Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 999: Mối tình chết yểu của Tiểu Sửu

An Lâm, Đại Bạch, Đề Na đều không nói gì.

Tiểu Sửu cứ lẳng lặng nhìn về má lúm đồng tiền của cô gái, phảng phất như thời gian đang ngừng lại.

Nụ cười của cô gái, giống như một thanh kiếm sắc hung hăng găm vào trái tim Tiểu Sửu.

Rõ rànng là nên vì cô mà thấy vui vẻ, nhưng không biết tại sao, trong tim lại đau nhức đến mức kịch liệt như thế.

Cũng không biết đã nhìn như vậy bao nhiêu lâu.

"Anh An, đi thôi."

Giọng nói của Tiểu Sửu có chút khàn khàn, khẽ khàng lên tiếng.

Hắn không nói ra lời dẫn Bạch Dao rời đi, cũng không chọn cách gặp mặt.

Tình cảm mà hắn tự cho là đúng chẳng qua cũng chỉ là một sai lầm mà thôi. Điểm này, cuối cùng hắn cũng sẽ ý thức được, tuy rằng quá trình có chút tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể xử lý như vậy.

Trân quả vốn được trồng ra ở thành Thanh Hồ cũng không hê rẻ, mặc dù có rất nhiều người ăn đến nghiện, nhưng ăn đến mức mạnh bạo thế này, đám Hồ Tộc xung quanh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

An Lâm nhìn theo bóng lưng cường tráng phía trước, trong lòng có chút lo lắng.

Tiểu Sửu bắt đầu ăn uống thả cửa, không ngừng nhét rất nhiều trân quả vào miệng.

Một thứ tình cảm đơn phương đã được xác định chính là bi kịch, cho dù là hắn cũng không thể giúp được gì.

"Đờ mờ! Con khỉ này xấu quá!"

Có lẽ, Tiểu Sửu đã có được sự lựa chọn của mình, một lựa chọn vô cùng lý trí.

Chúng nó thi nhau đưa mắt về phía Tiểu Sửu, đầu tiên là kinh ngạc với tướng ăn khủng bố và thổ hào của Tiểu Sửu, sau đó liền bị chấn kinh bởi dung mạo của hắn.

Có lẽ tình hình như thế này mới là tốt nhất đi. trước hôn lễ đã đánh tan suy nghĩ kia, không làm ra chuyện náo loạn gì, cứ như vậy mà thầm lặng đến, sau đó im ắng rời đi.

An Lâm khẽ thở dài một tiếng, loại chuyện tình cảm này không thể miễn cưỡng được.

Bên trong một tòa Trân Quả Các của thành Thanh Hồ.

"Kinh hãi thế tục, nhân gian chỉ có một!"

Trái tim Tiểu Sửu có lẽ sẽ bị nhỏ máu, nhưng theo thời gian trôi qua, cuối cùng một ngày nào đó nó sẽ khép lại.

"Thoáng liếc một cái thôi mà cũng đã ảnh hưởng đến việc ngon miệng của tôi rồi."

Hồ Tộc vốn là một chủng tộc hướng tới cái đẹp, sau khi bọn họ biến hóa xong, nhan sắc cũng sẽ không quá kém, nào có từng nhìn thấy một khuôn mặt như thế này.

"Trời ạ, nhìn thấy cái mặt này xong, tôi cứ ngỡ mình gặp phải ác mộng!"

An Lâm muốn nói lại thôi, sau khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Tiểu Sửu, cuối cùng cũng ngồi lại vị trí.

"Không cần đâu, tôi không sao đâu, đã sớm thành thói quen rồi."

Chúng nó đang sợ rằng ăn quá nhiều sẽ phát nghiện, sẽ phá sản.

Những câu nói như thế làm sao có thể thoát được khỏi lỗ tai An Lâm, lúc này hắn đột nhiên đứng bật dậy.

Quả Thanh Hồ được xếp chồng đến cao ngất, trông giống như một ngọn núi nhỏ.

Đám Hồ Tộc xung quanh không nhịn được mà lén lút bàn tán.

Có lẽ là nhớ tới chuyện cũ, tâm tình của Tiểu Sửu cũng dịu đi một chút: "Cô ấy đưa cho tôi một túi hạt giống của cây Thanh Hồ, nói rằng gieo xuống là có thể mọc ra cây ăn quả Thanh Hồ."

Tiểu Sửu tiếp tục ăn như hổ đói: "Trước kia lúc tôi và cô ấy ở vực Vạn Sơn, cô ấy cũng cho tôi ăn mấy quả Thanh Hồ, tôi vô cùng thích chúng. Cô ấy còn nói, về sau nếu như tôi đến thành Thanh Hồ, cô ấy sẽ mời tôi ăn..."

Một hương thơm kỳ lạ phiêu đãng khắp bốn phía.

Ai dè được tay hắn lại bị Tiểu Sửu kéo lại.

Nhưng đám người bàn bên kia thì hay rồi, ăn quả Thanh Hồ đến đầy miệng, tiện tay ném một cái cũng chính là năm mươi nghìn linh thạch.

Siêu cấp đại thổ hào đấy!!

Chủ quán kích động thu tiền, bảo người hầu lập tức mang trái cây lên.

Tiểu Sửu nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra nụ cười cực kỳ xấu xí.

"Hít..." Đám Hồ Tộc xung quanh lại đồng loạt hít đầy một miệng lớn khí lạnh.

"Đừng vội, cứ ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn! Chủ quán! Lại mang thêm 1000 Thanh Hồ quả nữa lên!" An Lâm hét lớn một tiếng, thuận tay ném ra năm mươi nghìn viên linh thạch!

Tiểu Sửu tiếp tục ăn như hổ đói, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

"Sau đó tôi gieo nó xuống, nhưng lại không sống nổi."

"Chúng tôi nói rằng về sau sẽ lại gặp nhau. Tôi biết chênh lệch giữa tôi và cô ấy cực kỳ lớn, cho nên tôi liền nỗ lực tu luyện, muốn xứng với cô ấy. Khó khăn lắm mới bước vào cảnh giới Hóa Thần, đảm nhiệm chức vụ trưởng lão ở Tứ Cửu tiên tông, lúc đầu nghĩ rằng có chút thực lực để đi gặp cô ấy rồi, thế nhưng cô ấy lại..."

Nói đến đây, Tiểu Sửu bắt đầu nghẹn ngào.

"Tôi vẫn cho là, tôi và cô ấy cứ ở chung đơn sơ thế thôi, luận bàn chuyện phong nguyệt trong núi, không giấu diếm nhau bí mật nào, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau săn bắn, cùng nhau bắt cá, thật vui vẻ, không buồn không lo, tôi nghĩ rằng đây chính là tình cảm tốt đẹp nhất thế gian..."

"Cô ấy còn hỏi tôi, có ngại việc cưới một con hồ ly làm đạo lữ hay không..."

Tiểu Sửu nuốt thứ quả trong miệng xuống: "Tôi không biết ý của những câu mà cô ấy hỏi là gì, nhưng lúc đó, tôi cảm thấy mình đã động lòng rồi. Tuy rằng sống bên nhau bình thản như vậy, không có chút gợn sóng nào, nhưng tôi thực sự rất thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy."

"Thế gian động tình, chẳng qua cũng chỉ như canh mơ trắng giữa mùa hè, đụng một cái liền vỡ tan."

Tiểu Sửu nhìn quả Thanh Hồ trong tay, suy nghĩ đến thất thần.

Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt của hắn đã lại chảy ra.

An Lâm mỉm cười, tên nhóc Tiểu Sửu này cuối cùng cũng thoát ra khỏi chuyện thất tình rồi, thật đúng là không dễ dàng gì.

Tiểu Sửu nghe xong những lời nói nay của bạn bè, hốc mắt liền đỏ lên, khó khăn mãi mới kìm lại được nước mắt đang chực rơi xuống: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người, gặp được mọi người thực sự quá may mắn!"

Đề Na rèn sắt nhân lúc còn nóng: "Đúng đấy, rời khỏi nơi này, còn có cả một khu rừng lớn đang chờ anh! Lại nói, anh cũng không cô đơn, bởi vì còn có chúng tôi bên cạnh anh nữa mà!"

Tiểu Sửu bị Đại Bạch chọc cười, trên mặt cũng hiển lộ một nụ cười xấu xí.

"Đúng đấy, anh Sửu, với thực lực cường đại của anh và địa vị thân phận của Tứ Cửu tiên tông, muốn mở một hậu cung Hoa Quả Sơn, Khỉ Lạc Viên gì đó cũng không có vấn đề, gâu!" Đại Bạch vỗ đôi tay chó, nói.

"Tiểu Sửu, vậy chúng ta trở về thôi, Bạch Dao có hạnh phúc của chính cô ấy, anh cũng có thể bắt đầu một mối tình mới." An Lâm mở miệng nói.

"Ăn đi, ăn đi, sau khi ăn hết nhưng trái này xong, thì hãy quên cô gái đó đi!" An Lâm mở miệng nói.

Tiểu Sửu yên lặng gật đầu, tiếp tục ăn như hổ đói với chỗ quả Thanh Hồ kia.

An Lâm, Đại Bạch, Đề Na cũng ăn cùng với hắn.

Không lâu sau, 1000 quả Thanh Hồ đã bị bọn họ diệt gọn.

"Thật no quá đi, gâu!"

Đại Bạch xoa cái bụng căng tròn của mình, vẻ mặt đầy thỏa mãn lên tiếng.

Đề Na chép chép cái miệng nhỏ nhắn, có vẻ như là vẫn ăn chưa đủ, muốn tiếp tục ăn nữa.

Với tu vi cao thâm của cô, đương nhiên có thể kháng lại được khả năng dụ hoặc của loại quả này, nhưng cô cũng không muốn kháng cự mà, bởi vì nó thực sự ăn quá ngon!

An Lâm đưa mắt nhìn về phía Tiểu Sửu, thấy cảm xúc bi thương trên mặt Tiểu Sửu có vẻ như hòa hoãn hơn rồi, trong lòng liền khẽ thở phò một tiếng.

Tiểu Sửu hít sâu một hơi, tiếp tục ăn quả Thanh Hồ.

Câu nói đó đã nói toạc ra suy nghĩ trong lòng hắn, khiến hắn như thấy được cảm thông.

Hai mắt Tiểu Sửu sáng lên, nhìn về phía An Lâm.

Nhìn cảnh này, An Lâm cũng chỉ khẽ thở dài một tiếng: "Tình kiếp trên thế gian, chẳng qua cũng như câu nói 'Hoàng liên tươi dù có nấu ba lượt chín lần, lại thêm đường cũng không thể nào giảm bớt đi được vị đắng của nó."

Đáng tiếc, chính hắn lại đang cố gắng tiến lên rồi, nhưng đối phương lại không muốn hắn.

Tiểu Sửu vốn cực kỳ cảm tính, có mấy phần thuộc tính tự mình cố gắng tiến lên.

Tiểu Sửu lại nói: "Nhưng mà hôn lễ của Bạch Dao tôi vẫn sẽ tham gia, tôi muốn xác nhận một lần cuối cùng, tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy hạnh phúc khi được gả cho người khác."

An Lâm: "..."

Đại Bạch: "..."

Đề Na: "..."

Đờ mờ chứ, giờ còn qua đó nữa, không phải đang tìm ngược sao?!

Chấp niệm trên thế gian... chính là tầng băng Nhược Thủy ngàn năm khi rét đậm, búa nện xẻng đục cũng không vỡ nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận