Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 438: Mộng Chi đần mặt

Bầu không khí trở nên vô cùng quái lạ, bởi vì bất kể là địch hay ta cả hai bên đều đần mặt ra, không rõ vì sao cột sét lại đột nhiên công kích Mộng Chi.

Tia sét trên đầu ngón tay An Lâm bắt đầu tan biến, không ai phát hiện đây là công lao của hắn.

Vốn dĩ hắn định khống chế Lôi Linh, nhưng mà Lôi Linh có lực lượng đạo cảnh, thế mà thuật dẫn sét lại không cách nào khống chế được, vậy nên không thể làm gì khác hơn là đành lấy lui làm tiến, lựa chọn khống chế Lôi Linh buông thả năng lượng của cột sét.

Không nghĩ tới lại thật sự có thể khiến Mộng Chi bị thương.

Hứa Tiểu Lan chuyển ánh mắt về phía An Lâm, nở một nụ cười nhợt nhạt, sau đó lại nhìn về phía đối thủ ở trước mặt.

Trần Tín Nhiên nhân cơ hội Mộng Chi bị đánh trúng, nhanh chóng tránh thoát khỏi sự trói buộc, cười to nói: "Ha ha ha... Ông trời phù hộ cho Chu Tước tông chúng ta, lũ đàn bà thối tha các người cũng đừng có phí công bày trò nghĩ kế nữa!"

Đường đường là đại trưởng lão của Chu Tước tông, lúc này lại cũng nói tục như Chu Viễn Chu, thật sự là Tuyết Nữ rất đáng hận, mà một kích vừa rồi quả là quá hả giận.

Sắc mặt Mộng Chi có chút biến hóa, cô ta khẽ nhăn mày, phong ấn của hộp Thần Đạo bị gián đoạn, hao phí rất nhiều lực lượng và thời gian của cô ta. Có muốn mở lại phong ấn một lần nữa cũng không phải là không thể, mấu chốt là cô ta không biết là ai động tay, lỡ đâu tiếp theo lại xuất hiện tình huống như thế thì làm thế nào?

Bỗng nhiên hai tròng mắt của Mộng Chi hiện lên hàng vạn hàng ngàn ngôi sao, Băng Đồ ở phía sau tỏa ra hào quang rực rỡ, hóa thành một tấm lá chắn tỏa ra luồng hào quang thần thánh bảy màu lộng lẫy, ngăn chặn ở trước người.

Nhưng tấm lá chắn tỏa ra hào quang thần thánh này chỉ dao động kịch liệt, cũng không tan vỡ.

Nhưng lần này, ba vị cung chủ của Thánh cung đã sớm bay đến bên cạnh Trần Tín Nhiên, bao vậy ông một cách gắt gao.

Tia sét nổ vang, nguồn năng lượng kinh khủng khiến bầu trời trong phạm vi mấy dặm bị xé rách ra thành những khe nứt đen kịt.

Con chim sét lại đánh ra một luồng sét phóng lên cao tạo thành cột sét, uy lực kinh khủng khiến tất cả sự vật trong phạm vi mười trượng hầu như bị đánh tan.

An Lâm cảm giác mình bị theo dõi, chân như có phần nhũn ra.

Cô ta chần chờ trong chốc lát, thân thể lại tản ra luồng lực lượng mênh mông tựa như biển cả.

Ảo ảnh của một vị thần nữ màu xanh lam xuất hiện ở phía sau Mộng Chi, mở ra cặp mắt có thể bao quát toàn bộ không gian, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên ngời một chàng trai trẻ tuổi.

Trần Tín Nhiên thấy thế thì trong lòng trầm xuống, lại tiếp tục đánh về phía Mộng Chi.

"Lôi Linh, vào vị trí!"

Ầm!

Lần này, phần lớn mọi người đang chiến đấu đều cảm thấy sửng sốt.

Trong khoảnh khắc ánh sét lóe sáng ngất trời, phương hướng của nó lại bị thay đổi, giống như một thanh thiên kiếm tỏa ra ánh sét phân cách đất trời, mang theo luồng uy năng có sức công phá mạnh mẽ, như muốn xé rách cả không gian, chém về phía Mộng Chi ở đằng xa!

Bọn họ đưa mắt nhìn sang An Lâm, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ và khó tin.

Thần nữ bắt đầu tan biến, Mộng Chi cũng bắt đầu nhìn về phía người thanh niên kia.

"Là cậu?" Mộng Chi nhìn An Lâm chằm chằm, âm thanh như gió rét băng sương.

Một cột sáng màu trắng phát ra từ trong quyền trượng của cô, xuyên qua mấy dặm không gian, mang theo hơi thở hủy diệt khổng lồ, rơi thẳng xuống phía An Lâm!

Sắc mặt Mộng Chi không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Mặc dù tôi không thể nào xác nhận được chắc chắn là cậu, nhưng mà kết hợp Băng Thần Thôi Diễn lúc trước, chỉ cậu mới là người có khả năng làm ra chuyện này nhất."

Mấy vị trưởng lão đang chiến đấu cũng bất chấp bản thân bị thương nặng, liên tục phóng ra hơn mười luồng thuật pháp phòng ngự ở trước mặt An Lâm.

"Đại Tế Ti, oan uổng quá!"

Trong khoảnh khắc đó, An Lâm đã lấy ra cục gạch hợp kim hỗn độn, chắn ở trước người.

Bọn họ từng có rất nhiều suy đoán về nguyên nhân phong ấn của Thánh Hỏa bị cắt đứt. Có người cho rằng là một món bảo vật khác của Chu Tước tông phát huy tác dụng, có người cho rằng là một vị trưởng lão thần bí nào đó gây nên. Nhưng gần như không có ai nghĩ đến chuyện này lại có liên quan đến một gã tu sĩ Kỳ Hóa Thần!

Cột sáng xỏ xuyên qua đất trời, khiến tán cây của cây thần cũng bị xuyên thành một cái lỗ thủng to, sâu không thấy đáy.

Ầm!

Sau đó, hắn hoàn toàn không thể nhúc nhích, đó là bởi vì không gian đã bị thuật pháp giam cầm.

An Lâm nhìn Mộng Chi với vẻ mặt vô tội, giơ hai tay tỏ vẻ đầu hàng.

Rầm rầm rầm...

Cột sáng màu trắng như lưỡi dao thần phạt, thế như chẻ tre, lần lượt phá hủy hơn mười luồng thuật pháp phòng ngự.

Uy lực công kích của Mộng Chi yếu bớt không ít, nhưng mà với lực lượng như thế này thì cũng đủ để khiến một vị đại năng Kỳ Phản Hư bị thương nặng, đối với tu sĩ Kỳ Hóa Thần, thì sẽ bị đánh thành hạt bụi chỉ trong nháy mắt.

Cô ta chĩa thần trượng về phía An Lâm, băng đồ phía sau bỗng nhiên mở rộng hơn một nghìn mét, uy lực thần thánh cuồn cuộn trào dâng, chấn động cả không gian.

Vô số tiếng hét vang lên, bọn họ tuyệt nhiên không nghĩ tới rằng Đại Tế Ti Mộng Chi sẽ ra tay với một tu sĩ Kỳ Hóa Thần như An Lâm, chịu hao phí lực lượng để đánh ra một đòn công kích đáng sợ như thế.

"An Lâm!"

Cột sáng màu trắng che dấu hào quang của thế giới, một luồng lực lượng làm cho người ta tuyệt vọng khuếch tán ra bốn phía, nếu là cường giả Kỳ Hóa Thần bình thường thì có lẽ đã chết ngay lập tức, đó là loại lực lượng có thể giết chết một vị đại năng Kỳ Phản Hư chỉ trong chớp mắt!

"An Lâm! " Hứa Tiểu Lan liều lĩnh bay về phía cái cửa động kia.

Sắc mặt của các vị trưởng lão Chu Tước tông trở nên vô cùng khó coi, vốn dĩ bọn họ còn có cơ hội ngăn cản hộp Thần Đạo phong ấn Thánh Hỏa, không ngờ Mộng Chi ra tay quá quyết đoán, dẫn đến An Lâm phải bỏ mình, ngay cả một cơ hội cuối cùng này mà cũng bị chôn vùi rồi.

Mộng Chi sử dụng hộp Thần Đạo phong ấn bị gián đoạn hai lần liên tiếp, giờ phút này còn hao phí năng lượng để tung ra một lần công kích, sắc mặt đã hơi tái nhợt, chẳng qua vì Chu Tước Thánh Hỏa, loại bỏ mọi nhân tố ngoài ý muốn, có làm đến mức này thì vẫn đáng giá.

Cô ta lại nhìn về phái Thánh Hỏa, nhàn nhạt mở miệng nói: "Lôi Linh, vào vị trí!"

Ầm!

Cột sét phóng lên bầu trời, lực lượng trấn áp mạnh hơn một phần, hào quang của Chu Tước Thánh Hỏa càng ngày càng mờ nhạt.

Phong Linh với hình dáng trong suốt đi tới bên cạnh chim sét, vòi rồng màu trắng bắt đầu xuất hiện từ thân thể của nó, càng ngày càng dài, cuối cùng như rắn nước kết nối đất trời, chỉ cần giãy giụa thân thể là cũng đủ để hủy diệt vạn vật.

"Phong Linh, vào vị trí."

"Phong ấn Thần Đạo, mở!"

"Khí... Khí phách!" Mạc Hải đã không tìm được từ ngữ nào khác để hình dung.

Mấy trăm vị Tuyết Nữ nhìn An Lâm chằm chằm giống như nhìn thấy quái vật, kinh ngạc đến mức nói không ra lời.

Mộng Chi giận đến mức mắc nghẹn ở trong cổ, trương cái miệng nhỏ nhắn lên muốn chửi người, nhưng mà cô ta lại phát hiện ra chính mình cũng không biết phải nói gì, hơn nữa làm thế cũng không phù hợp với thân phận của mình, vậy nên cô ta không thể làm gì khác hơn là hờn dỗi đứng ở trên không trung, trong mắt ẩn chứa lửa giận như muốn đem đốt An Lâm thành tro bụi.

Chu Tước tông và đại quân Tuyết Nữ nghe được lời của An Lâm thì đều ngây ra như phỗng.

"Bất kể cái con chim ngốc Lôi Linh có phong ra bao nhiêu cột sét, ông đây cũng có thể khiến nó bổ về phía cô!"

Chàng thanh niên kia dựng lên ngón giữa với cô, giọng nói vang vọng đến tận chín tầng trời: " Tuyết Nữ chết tiệt! Mạnh tay như thế với một tu sĩ Kỳ Hóa Thần như tôi, ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh khinh kém còn có thể làm gì?!"

Trong khoảnh khắc ấy, Thánh Hỏa với ngọn lửa thuần trắng đang cháy lên hừng hực bị một luồng lực lượng đáng sợ nén thành hình dáng một quả cầu màu trắng.

Quả cầu màu trắng như nhận được sự dẫn dắt, bắt đầu bay về phía Tụ Hỏa Bàn.

Đây là một bước cuối cùng rồi, mượn lực lượng của Băng Tổ rất tiêu hao năng lượng, Mộng Chi cắn chặt hàm răng, dùng đem hết toàn lực để sử dụng hộp Thần Đạo.

Đúng lúc này, cột sét xỏ xuyên qua đất trời lại bị lệch phương hướng, giống như thanh kiếm có thể chẻ đôi đất trời, mang theo lực lượng hủy diệt cực kỳ đáng sợ, rơi vào người Mộng Chi.

Ầm!

Ánh sét khủng khiếp lan tỏa, phủ kín cả bầu trời, lại đánh văng Mộng Chi ra tận mấy dặm!

Hai phe Chu Tước tông và Tuyết Nữ lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, nhìn Mộng Chi với vẻ mặt khiếp sợ.

Mái tóc dài trắng lóa như tuyết của Mộng Chi đã hơi lốm đốm đen, trang phục Đại Tế Ti rách rưới, trên người bốc lên khói đen, thoạt nhìn cực kỳ chật vật.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô ta có một vết máu, cô ta ngẩn ngơ lia mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng mắt ở phía trên một cái cửa động, nơi đó có một cô gái xinh đẹp đang dìu một chàng thanh niên bị thương rất nặng.

Băng Tổ đưa tay đưa về phía Chu Tước Thánh Hỏa, khẽ khép lại.

Cô gái kia chính là vị thuỷ tổ tạo ra Thánh Địa Băng Hàn, Băng Tổ!

Cô ta cao gần hơn ngàn trượng, hơi thở tràn đầy uy áp của Thần Đạo bao phủ cả không gian, khiến cho tất cả mọi người không sinh ra bất kỳ cảm xúc chống cự nào, giống như ở trước mặt bọn họ chính là một vị Thần Minh chí cao vô thượng.

Tiên Linh bắt đầu ngẩng đầu nhìn lên trên, ảo ảnh của một cô gái khoác bộ váy áo có màu sắc rực rỡ xuất hiện ở giữa trời đất.

Cái hộp cầu vồng phát ra một luồng dao động bảy màu, xuyên qua không gian, trực tiếp sát nhập vào thân thể của bảy Tiên Linh.

Tia sáng màu trắng trên quyền trượng của Mộng Chi lại tỏa sáng rực rỡ thả ra luồng lực lượng mênh mông vô tận.

"Thì ra là An Lâm lại mạnh đến mức ấy..." Lỗ Gia Trí lẩm bẩm nói.

"An Lâm tất thắng!"

"Chu Tước tông tất thắng!"

Mấy chục ngàn đệ tử của tông môn chợt hô lên những lời ủng hộ, âm thanh vang dội hào hùng như muốn rung chuyển đất trời, ý chí chiến đấu mãnh liệt tột cùng.

Bọn họ kích động đến mức hốc mắt đỏ bừng, trong cả quá trình thất bại, là An Lâm đứng lên, đốt lên ngọn lửa thắng lợi của bọn họ, hơn nữa còn tung ra đòn đánh trả mãnh liệt nhất cho kẻ địch!

Ở trong mắt mấy chục ngàn đệ tử của tông môn, giờ phút này toàn thân An Lâm như cũng phát ra hào quang chói mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận