Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 776: Ủy thác của Thiên Đình

An Lâm không hiểu nổi Đại Bạch đang khóc cái gì nữa.

Một con chó chửi nhau với một con chó, đây không phải chuyện rất bình thường sao?

Có cái gì đáng để khóc kia chứ?

Nhưng mà sau khi bị An Lâm dí cho một bàn tay, Đại Bạch khóc thêm một lát rồi cũng dần dần lấy lại sức.

Đôi mắt nó khôi phục lại thần thái, có phần hơi mê mang nhìn mọi người ở xung quanh đang nhìn mình bằng khuôn mặt tràn ngập lo lắng.

Sau khi nhìn đến chỗ An Lâm, sự tủi thân lại trào dâng, nước mặt một lần nữa ầng ậng trào ra, bổ nhào vào người An Lâm, òa một tiếng khóc rống lên.

"Gâu! Thật đáng sợ mà! Vì sao cha mẹ cứ nhất định phải bắt tôi cưới chó để nối dõi tông đường kia chứ?"

"Đây chính là hiếu, là yêu thương sao? Hu hu hu... tôi không cần... rõ ràng tôi không muốn mà..."

"Đừng gọi tên tôi! Gâu!" Toàn thân Đại Bạch run lên, mở miệng nói.

An Lâm: "... Đã nghiêm trọng vậy rồi sao? Khủng bố đến mức nhạy cảm với cả tên mình như thế? Hình như hơi quá rồi!"

Những người còn lại cũng lần lượt rời khỏi tiếu thế giới Phượng Hoàng, trở lại trụ sở của Tứ Cửu tiên tông.

"Có lẽ tôi bị chứng bệnh sợ trắng rồi, vừa nghe đến chữ 'bạch' trong Đại Bạch thì lại liên tưởng đến Bạch Lăng, sau đó sẽ liên tưởng đến mộng cảnh không thể chịu nổi kia, tôi cũng sắp sửa phát điên mất! Gâu!" Đại Bạch nói những lời này, lúc nói đến chữ 'bạch' thì giọng nói cũng run run.

Mọi người có chút không còn gì để nói nhìn cảnh tượng trước mắt, bất kể như thế nào thì chuyện này cuối cùng cũng lắng lại rôi, sợ bóng sợ gió một hồi hóa ra Đại Bạch cũng không thật sự ngốc.

Trên mặt Đại Bạch liền hiện lên vẻ thất vọng.

"Còn có tập tính sinh hoạt của những con chó hoang đó nữa, vặn vẹo, sụp đổ, không có chó đức, hoàn toàn không thấy đâu tôn nghiêm của loài chó..."

"Thực ra cũng không khủng bố đến vậy, bởi vì tôi là chó nên khác, anh An, tôi cảm thấy anh có thể thử một chút, rất kích thích đó, gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

Có đệ tử mới gia nhập, đám Liễu Thiên Huyễn bắt đầu sắp xếp cho các đệ tử.

Đại Bạch không ngừng tố khổ, An Lâm thì không ngừng an ủi nó.

An Lâm: "..., vì sao?"

Đại Bạch cười he he: "Tôi là chó mà, đương nhiên vì là chó nên khác rồi!"

"Đại Bạch, cái thế giới mà cậu nói kia thực sự dọa người đến vậy sao?" An Lâm cưỡi Đại Bạch bay trên không trung hướng về phía hành cung, không kìm được hỏi.

An Lâm cười lạnh, nói: "Cậu căn bản cũng chẳng phải là một con chó đủ quy cách, đừng giả bộ!"

"Ha ha, còn lâu tôi mới mắc mưu nhé." An Lâm cười lạnh một tiếng.

"Còn nữa, cậu có cái kiểu 'vì là chó nên khác kia', liệu có thể đổi thành 'vì là người nên khác' không? Cố ý đúng không!" An Lâm bất mãn nói.

Diệp Linh đứng trên đài, nhìn nhiều người như vậy gọi mình là sư tỷ cũng thấy quá mức ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ mịn màng cũng đỏ như quả táo nhỏ.

Con đường tu tiên dài đằng đẵng, đương nhiên sẽ không lấy tuổi tác để luận bối phận mà chỉ lấy thứ tự nhập môn để luận bối phận.

Thế mà hết lần này đến lần khác lại không thể nói được cái gì.

Hôm sau, An Lâm lại làm bài thuyết diễn cổ vũ tinh thần với các đệ tử nòng cốt của Tứ Cửu tiên tông, bài diễn thuyết vô cùng hùng hồn, cái cảm giác đó thật sự rất thoải mái.

Tiếp nữa là đến Bạch Lăng, Tiêu Trạch, Liễu Thiên Huyễn, Bạch Đao Lang Thần, tứ đại Các chủ và các đệ tử nòng cốt trao đổi với nhau, tùy xem tài năng đến đâu mà dạy dỗ, ban công pháp.

Đại Bạch: "..."

Ngày hôm sau, An Lâm lại tiếp tục diễn thuyết tăng tinh thần cho ba nghìn đệ tử ngoại các.

Bất tri bất giác đã lại qua một ngày.

Tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi.

Tiếp theo đó, một cô bé đại sư tỷ mới sáu tuổi phấn điêu ngọc mài, và mười lăm sư đệ sư muội làm quen với nhau.

Đó là ngoài ý muốn, là điều hợp tình hợp lý.

Chính vì vậy nên Bắc Liên cảm thấy mình sắp sửa bị nội thương luôn rồi.

An Lâm thao thao bất tuyệt diễn giảng suốt hai tiếng đồng hồ, một lần nữa thuật lại hết từ nội quy của tông môn cho đến kế hoạch triển khai, bao gồm cả giá trị quan nòng cốt.

Thế là, mười lăm đứa con cưng của trời nhốn nha nhốn nháo gọi Diệp Linh là sư tỷ, cái loại tình cảnh kia thực sự vô cùng khó hình dung...

Tiểu Long Nữ cô cũng mất sạch mặt mũi luôn rồi đó?!

Bắc Liên tiếp tục nhìn An Lâm bằng ánh mắt u oán, sau khi nhiều hơn một sư tổ An Lâm thì giờ lại có thêm một sư tỷ sáu tuổi...

Đám An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy khá thú vị, đều không nhịn được cười.

Ba nghìn đệ tử ngoại các sau khi được 'uống canh gà cho tâm hồn' hai tiếng đồng hồ, thần thanh khí sảng.

An Lâm diễn thuyết suốt hai tiếng đồng hồ cũng vô cùng sảng khoái tinh thần, còn muốn tiếp tục nói nữa nhưng bị Hứa Tiểu Lan bắt dừng.

Tiếp nữa chính là đến Bạch Lăng phân chia công pháp cho các đệ tử ngoại các, đồng thời sắp xếp nhiệm vụ cho họ.

Phần lớn các đệ tử ngoại các đều phải chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài trong một thời gian dài, cho nên phải lấy từ trong tông môn không ít tiền để dùng làm tiền vốn dùng cho nhiệm vụ, chuyện đó không thể trách được. Cũng may bọn họ chưa để cho tu sĩ bậc thầy đến tân trang tông môn, bằng không thì sẽ thiếu tiền, cho nên ba nghìn đệ tử này sẽ bị giảm bớt đi một phần biên chế...

Tất cả mọi thứ của Tứ Cửu tiên tông đều được vận chuyển theo tuần tự.

Cũng may có một chị đại đáng tin, kinh nghiệm quản lý vô cùng phong phú như Bạch Lăng chủ trì đại cục, cho nên từ bố cục cho đến kế hoạch chi tiết đều không còn gì để bắt bẻ được nữa.

Mọi người may mắn nhờ có đề nghị và kế hoạch của cô cho nên mới dần dần nhập đúng vai, làm tốt chức vị cao tầng.

Nếu như không có Bạch Lăng, đoán chừng đám An Lâm sẽ trực tiếp để thả bản thân, cho đám đệ tử tự tìm hiểu xem cái gì mới được gọi là phật tính tông môn thực sự.

Lâm Quân Quân nhìn thấy có Bạch Lăng ở đó, nên mới yên lòng trở về Thiên Đình.

Phần thưởng ủy thác: Dựa vào giá trị của tình báo, ban thưởng các mức từ một triệu linh thạch đến hai mươi triệu linh thạch.

Hạng mục công việc ủy thác: Điều tra nguyên nhân bạo loạn của Thú Ngục Ác Linh.

Người ủy thác: Thiên đế.

Thiên Đình ủy thác.

An Lâm đắc ý xem một lượt nội dung trong tấm thiệp vàng, sau khi xem xong thì mí mắt không khỏi máy một cái.

Thiên Đình ủy thác nhiệm vụ cho Tứ Cửu tiên tông chứng minh rằng bọn họ đã thực sự tán thành Tứ Cửu tiên tông, đối đãi với Tứ Cửu tiên tông như một tông môn cấp cao.

Một tấm thiệp vàng nhẹ nhàng bay tới.

An Lâm có hơi tò mò nhận lấy tấm thiệp vàng kia, trên đó viết bốn chữ lớn 'Thiên Đình ủy thác'.

"Thiên Đình ủy thác? Cái này ghê nha!" Sắc mặt hắn vui vẻ.

Thiên Đình ủy thác chính là công việc mà những vị tiên cấp cao cần phải xử lý, nhưng một vài lúc không phân chia ra được để giải quyết thì sẽ ủy thác một số vấn đề cho chín đại hoàng tộc và các tông môn cấp cao xử lý hộ, sau đó sẽ thanh toán thù lao nhất định.

Về phần tứ đại tông môn mà bạn nói á?

Thật xin lỗi, từ trước đến giờ tứ đại tông môn không bao giờ tiếp nhận ủy thác của Thiên Đình.

Về mặt lý thuyết, Thiên Đình thống ngự Cửu Châu, tứ đại tông môn cũng nằm trong giới Cửu Châu, nhưng tứ đại tông môn lại thoát ly ra khỏi sự cai quản của Thiên Đình, bọn họ tồn tại ở giới Cửu Châu, nhưng cũng nằm ngoái giới Cửu Châu.

Bọn họ có lực lượng để làm như thế.

An Lâm cũng có thể cự tuyệt ủy thác, dù sao thì ủy thác của Thiên Đình phần lớn đều dựa theo ý nguyện của tông môn, rất ít khi thuộc loại ủy thác bắt buộc.

Con hạc mắt to đột nhiên nổ bùm, mực nước màu đen rơi xuống, bị chân nguyên hộ thể của An Lâm bắn ra.

Bùm!

An Lâm ngẩng đầu nhìn về phía con hạc mắt to đang quanh quẩn trên không, cảm thấy vừa kỳ dị vừa khôi hài.

Vào một buổi sáng ánh nắng tươi đẹp nào đó, một con hạc có đôi mắt to đùng bỗng lại xuất hiện ở vùng trời phía trên Tứ Cửu tiên tông.

Bất tri bất giác quãng thời gian nghỉ cũng đã qua đi mất một nửa.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan du sơn ngoạn thủy ngay tại Tứ Cửu tiên tông, quả thực vô cùng hài lòng.

Thời gian: Không giới hạn.

Bạo loạn tại Thú Ngục Ác Linh, An Lâm đã từng có lần nghe qua về vụ bạo loạn đó, chết tổng cộng năm con tiên thú cấp Phản Hư, hiện giờ bạo loạn vẫn đang tiếp diễn.

Về phần nguyên nhân bạo loạn, tất cả mọi người đều suy đoán, nhưng lại không có một chút tin tức xác thực nào.

Những hung thú bản địa cấp quá thấp cũng không biết rõ nguyên nhân bạo loạn, hing thú cấp cao thì miệng lại giữ kín như bưng về chuyện bạo loạn, không mảy may để lộ ra chút tiếng gió nào.

"Thú Ngục Ác Linh sao? Nên đi hay không đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận