Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1995: Cuộc chiến bảo vệ trứng

An lâm cảm nhận được năng lượng đáng sợ cuồn cuộn trong cơ thể, một luồng năng lượng quyền hành rất đặc biệt dũng mãnh xông thẳng vào trong trái tim hắn.

Thật ra năng lượng này cũng không phải thật sự dũng mãnh vào tim hắn mà là dũng mãnh vào một điểm đen trong tim hắn.

Điểm đen kia là thần đạo hắc ám của hắn.

An Lâm cảm giác thần đạo hắc ám của mình ngày càng lớn mạnh, đây là loại cảm giác rất đặc biệt, giống như hắc ám của bản thân trở nên thuần túy hơn, cũng tăng thêm tính chất cắn nuốt.

Lam Tiểu Nghê nhìn An Lâm vuốt trứng, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ biến thành bột phấn, không khỏi kinh ngạc hô lên: "Trời ạ, đây là cách ăn trứng mới sao?"

An Lâm phản bác: "Đừng nói bậy, tôi không ăn, sao tôi có thể ăn trứng chứ, đây là hấp thu, hấp thu năng lượng của trứng, hiểu không?"

Lam Tiểu Nghê ngây ngẩn gật đầu: "Mùi vị có ngon không?"

"Rất ngon!" An Lâm thật thà nói.

An Lâm nhìn về phía mười bốn cái trứng đen còn lại, tiếp tục hấp thu.

Hai quả, ba, bốn, năm...

Quyền hành bổn nguyên hoàn thiện đầy đủ thần đạo hắc ám của hắn, tinh hoa dinh dưỡng làm lớn mạnh sức chịu đựng cơ thể hắn.

Hắn biết, một quả trứng đen đại diện cho tinh hoa của một thiên thần, hắn hấp thu một quả trứng đen tương đương với việc nuốt một thiên thần vào cơ thể, vì vậy mang đến việc tăng thực lực vô cùng đáng sợ.

An Lâm thở nặng nề, hai mắt bùng nổ vô số ánh sáng.

Đánh rắm cũng không có, còn có thể trở nên mạnh mẽ rất nhanh, so sánh như vậy thật sự trời đất khác biệt.

Tất cả năng lượng và tinh hoa của trứng đen đều dũng mãnh đi vào cơ thể An Lâm, bị hấp thu không còn lại gì, thứ biến thành bột phấn chỉ là phần bã không có dinh dưỡng mà thôi.

Hơi thở của An Lâm ngày càng đáng sợ, điều này ngay cả Chân Nguyên Vũ Tôn và Lam Tiểu Nghê cũng nhận ra, không khỏi nhìn về phía người đàn ông đang hấp thu trứng.

Hắn biết, bản thân trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

Rất nhanh, một quả trứng đen đã bị hấp thụ hết.

Mỗi lần hấp thu một cái, An Lâm lại nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn nhìn về phía quả trứng đen cuối cùng, chỉ cần ăn xong quả này nữa hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyện này đối với hắn chắc chắn là may mắn lớn!

Thực ra không hoàn thành nhiệm vụ cũng không sao cả, thực lực của hắn đã tăng lên không ít, bây giờ hắn cảm giác bản thân lợi hại đến mức có thể treo Thiên Thần Hải Dương lên đánh đến bị thương nặng!

Lăng Cổ Ma Tôn ăn một quả trứng đen liền đau đến dáng vẻ sắp chết nhưng An Lâm ăn liên tục.

"Ợ..." Khi An Lâm ăn xong mười bốn cái trứng thì no đến mức ợ lên.

Nhưng mà tất cả đều im lặng.

Hai tay hắn run lên, lần nữa trở nên mạnh hơn!

Hai mắt An Lâm bỗng nhiên trừng lớn, thần thức ầm ầm phát ra, quét qua tất cả mấy trăm triệu trứng Thiên Nhân trên hòn đảo, phát hiện thật sự không còn trứng đen nào!

Ông...

An Lâm bỗng nhiên luống cuống, phần thưởng nhiệm vụ hay những cái khác thật ra không quan trọng. Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì cơ thể sẽ mất đi hai cái trứng kia! Hắn tuyệt đối không chấp nhận chuyện này!

Tất nhiên, đây là cảm giác của bản thân hắn.

"Trứng của anh sao?" Lam Tiểu Nghê chớp chớp đôi mắt sáng, trong veo như nước, ánh mắt không tự chủ nhìn phía dưới của An Lâm, hai má xinh đẹp tinh xảo trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng líu ríu: "Chẳng phải nói ăn gì bổ nấy hay sao, hay là không đúng, lẽ nào anh ăn mất trứng của mình sao?"

"Trứng đâu? Trứng của tôi đâu" Trên mặt An Lâm ứa ra mồ hôi lạnh, giọng điệu hoảng sợ, thời gian của nhiệm vụ là một canh giờ, bây giờ không còn nhiều thời gian, nếu nhiệm vụ thất bại...

Lam Tiểu Nghê thấy vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi của An Lâm, không khỏi tò mò hỏi: "Làm sao vậy, An Lâm lão đại, xảy ra chuyện gì?"

An Lâm bắt đầu cắn nuốt quả trứng đen cuối cùng.

Hắn đã hoàn thành yêu cầu của nhiệm vụ, hấp thu tất cả trứng đen!

Chuyện gì xảy ra, vì sao nhiệm vụ còn chưa hoàn thành?

Chẳng lẽ trí tuệ hệ thống xuất hiện vấn đề sao?

"Đến đây đi hệ thống, tặng thưởng cho tôi đi!" Trong lòng An Lâm hô to.

Chuyện này...

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía hệ thống, nhận ra nhiệm vụ hệ thống vẫn chưa hoàn thành...

An Lâm phát hiện hệ thống không phát ra tiếng "leng keng".

"Cô nói gì vậy?" Vẻ mặt An Lâm mờ mịt nhìn Lam Tiểu Nghê, sau đó bỗng nhiên hiểu được ý của Lam Tiểu Nghê, suýt nữa đã nôn ra máu: "Tôi không phải nói cái này, tôi nói là trứng đen!"

Chỉ có điều, giống như Lam Tiểu Nghê nói, cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ vì chuyện ăn trứng mà mất đi trứng của bản thân!

"Ờ ờ... Thì ra không phải cái này..." Hai má phấn nộm của Lam Tiểu Nghê càng đỏ bừng, xấu hổ suýt nữa đã chui vào đáy biển.

Xong rồi, từ bao giờ cô trở nên đen tối như vậy, còn bị An Lâm lão đại biết được, phải làm sao bây giờ? Cô đường đường là minh chủ Tây Hải, sẽ sụp đổ trước mặt An Lâm lão đại hay sao?

An Lâm cũng không rảnh rỗi quan tâm Lam Tiểu Nghê, hắn còn pahir tìm trứng.

"Trứng đen không phải bị ngài ăn hết rồi hay sao?" Chân Nguyên Vũ Tôn nhịn không được nói: "Nếu thật sự còn có trứng khác, chẳng lẽ đã bị Thiên Thần Hải Dương lén mang đi?"

Cả người An Lâm run lên, nếu thật sự bị Thiên Thần Hải Dương mang đi, chẳng phải sẽ khó như địa nhục hay sao? Vốn tưởng được thưởng nhiệm vụ phân cấp, kết quả lại bị rơi vào nhiệm vụ địa ngục hay sao?

Không! Không đúng! Phải bình tĩnh!

Thiên Thần Hải Dương nói phải hủy diệt tất cả trứng, nó cũng không thích Thiên Nhân tộc không nghe lời, xác suất giữ trứng bên người vô cùng thấp, nhất định đã quên cái gì...

Một màn này thật sự rất đồ sộ.

Một đống lớn trứng còn chưa kịp tiêu hóa, dịch vị xanh thẳm, giống như thác nước bị ông phun ra, cái lớn cái nhỏ đầy rẫy.

"Hu... Ọe..."

Ma tôn Lăng Cổcảm nhận được đau đớn đáng sợ, sóng cuộn biển ngầm trong bụng, cảm giác sắp chết lan ra toàn thân, làm cho ông lập tức rơi nước mắt...

Quả đấm như hàng tỷ quân nhanh chóng đánh cái lưng của ma tôn Lăng Cổđến mức hóp vào.

Ầm ầm!

Trong lòng ma tôn Lăng Cổấm áp, ông rất tôn sùng An Lâm tông chủ, giờ phút này vậy mà lo lắng cho ông, vì ông mà suy nghĩ, điều này khiến hốc mắt hắn đỏ lên.

Bịch!

Ma tôn Lăng Cổcao lớn mười nghìn trượng bị An Lâm ném vào không trung.

An Lâm nhảy đến phía sau lưng ma tôn Lăng Cổ, quả đấm nắm chặt.

"Khoan đã... An Lâm tông chủ, chẳng lẽ cậu muốn..." Sắc mặt ma tôn Lăng Cổ thay đổi, ông vẫn nhớ lúc trước An Lâm sử dụng quả đấm đáng sợ này.

Giống như để chứng tỏ rằng ông đoán đúng, quả đấm của An Lâm bắt đầu phát ra kim quang.

"Không... Không cần... Khoan đã... Tôi, tôi tự mình làm!" Ma tôn Lăng Cổhoàn toàn bị dọa sợ, lớn tiếng kêu lên. Quả đấm của An Lâm có thể đánh Thiên Thần Hải Dương hộc máu, nếu dừng trên người ông, chắc chắn ông sẽ chết!

An Lâm giống như không nghe thấy, đánh một quyền vào sau lưng ma tôn Lăng Cổ.

"Lăng Cổ đạo hữu, tôi đến cứu ông, Hám Sơn quyền!"

"Lăng Cổ Đạo Hữu, tôi đến giúp ông!" Vẻ mặt An Lâm lo lắng nhìn về phía ông, giống như vô cùng khẩn cấp, một khắc cũng không thể chậm trễ.

"An Lâm tông chủ..." Ma tôn Lăng Cổnhìn người đàn ông bay đến, vẻ mặt ngẩn ra.

Đúng lúc này, một bóng dáng áo trắng xuất hiện trước mặt ông.

Ma tôn Lăng Cổcó cảm giác bản thân sắp chết, năng lượng trong cơ thể giống như tắc nghẽn trong cơ thể ông, năng lượng ông hấp thụ nhỏ hơn nhiều so với năng lượng phóng ra từ cơ thể nhóm trứng, năng lượng thu vào và xuất ra mất cân bằng nghiêm trọng, dẫn đến hậu quả là thân thể bị tàn phá mà chết!

"Đã lâu như vậy, sao ma tôn Lăng Cổvẫn nằm trên mặt đất, còn bị rối loạn tiêu hóa hay sao?" Khóe miệng An Lâm hơi run rẩy: "Chẳng lẽ là..."

An Lâm cứ suy nghĩ như vậy, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía ma tôn Lăng Cổ vẫn đang giãy giụa trên mặt đất.

Lam Tiểu Nghe mở to mắt, đồng thời im lặng bịt kín mũi.

"Tim được rồi!" Hai mắt An Lâm sáng ngời, một tay đưa ra, một quả trứng màu đen bay về phía hắn.

Trứng chưa bị tiêu hóa, bảo vệ trứng của hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận