Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1900: Tiểu Hắc Long báo ân

Cảnh tượng cuối cùng, in dấu thật sâu ở trong đâu Hứa Tiểu Lan.

Cô không khỏi cảm thấy nội tâm rung động.

Hứa Tiểu Lan không nhịn được nhìn về phía An Lâm, nắm chặt tay An Lâm nói: "An Lâm, lỡ đâu... em là nói lỡ đâu, cảnh giới của em quá cao, phải đi con đường cầu đạo rất xa, anh vẫn sẽ coi trọng em chứ? Anh sẽ mãi đi cạnh bên em chứ?"

An Lâm: "..."

Đây là lời nói đả kích nhất mà An Lâm nghe được.

Thế mà Tiểu Lan lại sợ hắn không theo kịp bước đi của mình?

An Lâm chân thành phân tích: "Tiểu Lan, anh rất trâu bò, cũng không phải là em không biết mà! Anh trâu bò như thế, sẽ có khả năng không theo kịp em sao? Lui một vạn bước mà nói, nếu thật sự không đuổi kịp, vậy em nuôi anh không phải là được rồi hả?"

Những lời chí khí dũng cảm An Lâm vừa nói ra, làm cho Hứa Tiểu Lan phải che miệng bật cười.

Tiểu Hắc Long chậm rãi bay xuống từ trên cao.

"Cung nghênh Thanh Long lão tổ trở về!!!"

Một cái cầu vồng rất đẹp kéo dài qua phía chân trời, nối liền hai đầu mặt đất.

"Cung nghênh Thanh Long lão tổ trở về!"

Tiểu Hắc Long cũng ở trên không, tùy ý để giọt mưa màu xanh không ngừng rơi trên thân thể, không có có phản ứng gì, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, cũng có thể là đang cảm thụ món quà của Thanh Nguyên Giới Long.

"Ba ba!"

Dị tượng thiên địa kéo dài suốt một canh giờ.

Âm thanh kích động và hưng phấn đến mức khó có thể kiềm chế, vang dội cả thiên địa.

Sau khi mưa đã tạnh.

Gần như tất cả sinh linh Long tộc, đều cảm nhận được món quà từ thần Sáng Thế.

Đám rồng trên biển Lôi Đình đều cúi đầu hành lễ.

Tiểu Hắc Long chủ động bay đi, ôm hai Tiểu Thanh Long vào trong lòng: "Ôi... Trời ạ... Nhìn hai bảo bối của ta đi, thật không nghĩ tới, mới mấy vạn năm không gặp, các con đã lớn đến từng này rồi."

Thậm chí An Lâm còn có một loại ảo giác, giống như cầu vồng trước mắt không phải là cầu vồng, mà là một con rồng cầu vồng rất sống động, bày ra dáng vẻ đẹp nhất trước hậu thế.

"Hu hu hu... Ba ba... Con còn tưởng rằng khó khăn lắm mới gặp được nhau, ngài lại muốn bỏ chúng con rời đi... " Thanh Long cái mở ra hai móng, ôm chặt Tiểu Hắc Long trước người.

"Ba ba!"

Hai Tiểu Thanh Long đỏ ửng hốc mắt, thấp giọng hô một câu.

Thanh Long đực: "..."

"Vết thương trên mặt á... là tại vừa nãy không cẩn thận bị cha quăng một cái tát... " Thanh Long đực che gương mặt sưng đỏ giải thích.

"Người khác đều gọi bọn con là Tiểu Thanh Long." Thanh Long đực giải thích.

"Ba ba có thể thành công giết giết chết Thanh Nguyên Giới Long đúng là chuyện tốt! Con đã sớm nhìn ra ánh mắt Thanh Nguyên Giới Long nhìn con và em gái không đúng, nếu không chúng con cũng không cần núp ở Long Đạo trì tu luyện... " Thanh Long đực quơ móng vuốt hưng phấn nói.

An Lâm ở một bên yên lặng lắng nghe, nhìn cảnh hai Tiểu Thanh Long nhận cha mà suýt rớt nước mắt.

"Làm sao có chuyện đó được... " Sắc mặt Tiểu Hắc Long đầy dịu dàng.

Sau khi khẩn cấp xử lý xong tất cả việc vặt, Thanh Long quyết định tạm thời giấu diếm chuyện chính mình trở về, chuẩn bị cho Hoang Cổ tộc tới một niềm bất ngờ lớn.

Tiểu Hắc Long chính là Thanh Long lão tổ, về phần tại sao lại là một con Hắc Long, mà được gọi là Thanh Long, An Lâm cũng không quá rõ, đại khái là bởi vì từng xanh đi?

Sau đó, Tiểu Hắc Long lại trò chuyện với một đám Chân Long Hợp Đạo.

Tiểu Hắc Long khẽ vuốt ve Thanh Long đực, giận dỗi nói: "Hử? Sao trên mặt con lại có vết thương? Nói cho cha nghe, cha giúp các con xả giận!!!"

"Vậy được, ta sẽ nghĩ cho các con cái tên thật hay." Tiểu Hắc Long gật đầu.

Hai anh em bỗng hưng phấn hô lên.

Cảnh cha con gặp mặt hết sức hài hòa và ấm áp.

Tiểu Hắc Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Một chút vết thương nhỏ thế này, đến bây giờ mà vẫn còn không khỏi hẳn, các con thật khiến cho ta mất thể diện!"

Tiểu Hắc Long mở trừng hai mắt: "Các con không có tên sinh sống mấy vạn năm?"

"Ngài còn chưa đặt tên cho bọn con đâu, đều nói tên là do cha mẹ ban cho, cha mẹ không có ở đây, chúng con liền không có tên." Thanh Long cái lanh lảnh nói.

"Đúng rồi, tên của các con tên là gì?" Tiểu Hắc Long lại hỏi.

Nó đi tới trước mặt An Lâm, vẫn là Tiểu Hắc Long dài một trượng, vóc người không hơn An Lâm là mấy, hơn nữa đôi mắt tròn căng phiếm ánh huỳnh quang, cực kỳ có hồn, thoạt nhìn rất thoải mái.

Tiểu Hắc Long không thả ra uy áp huyết mạch, làm cho người ta cảm giác trong sự mờ mịt mang theo sự ôn hòa.

"An Lâm, thật sự cảm ơn ngươi, nếu không phải là ngươi lần lượt trợ giúp và phối hợp, cơ hội sống lại của ta có thể nói là vô cùng xa vời." Tiểu Hắc Long khom mình hành lễ.

Hơn hai mươi con Chân Long, thấy một màn như vậy cũng kinh ngạc đến mức há to miệng.

Bọn chúng sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Long lão tổ khom mình hành lễ với sinh linh nào đó.

"Thanh Long lão ca không cần khách khí, có thể giúp ngươi lấy lại tự do, ta cũng rất hứng khởi, cho dù hơi đau bụng chút cũng không sao cả."An Lâm cười tủm tỉm nói, trong lòng thì đang bổ sung, nghe được chưa, ngươi làm đau bụng ông đây rồi, còn không mau bồi bổ lại ta?

Tiểu Hắc Long nghe vậy cười ha ha: "An Lâm đạo hữu, ta có thể đủ gặp được ngươi, đúng là phúc duyên của ta! Lúc ấy chúng ta không trao đổi nhiều lắm, nhưng tâm linh tương thông, rất ăn ý mà phối hợp tác chiến, cuối cùng thành công đẩy ngã âm mưu của Thanh Nguyên Giới Long."

An Lâm cười mà không nói.

Còn chưa vào chủ đề à? Tiểu Hắc Long này là thật sự không hiểu, vẫn là giả bộ không hiểu?

Con rồng bên trong khí hải đã đi ra, An Lâm cảm giác toàn thân thoải mái, là lúc để ý đến huyết mạch triệu hoán mà Tiểu Lan mới có được. Luồng lực lượng triệu hoán trên người Hứa Tiểu Lan cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể xuyên qua hàng rào đại lục Thái Sơ, trực tiếp tác dụng lên trên người cô.

Tinh đồ khổng lồ vô tận, xuất hiện trước mắt, đối diện chính là vị trí của những vì sao trên trời, hơn nữa từ đó có thể quan sát phương hướng, tự động điều chỉnh phương hướng của tinh đồ.

An Lâm lấy thân phận Tiểu Hắc Long, sử dụng tinh đồ rất là thanh thạo.

Trong đại điện chinh chiến.

Long Tuyền tinh.

An Lâm cười: "Được, ta đây đưa các ngươi đi thiên quốc..."

Nói thật ra, An Lâm cũng muốn noi theo Thanh Nguyên tiền bối, cho Tiểu Hắc Long một trận.

"Ông nội!"

"Ông nội!"

"Ba ba đi nơi nào rồi?"

Hai Tiểu Thanh Long ngốc nghếch đáng yêu lại vừa chạy tới tò mò hỏi.

An Lâm nói: "Đi thiên quốc rồi."

Tiểu Thanh Long hưng phấn hỏi: "Thiên quốc là nơi nào? Chỗ đó rất lợi hại sao?"

"Đúng, chỗ đó rất lợi hại, có thể sống một cuộc sống hạnh phúc không phải lo lắng điều gì." An Lâm ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

"Ta cũng rất muốn đi." Tiểu Thanh Long lộ vẻ mơ ước.

Lại còn người bạn tốt nhất? Không phải là nó đã quên trước kia nó suýt nữa bị Thanh Nguyên Giới Long giết chết đấy chứ?

Lại là phần thưởng không thực chất, lại là phần thưởng không thực chất!!!

An Lâm nổi gân xanh lên.

Vừa nói dứt lời, Tiểu Hắc Long lập tức vung móng vuốt lên, biến mất ngay tại chỗ, không ai biết nó đi nơi nào.

"An Lâm, ngươi là người bạn tốt nhất của ta, có ân với ta và cả bộ tộc Thanh Long, lúc ta luyện hóa tâm nguyên Thanh Long, ngươi có thể vận dụng tất cả lực lượng của ta ở trong phạm vi bộ tộc Thanh Long."

Tiểu Hắc Long vặn vẹo uốn éo thân thể nói: "Ui chao, tâm nguyên mặc dù Thanh Long chọn ta, nhưng đúng là vẫn còn lây dính hơi thở của Thanh Nguyên Giới Long, ta phải lập tức đi luyện hóa tâm nguyên Thanh Long, trước hết xin lỗi không tiếp được rồi."

Hứa Tiểu Lan nhìn tinh đồ diện tích khôn cùng, cảm nhận huyết mạch triệu hồi, chỉ về một phương hướng.

Theo quỹ đạo không ngừng điều chỉnh, con ngươi An Lâm khẽ thu nhỏ lại.

Phương hướng mà Hứa Tiểu Lan chỉ, rõ ràng là là một tinh vực ở phía nam!

Chẳng lẽ... Thật sự là thánh thú Chu Tước đang triệu hồi cô ấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận