Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1897: Bí ẩn Thanh Long ngã xuống

Tiếng hô của Chân Long, vang dội thiên địa.

Âm thanh của các Chân Long cộng hưởng, thậm chí dưới sự giúp đỡ của một luồng lực lượng đặc biệt, lấy tốc độ không thể tin nổi truyền khắp cả Long Tuyền tinh.

Ý thức của hành tinh đang hân hoan và nhảy nhót.

Nó đang hoan nghênh chủ nhân của nó!

"Cung nghênh Thanh Long lão tổ trở về!!!"

Gần như tất cả sinh linh Long tộc, đều ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Không có ai biết, âm thanh truyền đến từ đâu.

Cũng không có ai có thể xác định được độ chân thật của tin tức.

"Ba ba!!!"

Cảnh tượng cha con gặp mặt hết sức cảm động.

Tiểu Hắc Long đối mặt với Thanh Long khổng lồ, hai tay ngắn nhỏ chống nạnh, lạnh lùng cười nói: "Thanh Nguyên lão đệ, ba ba ngươi trở lại!!!"

Rốt cuộc thì bọn nó đã biết vì sao mình lại có cảm giác huyết mạch tương liên với một con người như An Lâm rồi, thì ra ba của bọn nó trốn ở trong cơ thể An Lâm!

Từ lôi hải bay lên trời, oán trời oán đất tạo thành Thanh Long, cặp mắt ảm đạm không có ánh sáng kia, dần dần có thần thái, rất sống động, giống như tùy thời đều có thể thẳng lên cửu thiên.

Hai Tiểu Thanh Long bị Tiểu Hắc Long đánh bay.

Nhưng không sao hết, ngàn vạn sinh linh của bộ tộc Thanh Long, đều không hẹn mà cùng sinh ra cảm xúc vui mừng.

Bốp!!!

Trong tòa kiến trúc.

Sương màu là trời, lôi đình là biển, Long Châu là thiên địa.

Hai Tiểu Thanh Long vui sướng lao về phía Tiểu Hắc Long, trong mắt bao hàm nước mắt.

"Lao đến làm cái gì không biết!"

"Ba ba!"

Tiểu Hắc Long chửi ầm lên, không để ý tới Tiểu Thanh Long bị đánh bay, tiếp tục nhìn về phía Thanh Nguyên Giới Long.

Ầm!!!

"Cút đi! Không thấy ông đây đang giằng co với Thanh Nguyên Giới Long sao?"

An Lâm thầm giật mình, nhìn theo một góc khác, Thanh Nguyên Giới Long ở đối diện, mới càng giống ba ba của hai Tiểu Thanh Long hơn!

Hai Tiểu Thanh Long này thật sự là ruột thịt của Tiểu Hắc Long?

"Bây giờ ngươi chuyển sang kiếp khác thông qua phương pháp đặc biệt nào đó, ngưng tụ lại thần hồn, nhưng quá non nớt, thực lực còn chưa vững chắc, càng đừng nói ngay cả là thánh vị của ngươi cũng đã mất đi..."

Thanh Long cái thì càng thảm hại hơn, vừa cảm động đến mức phát khóc, bây giờ lại bị đánh cho phát khóc, cái cảnh gặp cha này, không giống với tưởng tượng của nó!

"Thanh Long lão đại trở về rồi, không phải là cả tộc chúng ta nên chúc mừng ư? Vì sao bây giờ các lão đại lại bày ra dáng vẻ giương cung bạt kiếm như thế chứ?"

Thanh Long đực dính trên vách tường vỡ vụn, bụm mặt, ngây ngốc nhìn Tiểu Hắc Long ở phía xa.

Thanh Nguyên Giới Long cười nói: "Đạo của ta đã không cách nào tinh tiến, chỉ khi nào ở trên thánh vị thì mới có thể thấy được phong cảnh cao hơn xa hơn, vì để cho đạo của ta càng tiến thêm một bước, ta có thể từ bỏ hết thảy!"

Tiểu Hắc Long lại cười ha ha nói: "Bởi vì tứ thánh thú chúng ta chọc giận tới Bàn Cổ mà bị trấn áp và bị thương nặng, Bàn Cổ vô tình lấy đi tính mạng của chúng ta, chỉ là ngươi... ta không thể nào ngờ được rằng ngươi – người anh em mà ta tín nhiệm nhất... lại sẽ thọc một dao vào sau lưng ta ngay thời điểm ta suy yếu nhất, tìm cách đưa ta vào chỗ chết..."

Thanh Nguyên Giới Long nghe vậy thì im lặng không nói gì.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan cũng thoáng ngây người.

Thanh Nguyên Giới Long ngưng mắt nhìn Tiểu Hắc Long, vươn chân trước chộp một cái, bảo vật hình hoa tuyết tám cạnh màu xanh rung động một chút, sau đó liền rơi vào lòng bàn tay của nó: "Còn có, đừng quên, tâm nguyên Thanh Long ở trong tay ta, cho dù nó không nhận ta, ta cũng có thể mạnh mẽ điều phối sử dụng lực lượng của nó..."

Đám rồng Côn Cổ và Thánh Kim thì trợn tròn mắt.

"Đợi một chút! Thanh Long lão đại, Thanh Nguyên Giới Long lão đại, các ngươi đang làm gì đó?"

Không đúng! Mẹ kiếp! Màu sắc của cha con họ không giống nhau!

Hai móng của Tiểu Hắc Long có thần quang đen nhánh quấn quanh: "Như vậy, ngươi chuẩn bị để chết rồi chứ?"

Sắc mặt Thanh Nguyên Giới Long trở nên âm trầm: "Đúng là không nghĩ tới..."

Tiểu Hắc Long nhìn Thanh Nguyên Giới Long, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới chứ gì, ta còn sống, lại còn xuất hiện ở trước mặt của ngươi một lần nữa."

"Ha ha ha! Hay cho một con Thanh Long u mê trong đại đạo, vì cầu đạo có thể bỏ qua hết thảy! Đúng là ngươi đã thực hiện được những lời ngươi đã nói trước kia... " Sau khi cười xong, đáy mắt Tiểu Hắc Long vừa hiện lên rất nhiều bi ai, "Nhưng ta cũng đã nói rồi, ta ghét nhất là phản bội, phàm là người phản bội ta, thì đều phải chết!!!"

Thanh Nguyên Giới Long gật đầu, vung tay lên, tâm nguyên Thanh Long đột nhiên bành trướng, hóa thành quang cầu màu xanh.

"Đi tới Thanh Long giới đánh một trận với ta? Ta sợ Long Tuyền tinh không chịu nổi dư âm chiến đấu của chúng ta."

"Được!!!"

Hai luồng lưu quang xông thẳng vào trong quang cầu màu xanh.

Quang cầu tỏa ta ánh xanh rực rỡ, tia sáng kia còn chói mắt hơn mặt trời vô số lần, nhưng ở một lát sau, nó lại nhanh chóng ảm đạm đi, đợi đến khi tia sáng hoàn toàn biến mất, tâm nguyên Thanh Long cũng đã biến mất theo, ngay tiếp đó Tiểu Hắc Long và Thanh Nguyên Giới Long cũng biến mất.

Trong kiến trúc, một lần nữa khôi phục sự tĩnh lặng.

Hứa Tiểu Lan và An Lâm lặng thinh.

Hai Tiểu Thanh Long lặng thinh.

An Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn đám Chân Long.

Các siêu cấp đại năng Long tộc còn lại lao nhao phụ họa.

"Được! Hôm nay ông đây sẽ liều mạng ở chỗ này!" Côn Cổ cắn răng nói.

Đối với bộ tộc Thanh Long mà nói, Thanh Nguyên Giới Long rất quan trọng, cũng lập được rất nhiều công lớn, cũng được sinh linh của Thanh Long tộc rất kính yêu. Nhưng nó phạm vào một cái sai lầm trí mạng, đó chính là mưu toan giết chết Thanh Long lão tổ, bất kể có thành công giết chết Thanh Long hay không, thì đây đều là hành vi phạm tội không thể tha thứ.

"Phải, bất kể thắng bại ra sao, Thanh Nguyên Giới Long đều phải chết. Hôm nay không phải là nó chết, thì chính là chúng ta chết, không có lựa chọn thứ hai." Bách Tuyết cũng nói.

"Vậy chúng ta hãy liều chết báo thù vì Thanh Long lão tổ đi!" Xích Vũ kiên định nói.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu như ba ba đánh không lại đối phương thì phải làm cái gì bây giờ?" Thanh Long cái nói.

"Yên tâm đi, vừa nãy ba ba đánh chúng ta một phát mà đã khủng bố như thế rồi, thực lực của ba ba tuyệt đối không thành vấn đề!" Thanh Long đực lên tiếng an ủi.

Thanh Long cái: "..."

Không đề cập tới chuyện này, hai chúng ta vẫn là hai anh em.

"Thật không nghĩ tới, Thanh Nguyên Giới Long lại là loại rồng như vậy." Côn Cổ nắm chặt hai móng, trên mặt có vẻ bi phẫn, tràn đầy thống khổ.

Ngài ấy là kiêu ngạo của bộ tộc Thanh Long, là cột trụ của bộ tộc Thanh Long, khi tất cả sinh linh đều cho là thời điểm Thanh Long lão tổ ngã xuống, ngài ấy vẫn là hi vọng phục hưng của bộ tộc Thanh Long.

Nhưng để cho tất cả con rồng đều không ngờ tới chính là, Thanh Nguyên Giới Long lại là hung thủ giết chết Thanh Long lão tổ!!!

"Bất kể có như thế nào, Thanh Long lão tổ trở lại, hẳn là chúng ta nên vui, không phải sao?" Bách Tuyết lau nước mắt vương trên khóe mắt, cố cười nói.

"Dù sao ngài ấy mới đúc lại thân thể và thần hồn không bao lâu, nếu như ngài ấy không đánh lại Thanh Nguyên Giới Long..." Côn Cổ có vẻ lo lắng.

Hai Tiểu Thanh Long ở một bên lo lắng đến mức xoay quanh.

Thánh Kim bị nói cho á khẩu không trả lời được, mất hồn mất vía gục trên mặt đất.

Vẻ mặt An Lâm đầy tĩnh lặng: "Vừa nãy Thanh Nguyên Giới Long cũng đã xác nhận sự thật rồi, bây giờ ngươi còn không chịu tin ư? Lão ca, ngươi sùng bái sai đối tượng rồi!"

"Không... Thanh Nguyên lão đại vẫn rất cẩn trọng, coi như là vì bộ tộc Thanh Long, ngài ấy cũng từng vào sinh ra tử rát nhiều lần, sao lại là hung thủ sát hại Thanh Long lão tổ..." Hốc mắt Thánh Kim đỏ đỏ, Thanh Nguyên Giới Long vẫn luôn là thần tượng trong lòng nó, nó không cách nào tiếp nhận chuyện như vậy.

"Thanh Long lão tổ... lại là do Thanh Nguyên Giới Long giết chết!" Mặt Bách Tuyết lộ vẻ không thể tin được.

Côn Cổ, Thánh Kim, Bách Tuyết, Xích Vũ cũng lặng thinh.

Xem ra địa vị của Tiểu Hắc Long ở trong lòng bọn chúng, thật sự là không thể lay động.

Hắn nhìn lên hư không đang đung đưa.

Bây giờ, thì đợi xem kết quả cuối cùng như thế nào đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận