Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 355: Một thế giới kỳ lạ

An Lâm nhìn cái vật bên trên hình chiếu kích động đến mức không thể khống chế chính mình.

Trái tim của thần linhTrái tim của thần linh và nước mắt của thần linh

Lúc đầu hắn chọn lăng mộ Thọ Dương, chính là vì hai thứ này, không ngờ trong đây có thật!

Rồi đến một ngày hắn sẽ tập hợp chúng lại, hắn đã có thể bước vào thời kỳ cấp thần rồi!

"Woa, đó chính là trái tim của thần linh!"

Hứa Tiểu Lan cũng thấy món đồ trên hình chiếu, và không thể không kêu lên.

An Lâm thấy có chút giật mình: "Tiểu Lan, cô cũng muốn có trái tim của thần linh ư?"

Hứa Tiểu Lan che miệng khẽ cười: "Đó chính là trái tim của thần linh vật khống chế mọi thứ mà cấp thần lưu truyền lại. Nó không những giúp đỡ rất nhiều cho phép thuật, võ công, trình độ, và chân thật, mà còn có thể tăng cường sức mạnh tinh thần, thứ tốt như thế ai mà chẳng muốn? "

Sau khi trao đổi, bỗng nhiên trên trời rơi xuống một tấm bùa ngọc, bay vào bàn tay của An Lâm.

"An Lâm, anh muốn thử lấy trái tim của thần linh ư? Hiên Viên Thành nói với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Ừ, có nhiều tiền thì tốt biết bao, có thể tùy ý tiêu sài rồi. Nào có giống như tôi, bây giờ vẫn còn rối bời về vấn đề nên mua cái gì đây." Hứa Tiểu Lan khua tay và tiếp tục chọn những thứ mà cô ấy thích.

Sự thay đổi này làm mọi người đều chấn động.

Hứa Tiểu Lan cũng chú ý đến biểu cảm của An Lâm và cười nói: "Thế nào? Cậu cũng có hứng thú với tim của thần linh ư?"

An Lâm cũng chú ý đến tình huống này, hơn nữa có một vấn đề càng thực tế hơn, đó chính là hắn đang lâm vào trạng thái gần như tê liệt không thể tự do hoạt động. Ai có thể giúp đỡ khiêng hắn vào?

"Cái đó..." An Lâm nghe xong câu đó, đang nghĩ xem nên nói với Hứa Tiểu Lan như thế nào. Thì không ngờ Hứa Tiểu Lan chuyển đề tài và nói: "nhưng mà... Nghe nói để trái tim của thần linh này chủ động nhận chủ là một việc vô cùng khó khăn. Còn phải dựa vào duyên phận... tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức tiền bạc, nhỡ mất công thì tôi sẽ rất đau khổ a, tôi thật sự không muốn mạo hiểm. "

"Không hổ là anh An, có tinh thần!" Diêu Minh Hy nhìn An Lâm đầy nhiệt tình và mở miệng nói một cách khâm phục.

An Lâm gật đầu: "Ừ, tôi định thử chút xem sao."

An Lâm cứ mấp máy môi, thấy dáng điệu nghiêm túc như thế của Hứa Tiểu Lan, thì tâm trạng mới được buông lỏng.

Cùng lúc đó, mặt đất bỗng nổi lên một trận lắc lư, sau đó bên cạnh bức tượng thần tiên Thọ Dương xuất hiện một vào con đường hầm dưới đất, và ở ngoài lối vào xuất hiện một lớp màn ngăn ánh sáng.

An Lâm chưa nói xong, Hiên Viên Thành đã gật đầu và nói:"Tôi hiểu!"

Vốn An Lâm đến đây chính là vì tim của thần linh, đương nhiên bây giờ cũng là lấy nó làm trọng, ngay lập tức bắt đầu lấy 8000 điểm của mình để đổi lấy cơ hội được tiếp xúc với trái tim của thần linh.

Sau đó, An Lâm nhìn thấy tấm thảm bay lớn bên dưới đột nhiên tách một phần rồi đưa An Lâm bay vào lối vào của đường hầm.

"Trái tim của thần linh ở bên trong đường hầm này à? Cái này ngăn cách tuyệt đối với những người bên ngoài. Anh sẽ không có nguy hiểm gì chứ? "Hứa Tiểu Lan nhìn vào màn ngăn cách của lối vào đường hầm, đôi lông mày liễu hơi nhăn lại,nói với một chút lo lắng.

Hắn liếc nhìn Hiên Viên Thành: "Anh Thành, cái đó..."

Bên ngoài truyền đến giọng nói háo hức của Hiên Viên Thành.

"Ai yo! Đau chết mất!" Bây giờ hắnkhông những toàn thân đều vô lực, mà xương cốt toàn thân cũng đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bây giờ lại lăn xuống đất, thực sự là đau khủng khiếp!

Bây giờ mà xảy ra vấn đề thì hắn phải đi tiếp làm sao?

Thảm bay đâm vào màng ngăn, đâm đến bẹp bẹp.

Khóe miệng của An Lâm có chút co rút, thật sự phải mượn trọng lực mà lăn xuống, xuống đến bên dưới, sợ rằng chính mình đang sống mà lăn lại chết.

"pằng chíu!"

An Lâm đến đây mới nhớ ra.

Tôi nhổ vào! Tôi có Đạt Nhất Đạt Nhị nhé!

Ừ, không đúng, ngoại lực, ngoại lực...

Còn An Lâm vì quán tính mà trực tiếp đi xuyên qua màng ngăn rồi bay vào bên trong đường hầm và lăn xuống đất.

Lúc đó hắn cũng không dùng được pháp thuật, thậm chí ngay cả đứng cũng không đứng được, thật không thể chỉ dựa vào năng lực của mình mà đi tiếp, chỉ có thể mượn lực từ bên ngoài.

Nhìn xuống con đường bậc thang phía dưới, hắn đột nhiên muốn dựa vào trọng lực!

Chẳng lẽ... phải lăn?

"An Lâm, anh không sao chứ, tâm trí của tôi không thể điều khiển tấm thảm bay vào màng ngăn được!"

Mẹ nó, cách để lấy trái tim của thần linh không thể đơn giản chút sao!?

Nói thì nói như vậy thôi, chứ hắn cũng biết đây không phải là một việc dễ dàng gì. Nhìn vào con đường bậc thang ngoằn ngoèo bên dưới, cùng với ngọn lửa lay động bên trong đường hầm, An Lâm liền có cảm giác chết tâm và tuyệt vọng.

"Tôi không sao, từ giờ tôi dựa vào chính mình là được rồi, đừng lo lắng!" An Lâm lớn tiếng đáp lại.

Điều kiển Đạt Nhất Đạt Nhị chỉ cần ý niệm ra lệnh là được, cái này đối với hắn mà nói hoàn toàn không có gì khó!

Chính như vậy, Đạt Nhất Đạt Nhị bị hắn lấy ra từ trong chiếc nhẫn, sau đó chúng nâng chủ nhân của mình một cách rất nhẹ nhàng, đi từng bước từng bước về phía cuối mật đạo.

An Lâm được đạt nhất đạt nhị ở hai bên nâng mông và đỡ lưng, khiến cho hắn trông giống như một đại lão gia vậy, từ từ di chuyển về phía trước.

Không lâu sau đó, hắn liền đến cuối đường hầm, trong đó có một căn Thạch thất rộng lớn, trung tâm thạch thất là cái quan tài bằng ngọc màu trắng, xung quanh có mấy cột đá được điêu khắc với những kí hiệu huyền bí.

Điều khiến hắn kích động nhất chính là có một luồng ánh sáng trắng tinh khiết trôi nổi ngay trên quan tài. Xung quanh quan tài có một dòng nước hình tròn màu trắng liên tục chuyển động.

Trái tim của thần linh và nước của thần linh!

Hô hấp của An Lâm bỗng trở nên gấp gáp, ánh mắt ngây ngốc nhìn vào cảnh tượng trước mặt.

Chính vào lúc này, luồng ánh sáng trắng thực sự bay đến trước mặt An Lâm, sau đó là hào quang rực rỡ!

An Lâm chỉ thấy một vầng hào quang màu trắng che phủ toàn thân,sau đó ý thức liền trôi đến một không gian xa lạ.

Lại qua một thời gian rất dài.

"Chính là dựa vào việc anh đã tạo ra em."

"Dựa vào cái gì?"

"Em muốn như anh ư? Ha ha, đây là điều không thể, anh là người có một không hai trên thế giới, em chỉ có thể đứng sau anh thôi."

"Anh An, anh thật giỏi, khi nào em mới có thể lợi hại như anh đây?"

Đứa trẻ này dần dần lớn lên, cùng học nói với An Lâm, học chữ với An Lâm, và học rất nhiều thứ nữa.

Một năm, hai năm... hay một trăm năm?

Hắn cảm thấy rất cô đơn, ở đây, hắn thấy sống và chết chẳng có gì khác biệt.

Ngay lúc này, bỗng có một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn: Ngươi khao khát sinh mệnh phải không? Ngươi muốn làm bạn không?

Sinh mệnh? Làm bạn ư?

Hắn đã lựa chọn không chút do dự!

Chính vì thế, một cậu bé rất xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, khóc lớn oa oa...

An Lâm sợ ngây người, sau đó cả người run rẩy ôm lấy đứa trẻ, trong lòng không biết tại sao đột nhiên có một sự thân thuộc.

Đứa trẻ này không uống sữa, mà ăn quang hợp.

Từ đó về sau,hắn lại có một người bạn cùng đồng hành lâu dài với hắn.

Không biết đi mất bao lâu.

Hắn không biết đi ra ngoài như thế nào, điều duy nhất hắn có thể làm là tiếp tục tiến lên phía trước, hy vọng sẽ thấy một chút khác biệt.

An Lâm không ngừng bước đi trên mảnh đất rộng lớn này.

Ở đây không có hơi thở của bất kỳ sinh mạng nào, vừa mở mắt nhìn rangoài thì ngoài trời và đất ra thì không có gì cả.

Bầu trời thì tối tăm, mặt đất thì đen sì cùng với một mảnh không gian tĩnh mịch.

Đây là một vùng đất vô cùng rộng lớn.

Cậu bé dần dần trưởng thành và trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn.

An Lâm cùng bước đi trên mặt đất với cậu bé, trái tim bất ngờ không kịp đề phòng đã bị một thanh kiếm đen xuyên qua. Đập vào trong mắt An Lâm là nụ cười quỷ dị và đắc ý của bé.

"Ha ha ha... Anh An, tôi từng nghĩ nghiêm túc rằng tôi chỉ cần lấy đi sức mạnh của anh và lấy đi tất cả mọi thứ của anh thì tôi sẽ không lợi hại giống như anh?"

"Không, tôi thậm chí còn mạnh hơn anh..."

Hắn nhìn An Lâm bằng sự hưng phấn, cả người kích động đến mức toàn thân đều run rẩy.

Lúc này, trong đầu của An Lâm lại xuất hiện hai lựa chọn:

A: Giết hắn!

B: Tha thứ cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận