tại sao ngươi còn muốn đến?"

Hai người chỉ là nghi hoặc mà thôi, cũng không hoảng sợ là mấy.

"Hải Dương sao?" Mặt Lam tiểu Nghê biến sắc.

Bên trong cửa động, âm thanh trút đổ "Ào ào ào" của biển cả dần dần tan biến.

An Lâm là vì thực lực của bản thân mạnh mẽ, Lam Tiểu Nghê là vì thực lực của An Lâm mạnh mẽ.

An Lâm nhìn bốn phía, trong mắt lóe lên ánh sáng, điềm đạm nói: "Rất có thể chúng ta đã đi vào một bí địa không biết tên..."

Sau khi Lam Tiểu Nghê nghe thấy giọng nói này, trong lòng bỗng nhiên giật bắn, dường như có một sự nguy hiểm cực hạn nào đó đang áp sát, không nhịn được mà dựa sát An Lâm.

"Nơi này ẩn chứa lực lượng của nước cực kỳ tinh túy..." Lam Tiểu Nghê đưa tay nhẹ nhàng kích thích bóng tối một chút, tạo nên từng cơn sóng gợn, lan tràn về nơi rất xa, "Ngoài ra, nơi này còn có các thể lỏng khác đầy rẫy ở trong, đang lưu động một cách yên lặng."

"Ta tới tìm đáp án." An Lâm nhìn chằm chằm vào cái đáy tối tăm phía dưới rồi nói.

An Lâm nói: "Thiên Thần Hải Dương chưa bao giờ hiện thế, cái này cũng không thể hiện rằng nó không thể dùng sức mạnh quấy rối đại lục Thái Sơ. Nó xây dựng một con đường, khiến chúng ta rơi vào địa bàn của nó thì tất cả dễ xử lý rồi."

Một giọng nói sâu thẳm lúc ẩn lúc hiện, mang theo một chút nghi hoặc.

Một Thủy Nhân màu xanh lam xuất hiện ở trung tâm biển cả, không có ngũ quan, giống như nặn ra một hình người rất qua loa, điểm duy nhất có chút mỹ quan chính là thân thể rất bóng loáng, tỉ lệ rất hài hòa.

Đây là ấn tượng đầu tiên mà An Lâm cảm nhận được.

Lam Tiểu Nghê có chút sợ sệt: "Xin... xin chào..."

Trước tiên nó tỏa ra như hoa sen, sau đó tràn đến bóng tối xa vô hạn, hóa bóng tối thành một hải dương vô biên tỏa ra ánh sáng xanh tươi đẹp.

"Mục đích ngươi đến đây là gì, không sợ ta giết ngươi sao?" Thiên Thần Hải Dương hỏi.

Chùm ánh sáng màu xanh thăm thẳm hiện ra ở dưới đáy.

Trong lòng Lam Tiểu Nghê thầm xỉa xói, ngươi nghĩ rằng bọn ta muốn đến nơi này sao? Bọn ta chỉ là muốn điều tra xem tại sao Tây Hải lại xuất hiện cái này động này, cũng không muốn thấy ngươi nhá!!

Được rồi, vị Thủy Nhân này, cũng không hiền lành.

Phía sau nó, từng tinh thể màu vàng nổ tung, lộ ra chất lỏng bên trong. Sóng năng lượng cực hạn khuếch tán, khiến An Lâm biết rằng, mỗi một giọt chất lỏng màu vàng óng ở nơi này, nếu như bị phát động, đều có thể bùng nổ ra uy năng vượt xa cấp bậc Hợp Đạo.

Mênh mông, tráng lệ, vô biên.

Điều khiến cho công chúa nhân ngư cảm thấy sợ hãi không chỉ là thực lực của Thiên Thần Hải Dương, mà còn bởi vì cô nắm giữ quyền lực nước của Thiên Thần Hải Dương, mà lại không chăm chỉ làm việc, ngược lại dùng để chống lại Thiên Nhân tộc của Tây Thiên Môn...

An Lâm thì càng quá đáng hơn, hắn lấy tàu chiến Tinh Hỏa của Thiên Thần Hải Dương, nã pháo vào Thiên Nhân tộc, bản thân hắn còn chém một đại tướng thực lực mạnh nhất của Thiên Thần Hải Dương.

Hai tên xấu xa, đối mặt vị Thủy Nhân hiền lành này, cảm giác vẫn là rất nhỏ bé.

Vô số tinh thể màu vàng bắt đầu xuất hiện ở bên trong đại dương, thả ra gợn sóng khiến An Lâm cũng hoảng sợ.

"Xin chào, Thiên Thần Hải Dương." An Lâm khẽ cười.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê từng gặp Thiên Thần Hải Dương một lần ở bí cảnh bên ngoài đại lục Thái Sơ, lúc đó nó vẫn khá chất phác và ít nói, còn lâu mới nhiều sắc thái như bây giờ.

"An Lâm, Lam Tiểu Nghê, chúng ta lại gặp nhau rôi." Thủy Nhân mở miệng nói, "Ta là Hải Dương."

An Lâm liên tục xua tay, trên mặt cố gắng lộ ra vẻ mặt bạn tốt: "Huynh đệ, đừng kích động! Ta biết, trước đây ta đã làm một số chuyện sai lầm, nhưng đó đều là tự vệ! Chúng muốn giết ta, ta phản kháng, sau đó không cẩn thận đã giết chết chúng!"

Thiên Thần Hải Dương lặng lẽ không nói.

Lam Tiểu Nghê lẳng lặng nuốt ngụm nước miếng, nhẹ giọng nói: "Ta cũng là..."

Thiên Thần Hải Dương: "..."

"Nếu như các ngươi tới nơi này, chỉ là vì nói những lời này, vậy thì không cần thiết đâu..." Thiên Thần Hải Dương phất một tay lên, ngàn tỉ tinh thể màu vàng đồng thời vỡ tan, vô số chất lỏng trôi nổi ở trong bóng tối, giống như sao trời trong đêm tối đang lấp lánh, tráng lệ vô bờ.

"Hải Dương huynh đệ! Đừng kích động!" An Lâm hô to một tiếng, "Ta tới nơi này, thật ra là muốn hỏi ngươi một vấn đề."

"Hỏi ta cái gì?" Thiên Thần Hải Dương ngẩng đầu nhìn về phía An Lâm.

"Muốn hỏi ngươi một chút, tại sao lúc trước lại cho rằng, ta là một phần tử của các ngươi?" An Lâm hỏi.

Nghi vấn này đặt ở trong lòng hắn đã rất lâu rồi, nhớ lúc đầu ngay cả quyền hành hắn cũng không có, làm sao Thiên Thần Hải Dương một trong lục đại quyền hành chí cao lại cho rằng hắn là đồng loại của chúng?

Tay Thiên Thần Hải Dương ngưng lại, rơi vào trong trầm mặc.

"Lần đầu tiên gặp ngươi, vốn cho rằng ngươi biết thân phận của mình, bây giờ nhìn lại, có lẽ bởi vì chuyện của Tử Tinh, khiến cho ngươi tàn tạ, đồng thời mất đi ý thức..." Thiên Thần Hải Dương thở dài một hơi rồi nói, "Những quyền hành chí cao khác có lẽ không nhận ra ngươi, nhưng ta nhận ra ngươi là bởi vì chúng ta là huynh đệ tốt nhất..."

Trong lòng An Lâm giật bắn, mẹ nó còn thật sự là huynh đệ nữa?

"Vậy ta... rốt cuộc là ai?" An Lâm hỏi.

Thiên Thần Hải Dương chậm rãi bay về phía An Lâm, lời nói thận trọng: "Ngươi là Thiên Thần Hắc Ám, nắm giữ pháp tắc thiên đạo chí cao của Hắc Ám, nắm giữ lực lượng cùng cực nuốt chửng tất cả, đồng thời trùng khởi tất cả..."

An Lâm sợ run tại chỗ, cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý, cũng có suy đoán đại khái với thân phận của mình, nhưng khi Thiên Thần Hải Dương nắm giữ quyền hành chí cao, chính mồm xác nhận, đại não vẫn trở nên trống rỗng.

Hóa ra, ta đúng là Hắc Ám...
Bạn cần đăng nhập để bình luận