Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 588: Tôi vô địch rồi!

Ngày hôm sau, 3000 lồng bánh bao được bán hết sạch.

Người người trên Thiên Đình rầm rộ ăn bánh bao cho bữa sáng. Các bạn học kìm nén quá lâu không ăn, muốn ăn no nê, ngại đắt không mua, bây giờ thừa dịp giảm 50% mà mua, còn có các bạn học giáo sư thân là người yêu bánh bao chân thành... Chính là những người này, khiến cho bánh bao bán sạch trong vòng chưa tới một giờ.

An Lâm cũng vì vậy mà tạo ra một thần thoại tiêu thụ, trong một ngày mà mức tiêu thụ cao đến 150 ngàn linh thạch!

Những cái bánh bao kia đều được hấp trong lúc ở Thái Sơ Cổ Vực, sau đó cất vào nhẫn không gian để giữ gìn, may mắn mà có cái chảo, An Lâm có thể không ngừng tạo ra của cải.

Trong ngày này, An Lâm vẫn dẫn theo Đề Na lên lớp học tập giống như thường ngày, thỏa mãn lòng hiếu kỳ và tò mò của cô.

Tiêu Trạch thì tìm một nơi nghiên cứu lịch sử đại lục Thái Sơ, dự định tìm hiểu thế giới này một chút.

Tuyết Trảm Thiên thì luyện tập các loại thuật pháp do Bạch Đao Lang phụ đạo, chúng đều là Man Thú, so ra thì cũng có tiếng nói chung.

Những thú sủng khác cũng không rảnh rỗi, chúng đều mượn hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời của Thiên Đình, không ngừng kiên trì tu luyện.

Cô đặt một thanh trường kiếm ở bên người, khóe miệng mang ý cười, nói khẽ: "Thế nào, em mới đến nơi đây thôi mà anh đã muốn đuổi em đi rồi ư?"

An Lâm lau mồ hôi lạnh, khi hắn đang hấp thu tinh nguyên thế giới màu vàng có hình dáng cô gái xinh đẹp, thì Hứa Tiểu Lan đã đến dò xét rồi...

An Lâm ngẩng đầu nhìn cái bóng áo xanh lượn lờ trước mặt, cười nói: "Tiểu Lan, nơi này đã là lãnh địa của Thiên Đình, còn có Đề Na làm hộ pháp cho anh, em cứ yên tâm đi."

"Cũng không lãng phí thời gian bao nhiêu, em chỉ tò mò, nên mới ghé thăm anh chút..." Hứa Tiểu Lan quay đầu, chỉ vào cô gái xinh đẹp lóng lánh ánh vàng kia, giữa đôi mắt đẹp hình như có ánh sáng ác liệt lóe lên: "Tiếp theo... Trước tiên, anh giải thích với em một chút, đó là thứ gì?"

Trên một ngọn núi ở đại học Liên Hiệp Tu Tiên.

"Được rồi, em tạm thời tin anh không có loại đam mê này, anh hấp thu trước đi, em đợi ở chỗ này một chút rồi đi." Hứa Tiểu Lan bĩu cái miệng nhỏ nhắn, mở miệng nói.

Sau khi An Lâm hoàn thành chương trình học hôm nay, hoàn toàn khôi phục trạng thái, bắt đầu quyết định tiến hành kế hoạch cuối cùng của hắn, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống Chiến thần!

Hắn mang vẻ mặt chân thành nhìn về phía Hứa Tiểu Lan: "Đây là do đồ đệ của anh làm thành như vậy, anh chỉ phụ trách hấp thu tinh nguyên thế giới, cái loại đam mê này không liên quan dến anh, Đề Na có thể làm chứng cho anh."

Đề Na mở hai tay ra, một màn ánh sáng màu trắng xuất hiện ở bốn phía, ngăn cách tất cả bên ngoài.

Hấp thu tinh nguyên thế giới màu vàng cần nửa canh giờ, hấp thu 100 viên tinh nguyên thế giới màu vàng thì cần bốn ngày hơn, vì thế An Lâm còn đặc biệt xin nghỉ.

An Lâm nghe vậy thì lúc này xua tay nói: "Sao lại thế chứ! Anh đâu có ý này, anh chỉ không muốn để em lãng phí thời gian ở chỗ này thôi."

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc đó không có chuyện đặc biệt gì xảy ra.

Hứa Tiểu Lan ngồi bên trên tảng đá màu trắng, ngắm nhìn sắc núi ở xa xa, mấy sợi sợi tóc đen nhánh hơi hơi lay động theo gương mặt trắng nõn trong veo, lộ ra góc nghiêng xinh đẹp yên tĩnh.

Thỉnh thoảng sẽ có thú sủng hoặc là bạn bè biết được tin tức chạy tới nhìn một chút.

"Người khổng lồ An Lâm nói không sai." Đề Na gật đầu khẳng định liên tục.

An Lâm nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Tiểu Lan thật sự không khinh bỉ và tức giận, cũng thở phào một hơi, bắt đầu tập trung vận chuyển tâm pháp, hấp thụ nặng lượng trong tinh nguyên thế giới màu vàng.

Cho người ta thấy một vẻ đẹp linh động của Âm Dương tương phản.

Ngọn lửa màu đỏ, mũi nhọn màu vàng, gợn sóng màu xanh lam, sức sống màu xanh lá, hơi thở của đất màu vàng. Năm cột sáng này óng ánh nhất, giống như trụ khổng lồ chọc trời xông thẳng lên trời, loáng thoáng tạo thành một cái đại trận năng lượng cực kỳ đáng sợ ở chỗ cao nhất, hội tụ lại một chỗ, chiếu nghiêng xuống mặt đất.

"Hơi thở này cũng quá kinh khủng rồi, rốt cuộc là công pháp hay là thần thông?"

Tối ngày thứ tư, trên ngọn núi nào đó của đại học Liên Hiệp Tu Tiên đột nhiên có chín cái cột sáng bắn lên tận trời.

Một cô gái ngồi trên cuốn sách, dáng người cao gầy, ăn mặc thời thượng chạm lấy gọng kính màu đỏ, mở miệng nói.

Thân thể của An Lâm giống như một cái động không đáy, có thể hấp thụ năng lượng của tinh nguyên thế giới màu vàng không hạn chế.

"Người đó là An Lâm." Nguyệt Ảnh mở miệng nói.

"Cô Nguyệt Ảnh, người đó là ai vậy?" Có giáo sư không nhịn được nên hỏi.

Cô đột nhiên nhớ tới bạn học nào đó trong lớp, nói là muốn xin phép nghỉ luyện công...

Toàn bộ đại lục cũng bắt đầu rung động, vô số sinh viên bắt đầu bị kinh động, vội vàng ngẩng đầu nhìn về cột ánh sáng ở xa xa.

"Ai, rốt cuộc là đại năng nào chạy tới trường học của chúng ta luyện công vậy, cũng không thông báo trước một chút, có để cho người ta nghỉ ngơi hay không vậy."

"Có phải hiệu trưởng quay lại không?"

"Ấy... Tôi nghĩ tôi biết là người nào rồi..."

Hai cột sáng Phong Lôi giống như con rồng quấn quanh lấy hai cột sáng một sáng một tối,

Vừa tới gần từng luồng sáng, vừa sôi nổi bàn luận.

Bọn họ rối rít bay lên không, bay về phía ngọn nguồn cột sáng, khoảng cách càng gần, càng có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ kia.

Động tĩnh này không chỉ ảnh hưởng đến học sinh, ngay cả vô số giáo sư cũng bị kinh động.

Các giáo viên: "..."

"Đậu xanh, sao lại là em ấy!?"

"Chẳng qua nếu như là em ấy, trái lại cũng đúng..."

Ở trung tâm của chín cột năng lượng, đang bị một cái màn sáng màu trắng nhàn nhạt bao lại, ngăn cách sự dò xét và quấy nhiễu của người ngoài.

Động tĩnh của cái cột sáng cũng không có duy trì bao lâu thì bắt đầu biến mất, nhưng cái bóng người ở trung tâm màn ánh sáng trắng, cho người ta cảm giác mạnh mẽ hùng hồn, lại không hề biến mất.

Không biết từ lúc nào, An Lâm đã đi ra khỏi màn sáng trắng, cái ấn cổ màu vàng trên trán lấp lóe không thôi.

Giờ khắc này, quần chúng vây xem ở phía trước, bất kể là sinh viên, hay là giáo sư thì đều cảm nhận được một luồng khí thế vương bá duy ngã độc tôn trên trời dưới đất.

Tuyết Trảm Thiên thấy cảnh này, lại quỳ xuống, thân thể tròn căng nằm trên mặt đất.

Ngay cả Tiêu Trạch cũng không ngừng khiếp sợ, bởi vì từ sức mạnh mà An Lâm tỏa ra, hắn không chỉ cảm nhận được khí thế ngạo mạn tận chín tầng mây, mà còn cảm nhận được một hơi thở vĩnh hằng và bất diệt,

Lại là một đường kiếm chém ngang qua chân trời.

Vù!

Hứa Tiểu Lan có chút ngạc nhiên mà nhìn An Lâm: "A, da dày như vậy rồi hả?"

An Lâm bò từ trong đống đá vụn ra, bộ dạng cực kỳ nhếch nhác.

"Khục khục... Bà mẹ nó, Tiểu Lan, em muốn giết chồng em à?"

Ông cảm thấy nên ra một quy tắc bảo vệ hoàn cảnh sinh sống của giáo sư, nếu không thì mẹ nó, ngày nào cũng bị bọn yêu nghiệt này làm ồn, học sớm muộn gì danh lam thắng cảnh trong đại cũng cháy rụi! Sao lúc trước ông không cảm thấy sinh viên phá phách như vậy.

An Lâm nhìn thấy mũi kiếm đáng sợ đột nhiên xuất hiện, đồng tử co rụt lại.

Trong chớp mắt tiếp theo, thân thể của hắn bị ngọn lửa vàng bao phủ, ngọn núi to lớn sau lưng thì trực tiếp bị chém thành hai nửa...

"Tê..." Mọi người hít sâu một hơi.

Đường kiếm chém thật quả quyết thật khủng khiếp, thật sự là muốn giết người ư?

"Cách sống chung của đôi vợ chồng trẻ này, thật sự là cá tính..."

Thương Thanh Địa Tiên lau mồ hôi lạnh, bình tĩnh một chút, mở miệng cười nói.

"Chuyện tôi quan tâm hơn bây giờ là bạn học An Lâm chết chưa..." Lăng Tiêu Kiếm Tiên lo lắng nói.

Tuyết Trảm Thiên cũng giật mình kêu lên: "Gieo gió gặt bão... Chủ nhân vừa đột phá, lại quen đường tìm ngược, cuối cùng vẫn tự hại chết mình ư?"

Ở nơi xa, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn ngọn núi chậm rãi sụp xuống, cảm thấy lòng mệt mỏi quá.

Mũi kiếm ẩn chứa sức mạnh Chu Tước mang kinh hãi trời đất, nhiệt độ đáng sợ khiến không trung vặn vẹo, khiến cây cối trong phạm vi ngàn mét hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Một luồng Viên Trảm màu vàng chém ngang qua chân trời, mang viêm hỏa thiêu đốt muôn vật chém về phía thân thể của An Lâm.

Trường kiếm của Hứa Tiểu Lan ra khỏi vỏ, viêm hỏa ngập trời.

Vù!

Hắn nhìn về phía Hứa Tiểu Lan xinh đẹp nhưng đứng lẻ loi cách đó không xa, mở miệng nói: "Tiểu Lan, chém anh đi!"

An Lâm thu hơi thở lại, hài lòng cười một tiếng: "Tôi... Vô địch rồi!"

Lần này, một luồng sức mạnh vô cùng cuồn cuộn như vượt ra khỏi tất cả ẩn chứa trong đường kiếm chém.

Mọi người như thấy được một con Thánh Thú Dụ Hỏa màu trắng mở ra hai cánh, lao thẳng tới An Lâm!

"Đừng mà!" An Lâm quát to một tiếng, thể thể của hắn hoàn toàn bị bao phủ trong đòn tấn công này.

Đường kiếm chém mang ngọn lửa màu trắng xẹt qua vài dặm, giống như một mũi ánh sáng trắng thiêu đốt trời, những nơi nó đi qua muôn vật bị hủy diệt hoàn toàn, cũng cắt đứt mấy ngọn núi xa xa...

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nhìn cảnh trước mặt này, có chút mờ mịt.

Ông cũng bất chấp những chuyện khác, trực tiếp bay tới, ngăn cản vụ bạo lực gia đình long trời lở đất này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận