Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1846: Hiệu trưởng đại nhân phiền não

Vương Tiện Ngư thật sự là không còn cách nào khác.

Toàn bộ Thiên Đình, không có bất kì ai có thể giúp được lão.

Sau khi danh vọng của An Lâm càng ngày càng tăng cao, Vương Tiện Ngư cũng biết An Lâm nắm giữ lực lượng quỷ thần khó lường, vì vậy mà mang theo tâm tính cứu ngựa chết thành ngựa sống, đến tìm An Lâm để kiếm chút vận may.

"Ai. Chuyện này, không biết là cậu ta có thể giúp được mình hay không?"

Vương Tiện Ngư biết An Lâm có bản lĩnh, nhưng cái bệnh này của lão, rất khó có thể chữa khỏi, cho nên tâm lí của lão cũng không chắc chắn lắm.

"Tông chủ đại nhân đến!"

"An Lâm Tông Chủ!!!"

Các đệ tử đột nhiên kích động kêu lên.

Vương Tiện Ngư: "..."

"Ngài là không có đủ tiền mua Thần Đan sao? Tôi nhớ là bệnh biến thành cá của ngài chỉ cần một viên Thần Đan là có thể giải quyết rồi mà đúng không?" An Lâm lại hỏi.

"Phốc." An Lâm quả thực không nhịn được, bật cười.

"Ai, bạn học An Lâm. Chuyện này nói ra thì rất dài." Vương Tiện Ngư đung đưa đuôi cá sau lưng, mặt đầy u buồn nói.

"Vương hiệu trưởng, thực sự xin lỗi, để cho ngài chờ lâu như vậy." An Lâm hành lễ với Vương hiệu trưởng, thần sắc cung kính nói.

Vương Tiện Ngư lắc đầu một cái: "Nếu như chỉ là muốn từ cá biến thành người, vậy thì căn bản là không có gì khó khăn. Vấn đề là, bây giờ tôi không muốn làm người."

Vương Tiện Ngư ngẩng đầu nhìn về phía không trung, có một nam tử bạch y tung bay, đạp gió mà tới, hai con ngươi đen bóng có thần, khí chất cũng là mờ mịt xuất trần.

Ai ngờ Vương Tiện Ngư nghe vậy, cuối cùng lại trực tiếp lắc lắc đầu một cái: "Không, An Lâm tiểu hữu, một viên Thần Đan làm sao có thể giải quyết được vấn đề của tôi. Trên thế giới này, bây giờ đã không còn ai có thể luyện ra loại Thần Đan mà tôi cần nữa rồi."

"Không có việc gì, tôi biết Bạn học An Lâm đang có việc gấp, dù sao tôi cũng chờ không lâu lắm." Trên mặt Vương Tiện Ngư tận lực lộ ra một nụ cười chứa đầy thiện ý.

Hiệu trưởng không khỏi cảm khái cậu học trò này đúng là càng ngày càng có phong phạm tiên gia.

"Hiệu trưởng, một trăm năm không gặp, ngài thay đổi rất nhiều đó." An Lâm nín cười nói.

Không muốn làm người?!

Vốn là cậu thấy cái đầu lớn như trái dưa hấu của Vương Tiện Ngư, đã cố gắng nhịn cười lắm rồi, sau đó lại nghe thấy giọng nói trong trẻo non nớt kia của lão, giống như là nhận thêm một đòn kích thích vậy, khiến cho cậu không thể nhịn được trực tiếp cười phun!

"Vương hiệu trưởng...Ngài..." An Lâm nhìn chú Cá Voi trước mắt, lời nói như nghẹn trong cổ họng.

"Có ý gì?" An Lâm chớp chớp con mắt: "Bệnh tình của ngài xấu đi rồi hả? Hay là do Cá Voi không biến lại được thành người nên độ khó tăng lên?"

An Lâm: "???"

Vương Tiện Ngư khẽ thở dài một cái, tiếp tục dùng giọng nói mềm mại nói: "Ai. Thật không dám giấu giếm, bây giờ trong quá trình tôi biến thành cá, có gặp phải một chút khó khăn."

"Đương nhiên là thật! Các cậu không thể biến thành Côn, làm sao có thể biết được làm Côn tuyệt vời thế nào! Làm cá thoải mái hơn làm người nhiều!" Vương Tiện Ngư tiếp tục kích động khua tay múa chân nói.

Vương Tiện Ngư vừa nói, đôi mắt to tràn vo đã chảy xuống hai hàng nước mắt.

Khoé miệng của An Lâm nhẹ nhàng co quắp, không biết nên nói gì cho phải.

Trong lòng An Lâm khẽ động một cái, 200 triệu cũng không phải là một con số nhỏ, có thể mua một viên Thần Đan tương đối tốt rồi. Đối với đại năng Hợp Đạo siêu cấp mà nói, cũng tuyệt đối có thể coi là một số tiền lớn!

"Làm người có gì tốt đâu, làm sao có thể tự do tự tại bằng làm một con cá." Vương Tiện Ngư túm thân thể gợi cảm của mình, phun bong bóng nói: "Chỉ có làm cá, mới có thể bơi ở trong nước, chạy trên mặt đất, bay ở trên trời. Hơn nữa, cá mới đẹp đẽ làm sao, đường cong tràn đầy vẻ đẹp, mỹ cảm ưu nhã, nhất định là hình thái sinh mệnh hoàn mỹ nhất!"

Giống như đoán được ý tưởng của An Lâm, Vương Tiện Ngư lại trịnh trọng nói: "Bạn học An Lâm, Vương Tiện Ngư tôi kiếp này chỉ làm cá!!!"

Bằng vào thần hồn cực kì mạnh mẽ, An Lâm cũng thật sự dò ra được vấn đề trong huyết mạch của Vương Tiện Ngư, bao gồm cả lực lượng của dấu ấn kia. Nhưng dấu ấn của Côn Bằng đã hoàn toàn dung hợp vào huyết mạch của Vương Tiện Ngư, thành một bộ phận trong dòng máu của lão, tuy hai mà một. Muốn tách ra rồi tiêu trừ, căn bản là không làm được, trừ phi là không muốn làm cá nữa.

"Được, tôi đây giúp ngài nhìn một chút." An Lâm đi về phía trước mấy bước, lấy tay đè ở trên cái đầu dưa hấu tròn vo của Vương Tiện Ngư, thần hồn hóa thành một cổ lực lượng, bắt đầu thăm dò vào bên trong huyết mạch của đối phương.

"Hiệu trưởng đại nhân, ngài nghiêm túc sao?" An Lâm nhìn chú Cá Voi chân ngắn trước mặt,nói.

"Ô ô ô. An Lâm tiểu hữu, cậu đừng chê cười, sau khi tôi biến thành cá, cái khác thì không có nhiều, chỉ có rất nhiều nước, thích rơi nước mắt, ô ô ô..."

Vương Tiện Ngư vừa khóc, vừa nói: "Tôi đến tìm cậu giúp đỡ, chính là muốn nhờ cậu xem thử một chút, có thể có biện pháp gì, hoàn toàn thanh trừ hết dấu ấn mà Côn Bằng để lại trong thân thể tôi hay không!"

"Yên tâm, về phần thù lao tuyệt đối không thành vấn đề, tôi nguyện ý đặt trước 200 triệu linh thạch mà lúc trước tôi chuẩn bị dùng để mua Thần Đan làm thù lao!"

"Được rồi. Cho nên bây giờ ngài tìm tôi là muốn tôi giúp ngài làm gì đây?" An Lâm cảm thấy đối phương có muốn làm người hay không, hoàn toàn chẳng có quan hệ gì với cậu hết, cho nên lại mở miệng tiếp tục hỏi.

"Ai, thật là làm cho người ta nhức đầu."

"Tôi chỉ muốn thanh trừ dấu ấn, kết quả dấu ấn đã ẩn sâu vào trong huyết mạch của tôi, hoàn toàn dung hợp vào trong thân thể cá của tôi, căn bản không thể trừ tận gốc được. Đoạn thời gian trước tôi muốn dùng man lực mạnh mẽ thanh trừ, kết quả phát sinh tác dụng phụ, huyết mạch nổ tung, cũng biến đầu mình trở thành lớn như thế này đây."

"Hơn một trăm năm trước, Côn Bằng thi triển hạch tâm bí pháp với tôi để thay đổi Côn, làm cho tôi biến thành Côn. Trong quá trình này, đã có dấu ấn đặc thù ở lại trong thân thể tôi, khiến cho tôi vừa nhìn thấy Côn Bằng sẽ lâm vào thế yếu trời sinh, thậm chí trở thành nô bộc của đối phương."

An Lâm trầm mặc hồi lâu, rút Thắng Tà Kiếm ra.

"Tiểu Tà, nhóc có biện pháp tịnh hóa không?"

Sau khi Thắng Tà Kiếm tấn thăng thành Thần Khí, có ba loại kĩ năng đặc thù, một trong số đó chính là tịnh hóa, có thể hóa giải tất cả hậu quả xấu trên người của người bị nó đâm!

"Lực lượng mà tôi có thể phát huy ra được hoàn toàn liên quan chặt chẽ đến lực lượng của anh. Nếu như là lúc anh ở Phản Hư sơ kì trước kia, thì tôi hoàn toàn không có cách nào. Nhưng nếu là anh của bây giờ, tôi nghĩ mình có thể thử một chút."

Âm thanh vắng lặng lại non nớt của Tiểu Tà vang lên.

Hai mắt An Lâm cũng sáng lên: "Nếu vậy thì nhờ nhóc đó, Tiểu Tà!"

"Vương hiệu trưởng, tiếp theo tôi muốn dùng kiếm đâm ngài, hi vọng ngài đừng chống cự."

"Chờ một chút! Bạn học An Lâm, tại sao cậu phải dùng kiếm đâm tôi?"

"Đương nhiên là vì trị bệnh cho ngài đó!"

"Không! Tại sao dùng kiếm đâm tôi lại là chữa bệnh?"

"Không kịp giải thích, xem kiếm!!!"

"A a a...!"...

Một khắc đồng hồ sau.

An Lâm vui như mở cờ cầm 200 triệu linh thạch, quay trở về đại điện của Tông Chủ.

Dùng kiếm châm Vương hiệu trưởng một cái là có thể lấy được 200 triệu linh thạch, cuộc mua bán này kiếm tiền quả thật giống như là đi hái hoa vậy!!

Vương Tiện Ngư nhìn An Lâm cầm số tiền lớn, vui vẻ trở về đại điện của tông chủ, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Đối phương ghim nó một kiếm, kết quả nó còn phải đưa cho người ta 200 triệu, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đau trứng, mặc dù nó không có trứng.

Nhưng mà, rất nhanh, lão đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình..

Cái đầu to như quả dưa hấu đã biến mất, nó lại lần nữa trở về là một con Cá Voi thon that ưu nhã như lúc ban đầu.

Lấy gương ra, nhìn mặt mũi đẹp trai của mình, đôi môi thật dày này, cái đầu tròn vo này, con mắt lại vô cùng lớn này, bộ dáng đẹp trai khiến người ta mê muội biết bao! Vương Tiện Ngư lộ ra nụ cười hài lòng.

"Tôi lại có thể làm cá cho thật tốt rồi. Cảm ơn cậu, An Lâm."

"Vương Tiện Ngư tôi đi đây, ha ha ha...!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận