Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1476: Tông chủ trở về

Đệ tử và các trưởng lão trên sân diễn võ đều dừng động tác trong tay.

Họ đều ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời phía xa xăm.

Người đời đều biết Thiên Tước Thần Nữ dùng Phượng Hoàng làm vật cưỡi, Phượng Hoàng chủ động ra ngoài Tông môn nghênh đón, vậy tất nhiên là Tông chủ tạm thời - Hứa Tiểu Lan trở về rồi.

Không chỉ có những người trên sân diễn võ kích động.

Ngay cả Chân Hạch Thiên Tiên, Tịch Nguyệt Thiên Tiên, Niệm An Thiên Tiên vừa đánh thắng trận trở về cũng hướng tầm mắt về phía xa xa, trên mặt mang theo nụ cười.

"Mỗi lần Tiểu Lan nói chuyện với An Lâm xong, thì nguyên khí đều sẽ tràn đầy." Tô Thiển Vân cười nói.

"Đúng vậy, trên vai cô ấy mang theo gánh nặng, cũng chỉ có dốc bầu tâm sự với An Lâm mới có hiệu quả nhất, người làm bạn bè giống như chúng ta vẫn thật sự không thể khiến cho cô tháo dỡ áp lực kia xuống một cách thật sự." Hiên Viên Thành thở dài một hơi, có chút đau lòng lại có chút bất lực mở miệng nói.

"Đợi sư phụ trở về rồi, sư nương sẽ trở thành người vui vẻ nhất." Ánh mắt kiên nghị của Diệp Linh nhìn về phía bầu trời phía xa xăm rồi nói một cách chắc chắn, "Ngày đó, nhất định sẽ đến!"

Trên thế giới này, người có tư cách đứng trên người Phượng Hoàng, cũng chỉ có người con gái có vô số truyền thuyết ấy. Vô số đệ tử và trưởng lão, sau khi nhìn thấy bóng người kia cũng bắt đầu cảm thấy kính nể.

Cô ấy sắp xuất hiện trước mặt mọi người rồi!

Cánh chim màu đỏ mở rộng, chói mắt mà diễm lệ, từng mảnh từng mảnh hỏa vũ như cánh hoa nhảy múa dưới trời xanh.

Thiên Tước Thần Nữ, là Tông chủ tạm thời của Tứ Cửu tiên tông, là đối tượng mà vô số nữ tu sùng bái ngưỡng mộ, và là nữ thần mà vô số nam tu đều si mê lại không dám tiếp cận...

"Phượng Hoàng bắt đầu quay trở về rồi..."

Ngọn lửa trên người Phượng Hoàng bắt đầu tiêu tan, hiện ra từng luồng thần quang, cơ thể có tỉ lệ hoàn mỹ, vừa uy nghiêm cuồn cuộn, lại diễm lệ vô song.

Bầu trời phía xa xôi đã hóa thành một mảng màu đỏ rực.

Phượng Hoàng không đưa trực tiếp Thiên Tước Thần Nữ trở về lầu các của tông chủ, mà lại bay về phía sân diễn võ, nhìn dáng vẻ của nó, hình như là sắp hạ cánh xuống sân diễn võ.

Các đệ tử nhìn về phía chân trời với vẻ hơi sốt sắng.

Nhiệt độ nóng rực dần dần tăng cao.

Đám đệ tử mới chúng mang ánh mắt nóng rực mà nhìn lên bầu trời.

"Cô chính là Thiên Tước Thần Nữ sao? Thật sự quá đẹp rồi!"

Phượng Hoàng vừa cao quý lại khiến người ta kính nể, từ đằng xa bay tới, trên lưng có một bóng dáng thướt tha.

"Ồ, không đúng, sao lại có hai người?"

Chuyện này có lẽ sẽ khiến cho các đệ tử đang tu luyện kích động hết lên, lập tức tự giác để trống ra một khoảng đất.

Mà giờ khắc này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lên lưng nó, sau khi ngọn lửa tiêu tan, bóng người kia bắt đầu trở nên rõ ràng.

Ngay cả các trưởng lão trên sân cũng chưa từng thấy thần nữ trong dáng vẻ này.

Thần nữ được ca tụng là Nữ tu đệ nhất giới Cửu Châu, giờ khắc này đang dùng hai tay níu sát vào một người con trai, giống như cô gái hàng xóm thích làm nũng với người khác, nở nụ cười ngọt ngào.

Mọi người mang vẻ mặt kinh ngạc và hoang mang mà nhìn cảnh tượng trước mắt này, giống như chính bản mình đã nhìn lầm rồi.

Khi đám đệ tử nhìn Tông chủ tạm thời của họ bằng ánh mắt tôn kính, đột nhiên phát hiện bên cạnh cô cũng có một bóng người màu trắng.

"An... An..." Tôn Vũ Lạc ở bên cạnh há to miệng, đầu cứng đờ như hồ dán, nói chuyện cũng bắt đầu run run.

"Hớ... Cũng đúng ha!"

"Chà chà chà... có phải em khắc xấu rồi không? Dù sao anh vẫn cảm thấy mình đẹp trai hơn..."

Thiên Tước Thần Nữ đi bên cạnh cười vui vẻ, đôi tay như bạch ngọc nắm lấy tay của người con trai một cách rất tự nhiên, một tay khác chỉ về phía pho tượng, cười nói: "Đây chính là pho tượng em khắc cho anh, anh thấy thế nào?"

"Thêm không ít khuôn mặt mới nhỉ." Người con trai mặc áo trắng mang trên mặt ý cười nhã nhặn, từ trên lưng Phượng Hoàng nhảy xuống.

Ngay sau đó, một cảnh tượng cực kỳ kinh thế hãi tục xuất hiện.

Nữ thần số một trong lòng vô số người, thần nữ không dính khói bụi trần gian đó, bây giờ trở về lại khoác tay một người con trai khác một cách thân mật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không tỳ vết còn mang theo vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có.

Cảnh tượng này thật sự quá chấn động rồi!!

"Đợi chút... hắn... sao nhìn hắn quen thế nhỉ?" Một đệ tử mới, nhìn pho tượng bên cạnh lại quay lại nhìn người con trai cách đó không xa, dụi dụi con mắt.

Cảnh tượng này, đừng nói đệ tử trên sân chưa từng thấy.

"Không thể nào! Thiên Tước Thần Nữ kinh tài tuyệt diễm như vậy, giới Cửu Châu có ai xứng được với cô ấy?"

"Thiên Tước Thần Nữ có người để thích rồi hả?"

"Chuyện này... Tông chủ tạm thời của chúng ta lại khoác tay một người đàn ông?"

Hứa Tiểu Lan nhìn người con trai với vẻ ghét bỏ, quở trách: "... Đúng là không biết xấu hổ!"

Hai người liếc mắt đưa tình với nhau.

Các đệ tử xung quanh ngây người như phỗng, yên lặng không hề có một tiếng động.

Người con trai mới ý thức có gì đó không ổn, hắn xoay người, quay về đám đệ tử rồi mỉm cười nói: "Chào mọi người, phát hiện cũng không ít đệ tử mới nha, tôi tự giới thiệu trước nhé, tôi tên là..."

"An Lâm Kiếm Tiên!!" Một tiếng rống tê tâm liệt phế.

Tôn Vũ Lạc ở gần nhất nước mắt cứ như bão tố, trực tiếp như hổ vồ về phía An Lâm, ôm lấy hắn thật chặt.

"Cảm xúc chân thật này, là thật, quả nhiên là thật! Anh đúng là An Lâm! Hu hu hu..."

Tôn Vũ Lạc kích động đến mức nước mắt chảy ào ào, ôm lấy An Lâm thật chạy, dường như sợ vừa buông tay ra, An Lâm sẽ mọc cánh bay đi.

Tôn Vũ Lạc trong giờ khắc này đâu còn dáng vẻ Kiếm Tiên phong độ phiêu lãng khi tiếp đón đệ tử mới lúc trước, mà khóc đến mức giống như đứa trẻ mấy chục cân.

"Vì vậy..." Có đệ tử, nhìn thấy người con trai bị một đám đại năng bao vây ở trung tâm, lẩm bẩm mở miệng nói: "Tông chủ của chúng ta trở về rồi?!"

Họ chỉ là muốn xem pho tượng của Tông chủ mà thôi, không cần làm một Tông chủ thật sự cho họ nhìn chứ? Là hồn thiêng trên trời đã từng nói ư?

Đám đệ tử mới bị khung cảnh này làm cho chấn động.

Từng đại lão trong tông môn bắt đầu xuất hiện, điên cuồng bay tới sân diễn võ.

"An Lâm tông chủ!"

"Thánh Tổ Đại Nhân!!"

Tô Thiển Vân và Hiên Viên Thành cũng bay tới, có chút khó tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

"Tiểu Lan, tôi có thể ôm An Lâm không?" Tô Thiên Vân ngơ ngác nói.

"Được." Hứa Tiểu Lan cười nói.

Tô Thiển Vân đi tới, dùng sức mà ôm An Lâm một lúc, lúc này mới ngạc nhiên nói: "Đúng là An Lâm, cảm giác này là thật, không phải ảo giác!"

Hiên Viên Thành đi đến ôm lấy An Lâm, rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.

Rầm rầm rầm rầm...

Từng ánh hào quang ngút trời của Tứ Cửu tiên tông phi lên.

"Anh An! Gâu!!"

"Chủ nhân!!"

"Linh Nhi..." Hai tay An Lâm hơi run rẩy, vỗ nhè nhẹ phía sau tấm lưng trơn nuột mà cong đẹp, trong lúc hoảng hốt lại nhớ lại khoảng thời gian hắn ôm bé gái đi dạo quanh tông môn của một trăm năm về trước.

Người con gái mặc trên người đạo phục màu đen bó sát, hai con mắt ứa ra những giọt nước mắt, hai tay ôm chặt lấy An Lâm, đầu dựa vào lồng ngực hắn, kích động đến mức khóc lên: "Đúng là thầy, rốt cuộc thầy cũng trở về rồi!"

An Lâm chỉ cảm thấy người con trai sỗ sàng trong lòng mình kêu thảm một tiếng rồi bay mất, ngay sau đó một mùi hương thơm ngát lướt đến, co thể mềm mại lại hoạt bát sa vào lòng.

Giọng nói lanh lảnh dễ nghe lại bao hàm nỗi nhớ vô tận truyền tới: "Sư phụ!"

Nhưng mà, cô còn chưa động thủ, Tôn Vũ Lạc đã bị một đôi ủng màu đen đá văng một phát.

Hứa Tiểu Lan vẻ mặt xạm lại nhìn người con trai đang ôm người bạn đời của mình, có chút muốn lấy một cây đuốc mà thiêu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận