Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 865: Đại lão đỉnh cấp của Thiên đình xuất hiện

Thần Bức Đại Đế hàng lâm, đối với đám người An Lâm mà nói, với họ mà nói chuyện này chẳng khác gì ác mộng.

Không ai trong họ có thể ngăn cản được uy thế của thần thú cảnh giới Hợp Đạo, ngay cả Đông Phương Tráng Thực cũng vậy.

"Ma Huyết Kỳ Lân, tao muốn xem mày có thể chạy đi đâu được?" Tốc độ của Thần Bức Đại Đế cực nhanh, nó càng bay càng gần, đôi cánh mở ra, không gian trong phạm vi mấy trăm dặm bị cố định thành một hình vuông, chặn đứng con đường chạy trốn của đám người An Lâm.

Đúng, nó muốn loại bỏ tất cả khả năng, cho dù có phải dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà.

"Hừ, trừ Ma Huyết Kỳ Lân, bọn mày đều phải chết." Thần Bức Đại Đế lại nói chuyện, sóng âm màu xanh lá không ngừng khuếch trương giống như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, hư không vặn vẹo khi sóng âm đi qua, vạn vật hóa thành bột mịn.

Đòn tấn công mang theo sức mạnh thần đạo khuếch tán ra, làm đám người An Lâm cảm thấy thân thể mình như bị sức mạnh nào đó trói buộc không thể nhúc nhích, nếu bị sức mạnh này tấn công, họ sẽ chết thật đó.

Một cái bóng màu trắng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đông Phương Tráng Thực hét lớn một tiếng, ảo ảnh Kỳ Lân màu đỏ xuất hiện trước người hắn, thả ra uy thế đáng sợ, những tia máu tạo thành vách tường ngăn cản sự tấn công của sóng âm.

Thần Bức Đại Đế nhắm mắt lại: "Mày muốn chết à? Giao Huyết Ngọc Kỳ Lân ra đây, tao sẽ cho mày được chết thoải mái hơn."

Nó duỗi hai móng vuốt ra, mỗi đầu ngón tay đều ẩn chứa một vòng sóng, từ đầu ngón tay sinh ra chấn động vô cùng to lớn. Đồng thời, năng lượng màu xanh da trời như hóa thành chất lỏng thoát ra khỏi thân thể Thần Bức Đại Đế, ngay sau đó năng lượng màu xanh bao phủ toàn bộ hư không.

"Ông chú Đông Phương!" An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy cảnh này, hét to lên.

"Mất rồi?" Thần Bức Đại Đế hít sâu một hơi, lạnh lùng cười nói "Hừ muốn lừa tao à? Để tao xem mày có thể chống được tới khi nào! Bây giờ tao sẽ xé nát thân thể của mày ra, nhìn xem có Huyết Ngọc Kỳ Lân ở bên trong không!"

Cuối cùng, sóng âm cũng đánh thẳng lên người Đông Phương Tráng Thực.

"Coi chừng!" Đông Phương Tráng Thực hét lớn một tiếng, khí huyết toàn thân hắn đều bùng nổ, cố gắng bảo vệ đám người An Lâm.

Rầm rầm rầm...

Đám người An Lâm có cảm giác cực kỳ thoải mái, thần hồn khoan khoái dễ chịu giống như muốn bay lên trời.

"Phụt..." Ngay lúc đó, cơ quan nội tạng trong cơ thể hắn gần như vỡ nát, lúc phun máu ra, trong máu hình như còn lẫn cả vài mảnh nội tạng.

Sóng âm của Thần Bức Đại Đế dễ dàng đánh tan bức tường máu đang cản đường, cuối cùng ảo ảnh Kỳ Lân màu đỏ bị sóng âm đánh tan.

Đông Phương Tráng Thực nghe xong thì bật cười thật to: "Ha ha, Huyết Ngọc Kỳ Lân? Ha ha ha... Huyết Ngọc Kỳ Lân đã mất từ lâu lắm rồi!"

Bầu không khí tuyệt vọng bao phủ toàn bộ không gian.

Vì cản đòn cho họ, Đông Phương Tráng Thực đã bị thương rất nặng.

An Lâm phát hiện mình không nghĩ ra được cách nào để ngăn cảm giác quỷ dị đó thôi hấp dẫn mình.

Đột nhiên Thần Bức Đại Đế cười đầy bí hiểm: "Bỏ đi, tao đã đổi ý rồi, nên rút thần hồn của bọn mày ra để sưu hồn..."

Lúc này bọn An Lâm mới biết được cảm giác vừa rồi có nghĩa là gì, là ma quỷ đang dụ dỗ họ, từ đó tìm cơ hội sưu hồn của họ!

Một giọng nói vang lên, không gian phong cấm do Thần Bức Đại Đế tạo ra bị đánh vỡ.

Chợt có một tia sáng lấp lánh mang theo đế uy ập tới.

Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

"Như vậy, tao nhận thần hồn của bọn mày nhé." Giọng nói của Thần Bức Đại Đế như gió lạnh từ Cửu U thổi tới, vòng sáng trên đầu ngón tay nó mở rộng hơn, ngay sau đó sức mạnh đáng sợ ập tới đánh tan khí huyết của Đông Phương Tráng Thực, đánh vào người đám An Lâm!

Người này mặc đế bào, tà áo bay phấp phới trong gió, dáng người cao lớn vẫn giữ nguyên tư thế ra đòn.

Cảm giác này không khác gì cá nằm trên thớt.

Đúng, vậy, vị Thiên Đế mà nãy giờ An Lâm vẫn đang kêu gọi trong lòng rốt cục đã xuất hiện!

An Lâm nhìn thấy cái bóng quen thuộc đó, nước mắt sắp rơi xuống luôn rồi: "Thiên Đế, rốt cuộc ngài cũng đã tới rồi!"

Chiến ý bao phủ khắp trời đất, dường như vạn vật trong thiên địa đều phải cúi đầu thần phục người này, không khác gì một đế vương đang chờ thần dân của mình quỳ lạnh cúng bái.

Lúc này là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc.

Năng lượng quét ra phạm vi mấy vạn mét, dư âm còn sót lại từ đòn tấn công đánh bay đám người Đông Phương Tráng Thực và An Lâm.

Thần Bức Đại Đế kêu gào thảm thiết, thân thể của nó lõm xuống đầy quỷ dị, sau đó thân hình khổng lồ bay ngược ra sau cả ngàn mét, trông không khác gì một quả bóng bị đá.

Lúc này, mọi người mới có thể quay lại nhìn cái bóng vừa xuất hiện.

"Nghiệt súc! Mau thả bọn họ ra!"

Ầm ầm!

Lúc này, một tia sáng màu trắng ẩn chứa thiên uy mênh mông đánh tới, tốc độ tấn công cực nhanh, đánh nát sóng âm màu xanh da trời và tia sáng dụ hoặc kia, tia sáng màu trắng nhanh chóng đánh thẳng vào thân thể Thần Bức Đại Đế.

"Cái gì?" Thần Bức Đại Đế biến sắc.

Cho dù là An Lâm hay Hứa Tiểu Lan, sau khi nhìn thấy bóng dáng đó, trái tim đang nằm trên cổ họng của bọn họ cũng rơi xuống, cảm giác an toàn lan toả toàn thân họ.

Thiên Đế vừa xuất hiện, ai còn dám động tới họ nữa chứ?

"Gào, ngươi là Thiên Đế?" Khóe miệng của Thần Bức Đại Đế chảy xuống một dòng máu tươi màu xanh, hiển nhiên nó đã bị thương vì một chưởng vừa rồi

"Đúng vậy, chính là tại hạ." Thiên Đế thu chưởng, ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt cao ngạo nhìn sang Thần Bức Đại Đế.

Quào... An Lâm hít sâu một hơi, khí thế của Thiên Đế thật kinh người!

"Tôi chỉ muốn bắt Ma Huyết Kỳ Lân, tại sao ông lại ngăn cản tôi?" Thần Bức Đại Đế tức giận hỏi.

"Hừ... Mi muốn giết đệ tử Thiên đình của ta, sao ta không thể nhúng tay được chứ?" Thiên Đế cười khỉnh đáp.

Thần Bức Đại Đế hít sâu một hơi, nó dõi mắt nhìn hai tu sĩ Hóa Thần Cảnh: "Một nam một nữ này là người của Thiên Đình à? Vậy được, tôi có thể hứa với ông, sẽ thả họ đi!"

Nó đã quyết định rồi, đây là giới hạn cuối cùng của nó.

Thần Bức Đại Đế tức tới run ngươi, nó không phản bác lại được gì.

Thiên Đế nhắm mắt lại: "Ác Linh Thú Ngục là thứ quái gì? Đừng nói khai chiến với Nhân tộc, với cái đám thần thú không chịu ngoan ngoãn nghe lời như các ngươi, chỉ một Thiên Đình của ta đã đủ để san bằng nơi này thành bình địa rồi!"

Thần Bức Đại Đế vô cùng tức giận: "Thiên Đế, ông đang ép Ác Linh Thú Ngục khai chiến với Nhân tộc đấy!"

"Nếu mi muốn đánh thì cứ đánh thôi, nhưng mi không được đụng tới bất kì người hay thú nào ở đây cả!" Thiên Đế mặc đế bào bước đi trong hư không, lời nói và cử chỉ đều làm thiên địa cộng minh, uy thế khổng lồ không ai cản nổi.

Thần Bức Đại Đế lại bị đánh bay, miệng không ngừng phun máu tươi.

Sau đó là một tiếng gào thét vang vọng trời cao.

An Lâm: "..."

Đông Phương Tráng Thực: "..."

Phong Đao Tiên: "..."

Da đầu Thần Bức Đại Đế co lại: "Thiên Đế, ông đừng hiếp người quá đáng, làm vậy có khác nào kẻ cướp đâu chứ!"

Nó hét lớn một tiếng, hư không trong phạm vi trăm dặm bắt đầu biến đổi, sức mạnh thần đạo vô cùng vô tận lao thẳng về phía Thiên Đế.

Thiên Đế cười khẽ một tiếng, ông lắc mình biến bất

Chỉ một lát sau, ông đã né được đòn tấn công đó và xuất hiện trước mặt Thần Bức Đại Đế.

Đánh ra một quyền!

Ầm ầm! Không gian vỡ nát, vạn vật trong thiên địa đều vặn vẹo.

Giọng nói của Thiên Đế vang vọng hư không, không gian chung quanh chìm trong yên tĩnh.

"Mi không được phép giữa ai lại cả, vì họ đều là người của ta!"

Sau đó, ông lại chỉ vào Tiêu Trạch và đám Thú Tộc kế bên, tiếp tục nói: "Chúng là đồ đệ và thú sủng của họ, cho nên mi..."

"Hai người này đúng là người của Thiên Đình của ta và hắn cũng vậy." Thiên Đế vừa nói vừa vươn tay chỉ về phía Đông Phương Tráng Thực.

Chỉ cần Ma Huyết Kỳ Lân vẫn còn là được rồi, có hắn tức là Huyết Ngọc Kỳ Lân cũng ở đây. Món bảo vật quan trọng vậy, không lý gì hắn ta không mang theo bên người.

Đâu còn cách nào khác, Thiên Đế không dễ chọc chút nào cả!

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, đám thú tộc, thậm chí Đông Phương Tráng Thực ai nấy đều tỏ lòng ngưỡng mộ với người đàn ông có uy thế đáng sợ đang chắn trước mặt họ đây.

Đó là một người vừa lưu manh vừa bá đạo, thật sự vô cùng hấp dẫn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận