Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2033: Tài năng thiên phú

"Ừm... Cô gái trông nhỏ nhắn xinh xắn này tên là gì nhỉ..."

"À, đúng rồi, tên là Hồng Linh, đạo hiệu là Tiểu Hồng Linh..."

Mấy thông tin về hơn trăm thành viên của Thần Nguyên các An Lâm đã ghi nhớ từ lâu.

Còn về việc tại sao đạo hiệu của cô lại là Tiểu Hồng Linh, đó là bởi vì cô ấy thật sự trông rất nhỏ con, cho nên lấy luôn đạo hiệu là Tiểu Hồng Linh.

Đúng vậy, cũng không biết có phải do rối loạn phát triển không mà nhìn vẻ ngoài của cô chỉ là một cô bé ba bốn tuổi, đeo chiếc khăn quàng đỏ đẹp đẽ, mặc chiếc váy màu hồng phấn, lộ ra đôi chân trắng nõn mảnh khảnh, đôi mắt to đen láy dường như đang ngấn lệ, làm người khác vô cùng thương yêu.

Đáng tiếc, Cổ Long Đế không hề thương yêu gì.

Rầm rầm rầm!

Cổ Long Đế đập liên tiếp ba quyền lên mặt Tiểu Hồng Linh, đánh đến mức mặt mũi của cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn này bầm dập, phun máu ra, vô cùng thê thảm. Nhưng cô gái nhỏ lại cắn chặt răng chịu đựng, không khóc cũng không kêu, gương mặt kiên định và bất khuất, chịu đựng tất cả đòn tấn công ẩn chứa chân ý Phá Thiên, dường như thật sự muốn ngộ ra chân lý Phá Thiên bên trong quyền kia.

Đám thượng tiên bị đánh lăn lộn ở một bên nhìn thấy Tiểu Hồng Linh vẫn bình tĩnh chịu đánh như vậy, cũng nhao nhao khen ngợi không ngớt, hổ thẹn tự ti.

"Trời ơi! Đây chính là tài năng thiên phú trong truyền thuyết sao?!"

Phương pháp dạy học thế này... Thật sự không sao chứ?

"Không chỉ có vậy đâu, ngươi xem nét mặt của cô ấy đi, vẫn còn rất khao khát!"

"Ha ha ha... Tốt lắm!" Gương mặt Cổ Long Đế hiện lên vẻ khen ngợi, cười ha ha, rồi tiếp tục đánh ầm ầm!

Cô bé này tại sao còn chưa xin tha?

"Cảm nhận được chưa, sức mạnh Phá Thiên của ta!!" Hai quyền của Cổ Long Đế nhanh chóng đáp xuống, đánh đập điên cuồng lên người cô gái xinh xắn, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.

Đám thượng tiên không ngừng thốt lên ngạc nhiên, ngay đến cả Vương Thần cũng cảm thấy hổ thẹn, hắn chịu đựng được nửa khắc đã không chịu được cầu xin tha thứ, không bằng một đứa con gái ba bốn tuổi.

An Lâm đứng cách đó không xa nhìn mà ngẩn người ra.

Tiểu Hồng Linh chịu những đòn đánh xuống liên tục này thì không ngừng thổ huyết: "Cảm... Cảm nhận được ạ..."

"Đây là người sau khi bị đánh vẫn kiên trì chịu đứng lâu nhất ư?"

Ngay lúc cô muốn dừng tay lại, thì hai mắt bé gái trước mặt sáng lên: "Em đã hiểu rồi, em đã cảm nhận được tinh thần của cô, chân ý đạo cảnh của cô... A!!!"

Cổ Long Đế có đánh đám con trai thô ráp hay mấy tiên nữ xinh đẹp kia tơi bời thì vẫn rất vui mắt vui tai, nhưng đánh một đứa trẻ nhỏ như vậy... Cho dù chỉ là vẻ bề ngoài nhỏ bé, nhưng liệu có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Tiểu Hồng Linh hét to một tiếng, chân đạp mạnh xuống mặt đất, cơ thể hóa thành tàn ảnh màu hồng, một tay đánh ra như chớp lóe, mạnh mẽ đập lên trên bộ ngực cao vút của Cổ Long Đế, chân ý Phá Thiên cuộn trào mạnh mẽ.

Cổ Long Đế tiếp tục đánh lên cơ thể mền yếu của Tiểu Hồng Linh một cách tàn bạo, đánh đến mức da thịt trắng nõn mịn màng của cô không chỗ nào toàn vẹn, Tiểu Hồng Linh vẫn không kêu rên lên một tiếng, điều này khiến cho Cổ Long Đế vốn lấy việc đánh người làm thú vui cũng không đành lòng.

Sao vẫn còn chịu đựng?!

Cả hiện trường bỗng yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu đau của Cổ Long Đế vang lên.

Một chưởng của Tiểu Hồng Linh đánh bay Cổ Long Đế.

"Còn tưởng cô chịu bị đánh lâu như vậy đã là giỏi lắm rồi, thật không ngờ, cô còn có thể ra tay phản kháng, hơn nữa lại còn thành công! Tấm gương mẫu mực của chúng ta!"

Cổ Long Đế trong lúc chưa kịp chuẩn bị bị một chưởng vào ngực, dù cho cô có dốc sức chống đỡ, nhưng sức mạnh ghê gớm của đòn đánh này căn bản không thể chống đỡ hoàn toàn được.

"Cô Cổ Long Đế, cô không sao chứ?" Tiểu Hồng Linh vô cùng áy náy chạy về phía Cổ Long Đế, nhìn lấy phần ngực được che lại thì lập tức hiểu ra được điều gì, càng nóng vội và áy náy hơn : "Cái kia... Cái kia em xoa giúp cô!"

Sức mạnh khủng khiếp dường như muốn đập tan tất cả mọi thứ, phá tan trời đất!

"Không cần!" Cổ Long Đế bò lên, sửa sang lại quần áo, gương mặt thản nhiên hờ hững: "Không sao, cô, cô chỉ bị dọa giật mình thôi! Em làm khá lắm, Tiểu Hồng Linh..."

Chúng tiên nhân thấy vậy thì hai mắt trợn trừng, lỗ mũi căng phồng.

Ồ...

Ầm!!

"Tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ bị đánh của Cổ Long Đế, ta cảm thấy hơi hả hê nhỉ..."

Đám thượng tiên đều đang trầm trồ khen ngợi, nhìn cô gái mình đầy thương tích kia, trong lòng tràn đầy khâm phục.

An Lâm thì lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn có thể cảm nhận được chân ý Phá Thiên mà Tiểu Hồng Linh sử dụng vô cùng thuần túy, phải biết rằng Tiểu Hồng Linh mới học chân ý Phá Thiên còn chưa được một ngày, hơn nữa lại là học tập trong toàn bộ quá trình bị đánh, sao có thể học được nhanh như vậy chứ?!

Cổ Long Đế bay ngược ra phía sau, ngã lăn xuống mặt đất, hai chân thon dài kề sát nhau, một tay che ngực, cơ thể cuộn cong lại, nghiến chặt hàm răng, nước mắt như sắp rơi xuống: "Đau đau đau đau..."

"Trời ơi! Cô ấy chỉ là thượng tiên đỉnh phong Phản Hư thôi đấy!"

"Tiểu Hồng Linh cô ấy... Cô ấy lại có thể đánh cô giáo Cổ Long Đế bị thương?"

Tất cả mọi người đều ngây người, không thể tin cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt.

Được cả cô giáo khen ngợi, Tiểu Hồng Linh nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai chiếc răng khểnh.

Cổ Long Đế tức nghẹn, vốn nghĩ có thể mượn cái lớp học này, thuận tiện đánh đám học sinh một trận, kết quả là không ngờ cô vẫn bị thương, chỗ bị thương vẫn là ngực, điều này chẳng lẽ chính là số mệnh sao? Số mệnh đến Tứ Cửu Tiên Tông dạy học, nhất định phải bị thương?

Sau khi dáng vẻ chật vật ngắn ngủi của vị Nữ Đế Long Tộc này qua đi, cô lại giữ phong thái uy nghi xa cách như cũ thản nhiên cất tiếng nói: "Mọi người phải học tập Tiểu Hồng Linh, tiến bộ ngay trong lúc bị đánh!"

Mọi người nghe vậy vẻ mặt phấn chấn, tỏ ý nhất định sẽ cố lên!

Cứ như vậy, khóa tu luyện lại tiếp tục bắt đầu.

Chỉ có điều là không biết có phải ảo giác hay không mà đám thượng tiên cảm giác nắm đấm của Cổ Long Đế càng nặng hơn, chân ý Phá Thiên càng nồng nặc hơn, mỗi một quyền đều đau đến mức muốn lấy mạng, tiếng kêu la càng thảm thiết hơn vang vọng trên sân diễn võ, đây là một khóa tu luyện dài dằng dặc lại đầy đau khổ.

Tiểu Hồng Linh học tập đạt được hiệu quả rồi thì ngồi ở một bên ôn tập lại chân ý Phá Thiên vừa mới lĩnh ngộ được.

Trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô có những vết bầm xanh bầm đỏ, chiếc váy màu hồng của cô thấm đẫm mồ hôi, bên trên làn da mịn màng như ngọc cũng có đầy vết thương, nhưng cô lại chẳng thèm để ý chút nào, gương mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Lúc này, một chàng trai mặc y phục trắng đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một viên linh đan thượng hạng: "Uống cái này đi, rất có ích cho vết thương ngoài đấy."

Tiểu Hồng Linh giật mình, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, sau khi nhận linh đan, giọng hơi run rẩy nói: "Cảm... Cảm ơn!"

Cô vô cùng căng thẳng, trong lòng rộn ràng như có con hươu đang chạy, chàng trai trước mặt lại là An Lâm đấy, là chàng trai mà cô ngưỡng mộ nhất, thật không ngờ An Lâm lại chủ động đưa linh đan tới cho cô.

Tiểu Hồng Linh vô cùng căng thẳng, còn căng thẳng hơn so với lúc Cổ Long Đế đánh cô.

Cuối cùng, trong trạng thái vô cùng căng thẳng và kích động Tiểu Hồng Linh kể lại quá khứ của cô.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái, còn tưởng rằng cô nhớ lại chuyện gì đó không hay thì nhẹ nhàng an ủi.

Đột nhiên trong lòng Tiểu Hồng Linh rối như tơ vò, khuôn mặt vô cùng đỏ, đến hô hấp cũng bị hỗn loạn.

"Ừm ừm ừm!" Tiểu Hồng Linh liên tục nhét linh đan vào trong miệng, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe theo.

An Lâm ngồi xổm bên cạnh Tiểu Hồng Linh, nhìn cô bé đáng yêu bên cạnh.

Tiểu Hồng Linh bị nhìn thì vô cùng căng thẳng, đôi tay nhỏ nhắn và đôi mắt to không yên.

"Chuyện là, cô có thể nói cho tôi biết những gì cô đã trải qua không? Tôi rất tò mò về quá khứ của cô." An Lâm nở nụ cười ấm áp nói.

Mỗi một người lĩnh ngộ sâu sắc được Phá Thiên, đều có một đoạn trải nghiệm kỳ lạ, An Lâm phát hiện những gì những người này đã trải qua, có thể cho hắn một gợi ý nhất định, có thể lĩnh ngộ đạo Phá Thiên càng sâu sắc hơn.

"Hả?!" Tiểu Hồng Linh ban đầu là sững sờ, sau đó toàn thân mềm nhũn run rẩy, trong lòng gào thét, tông chủ An Lâm quả nhiên là có ý với mình rồi!

Làm sao bây giờ?

Mình nên tiếp nhận hay từ chối đây?!

Thiên Tước Thần Nữ rất lợi hại, mình không đánh lại được cô ấy...

"Cô còn đờ người ra đấy làm gì, ăn linh đan đi." An Lâm nói với vẻ khó hiểu.

Tiểu Hồng Linh càng nghĩ gương mặt trẻ con lại càng đỏ bừng, giống như quả táo chín.

Nhiều người bị thương như vậy, vì sao hắn lại một mực đưa Linh Đan cho mình? Vì sao lại tốt với mình như vậy? Hắn có ý gì với mình sao? Chẳng lẽ hắn thích phong cách này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận