Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 353: Một sọt nhân sĩ tàn tật

An Lâm nhìn gã đầu trọc ánh mắt ảm đạm, đường sống bị đoạn tuyệt, không nhúc nhích đứng nguyên chỗ, trong lòng không ngừng cảm khái.

Trận chiến gian nan này, cuối cùng cũng đã kết thúc được rồi.

Chiêu át chủ bài đã ra hết, cuối cùng cũng sắp phải bồi thêm cả cái mạng nhỏ của chính mình vào thì mới có thể đánh bại được gã đầu trọc, thắng lợi vĩ đại quả nhiên là không dễ giành được!

Thầy giáo Kỳ Ngọc, quả nhiên danh bất hư truyền!

Mà hắn cũng chẳng phải Kỳ Ngọc chân chính, chỉ là một thế thân, mà đã trâu đến như vậy rồi.

Ngay sau đó, An Lâm chợt thấy gã đầu trọc hóa thành từng tia sáng vàng, biến mất giữa trời đất.

"Ừm, đại boss chính là đại boss mà, ngay cả cách thức rút lui tử vong cũng có thể trâu bò đến như vậy..."

An Lâm nhìn thấy một màn này, không kìm nén được mở miệng cảm thán lần nữa.

Hiên Viên Thành: "..."

"Anh đã chết, làm phiền anh mau lái Thiên Luân Phi Châu về đi."

An Lâm: "..."

Đột nhiên, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ vô cùng dễ nghe:

Gã trọc nhìn bốn phí xung quanh một chút, có phần hoang mang gãi gãi cái đầu trọc lốc.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, chiếc đĩa bay màu bạc phóng thẳng lên trời, bay vào trong khe nứt giữa bầu trời.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy ánh sáng vàng chậm rãi ngưng tụ, lại tiếp tục ngưng tụ thành gã đàn ông đầu trọc.

Gã đầu trọc vỗ ót mình một cái, đột nhiên tỉnh người lại. gã dùng ánh mắt phức tạp nhìn đám người An Lâm, sau đó hấp tấp chạy nhanh đến chỗ chiếc đĩa bay hình tròn màu bạc, mở cửa khoang ra, nhảy vào.

"Hửm? Vừa rồi tôi không chết sao?" Gã bỗng nhiên mở miệng nói.

Trên người gã có vô số vết máu, chỉ có mỗi vết thương trí mạng nhất ở chỗ cổ là không thấy đâu nữa.

"Đúng vậy đấy, anh đã chết rồi! Anh làm ơn mau mau nằm xuống ngay cho tôi nhờ!" Trái tim Liễu Thiên Huyễn không tốt, bị cảnh gã đầu trọc sống lại dọa đến mặt mày biến sắc, lúc này mới lớn tiếng kêu lên.

Hắn cảm thấy mình bị sự chuyển ngược của chuyện lần này kích thích đến mức thần kinh có phần suy nhược luôn rồi.

Tô Thiển Vân: "..."

An Lâm thì lại càng giống hệt một con cá chết nằm trên mặt đất, hoàn toàn không muốn nhúc nhích gì nữa.

Đám người An Lâm: "..."

"Trời, quả nhiên là biến đổi bất ngờ mà..." hai chân Hiên Viên Thành cảm giác như mềm nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Đàn ông? Trọng điểm?

"Sao vậy ạ?" Hắn có chút không rõ ý đồ của Liễu Thiên Huyễn.

Trọng điểm chính là hiện giờ Bích Quỳnh Nữ Đế đang ở trong hình dạng của loài người, chiếc áo bào màu xanh trên người không chỉ phác họa rất rõ ràng dáng người hoàn mỹ của cô, mà nó còn được xẻ tà tương đối cao, trong lúc đánh nhau, áo bào tung bay, còn có thể thu hết vào mắt cặp chân thon dài trắng nõn siêu siêu đẹp!

Quay đầu nhìn sang liền phát hiện Liễu Thiên Huyễn đang chỉ ngón tay về một phương hướng khác, còn không ngừng chớp chớp mắt với hắn.

Hắn hơi liếc nhìn Liễu Thiên Huyễn bằng ánh mắt cảm kích, Liễu Thiên Huyễn cũng vui mừng gật đầu, nói khẽ: "Có đôi khi, phải có một con mắt tinh ý phát hiện ra cái đẹp..."

Sau đó, hắn liền cảm giác cái eo già cỗi của mình bị người nào chọc chọc.

Cuộc chiến bắt đầu tiến đến hồi kết, thế cục cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Tô Thiển Vân đi đến bên cạnh đám An Lâm, bảo vệ bên cạnh họ, tránh cho việc bọn họ bị ảnh hưởng bởi luồng sóng còn dư của cuộc chiến phía xa. Cô là người bị thương nhẹ nhất trong số bốn người, nhưng cho dù là thế thì toàn thân cô cũng vẫn cảm thấy như muốn rời ra từng mảnh vậy, mỗi một động tác đều khiến cho cô đau đến mức phải cắn chặt răng.

Nói xong, cô liền lôi diện thoại di động ra, tự tìm cách chơi.

An Lâm nhìn về phía đó, bên đó chính là nơi chiến đấu của Thiên Đao Chiến Đế.

An Lâm nuốt nước miếng một cái.

Hiện giờ hắn đang nằm, mà Bích Quỳnh Nữ Đế và Thiên Đao Chiến Đế thì đang đánh nhau trên bầu trời.

Và thế là... mắt hắn cứ thế được mãn nhãn thôi!

"Ai dà, ôi, cậu có phải là đàn ông không thế, tự mình không biết nắm bắt trọng điểm hả?" Liễu Thiên Huyễn liếc mắt nhìn An Lâm.

Thế nhưng, những thứ này đều không phải là trọng điểm!

Bích Quỳnh Nữ Đế không hổ là cường giả đứng đầu đại lục Chiến Khí, dù cho Thiên Đao Chiến Đế có sử dụng bộ áo giáp màu đen để tăng thêm chiến lực, nhưng cô vẫn có thể không ngừng ép được vị chiến đế đó xuống đất.

An Lâm máy máy mắt, nhìn về phía Bích Quỳnh Nữ Đế có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, bá khí vô song.

Chân Hồng Chiến Đế thực sự quá mạnh, cho dù có thêm một Hứa Tiểu Lan nữa thì rõ ràng ông ta vẫn chiếm ưu thế hơn hẳn. Thêm nữa, nếu như không phải trong quá trình chiến đấu có Đạt Nhất Đạt Nhị liều chết kiềm chế, có khi Hồ Quán và Diêu Minh Hi đã sớm bị vùi trong đất bùn rồi.

Sau đó nữa, Tử Dương Chiến Đế gia nhập cuộc chiến, bắt đầu thay đổi thế cục, Chân Hồng Chiến Đế liền rơi vào thế yếu hơn.

Lần đầu tiên An Lâm nhìn thấy Tử Dương Chiến Đế đánh nhau nghiêm túc như thế, từng luồng Viêm thuật kinh thiên động địa trong tay ông không ngừng được phóng ra, uy thế vô cùng bá đạo. Không thể không nói, trận chiến này đã thành công đem hình tượng Chiến Đế của ông ta trở về.

"Ầm ầm!"

Một luồng thần kiếm màu xanh rơi xuống, chém nguyên cả chiếc áo giáp lẫn thân thể của Thiên Đao Chiến Đế thành hai nửa.

Hơi thở của Thiên Đao Chiến Đế đoạn tuyệt, thân thể hóa thành từng đốm sáng biến mất tại chỗ.

Bích Quỳnh Nữ Đế tiêu sái thu kiếm về, đôi mắt xinh đẹp không biết vô tình hay cố ý liếc về phía có An Lâm.

An Lâm nhanh chóng chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, trông có vẻ rất chân thành nghiêm túc.

Chỉ có trong lòng của hắn là vẫn đang thở dài, vì sao Bích Quỳnh Nữ Đế lại không đánh nhau lâu thêm một chút nữa nhỉ...

Các đội viên nhìn cánh cửa lớn đó, trong lòng vừa có cả cảm giác khẩn trương xen lẫn mong đợi.

Lại có một cánh cửa không gian nữa mở ra, nó xuất hiện ở trong hư không, mây trắng ngưng tụ thành bậc thang, giống hệt con đường thông lên trên trời.

Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị thôi mà...

Tim Đường Tây Môn lại bị xuyên thêm một nhát kiếm nữa, mẹ nó chứ đúng là nằm không cũng có thể trúng đạn.

"Tiểu Thanh, ta không sao đâu, cũng không phải người đứng nhất từ dưới đếm lên, còn có người theo giúp ta nữa mà." Bạch Linh Xà nhìn thoáng qua Đường Tây Môn, vuốt vẻ đầu rắn màu xanh, bày ra biểu cảm cũng không quá buồn, mở miệng nói.

Tiểu Thanh Xà nhìn Bạch Linh Xa nhận được 0 điểm, liền cọ cọ cái đầu nhỏ vào tay cô, tỏ vẻ an ủi.

Chưa tới một khắc đồng hồ sau, trái tim của Chân Hồng Chiến Đế đã bị mũi lửa đỏ chân hỏa của Tử Dương xuyên qua, đầu cũng bị Phi Lôi Trảm của Hứa Tiểu Lan chém xuống.

"Chúc mừng, thử luyện Thủ Giới, chương Tử Tinh kết thúc thành công!"

Trên trời truyền đến giọng nói, cho thấy rằng đám An Lâm cuối cùng cũng hoàn thành thử luyện.

Vào lúc nghe thấy hai chữ Tử Tinh, trong lòn tất cả mọi người đều run lên. Khó trách lại có loại phi thuyền và khải giáp như thế, hóa ra là đại biểu cho nền văn minh Tử Tinh, chuyện này đã được giải thích rõ ràng rồi.

Nhưng mà, tại sao bọn họ lại là kẻ địch của mười tộc Thủ Giới?

Trên bầu trời xuất hiện một hình ảnh, chính là điểm cống hiến của các thành viên trong thử luyện lần này.

An Lâm: 18500 điểm. Liễu Thiên Huyễn: 12200 điểm. Tô Thiển Vân: 9000 điểm. Hứa Tiểu Lan: 8300 điểm. Hiên Viên Thành 7200 điểm. Diêu Minh Hi: 1100 điểm. Hồ Quán: 900 điểm. Điền Linh Linh: 100 điểm. Bạch Linh Xà: 0 điểm. Đường Tây Môn: 0 điểm.

Lúc đầu An Lâm cho rằng đám Tô Thiển Vân thu được đầu người thì sẽ giành được số điểm cao nhất, không nghĩ tới lại chỉ xếp thứ ba, còn chính hắn lại đứng thứ nhất. Ừm, xem ra trọng tài này vẫn khá là công bằng đấy.

Sau khi Điền Linh Linh nhìn thấy điểm số xong liền bày ra biểu cảm vui vẻ, cô chỉ tung về phía Chân Hồng Chiến Đế mấy lá bùa chú, còn là thừa dịp Chân Hồng Chiến Đế bị quần ẩu đến mức như đám thuốc viên bị vo nặn, mới bạo dạ lấy gan tham gia náo nhiệt đánh kẻ sa cơ mà thôi, không nghĩ tới làm như vậy mà cũng có thể giành được một trăm điểm, đúng là một sự ngạc nhiên bất ngờ mà!

An Lâm nhìn bóng đen từ trên trời giáng xuống kia, và cả đám người Hứa Tiểu Lan vẫn điên cuông đuổi theo phía sau liền biết kết cục đã định, Chân Hồng Chiến Đế không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Giờ khắc này, bầu trời lại một lần nữa được rất nhiều loại thuật pháp chiếu đến sáng trưng.

Hà Phong Quyền của Hồ Quán liền phóng đến từ chính diện, kiếm của Hứa Tiểu Lan vạch ra tia sáng màu vàng, Thẩm Phán Chân Viêm của Tử Dương Chiến Đế từ trên trời giáng xuống...

Trận địa vây khốn mạnh mẽ đó đã khiến hành động của Chân Hồng Chiến Đế bị ngừng lại nhất thời, trong cuộc chiến quần ẩu, một khi hành động bị ngưng lại, vậy thì tương đương với việc ông ta sẽ phải đối mặt với sự công kích.

Sau khi ông ta tránh thoát được mũi kiếm của Diêu Minh Hi, Đạt Nhất Đạt Nhị đã một trước một sau đồng thời phóng ra trận địa vây khốn vô cùng mạnh mẽ.

Đột nhiên, Chân Hồng Chiến Đế xuất hiện dấu hiện cho thấy thất bại trong cuộc quần ẩu với đám người.

Phân đoạn sau cùng, cuối cùng cũng đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận