Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 596: Đánh chưa đã ghiền

Tầng chín mươi hai tháp Tiên Linh.

Từng tia nắng từ bên ngoài xuyên thấu qua kết giới truyền vào trong tháp. Bên ngoài tháp là trời xanh mây trắng rực rỡ, nhưng bên trong tháp lại kết thành từng đợt sương lạnh.

An Lâm nhìn người đàn ông mặc áo bào xám cách mình hơn năm mươi mét, làn da ông tôi tái nhợt, hai mắt hẹp dài, sau lưng có một mảnh trăng tròn âm u lạnh lẽo đang lơ lửng, trong vẻ lạnh lùng ẩn chứa cả chút ít sát khí không phát ra ngoài.

An Lâm có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông này đã đạt đến cảnh giới Phản Hư hậu kỳ, đây là vị Thiên Tiên đỉnh cao đã lĩnh ngộ được ý cảnh của Thần Đạo!

Trên mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười. Ông tôi khẽ gật đầu, giọng nói có chút yếu ớt: "Chào cậu, không ngờ trong trường học này lại xuất hiện một thiên tài kiệt xuất như vậy, chỉ ở trong trường mà đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, cũng chẳng trách có thể lên đến tầng chín mươi hai. Tôi là Phương Dật, là người tu đạo Sương Nguyệt."

An Lâm nghe thấy vậy liền sững sờ: "Ông còn biết nói chuyện?"

Phương Dật gật đầu: "Tôi đã bước ra được khỏi đạo của chính mình, cho nên thần niệm chiến đấu cũng có thể dung nhập được với một loại chân ý nào đó của đạo để tự có ý thức của mình. Đây cũng là nguyên nhân tôi có thể truyền thụ lại cho các người truyền thừa chiến đấu. Chỉ đáng tiếc, đó cũng không phải cách thức lâu dài, cuối cùng rồi cũng sẽ có thời điểm biến mất..."

"Xin chào tiền bối, tôi là An Lâm." An Lâm nghe vậy liền cung kính hành lễ.

Sức mạnh mà ánh trăng mang theo như có như không, lúc thì xa tít tắp, lúc lại như bóng ảnh kề sát bên.

"Binh!" Có vẻ như mũi nhọn này đánh trúng phải vật gì đó vô cùng cứng rắn, sau đó bắt đầu tán loan hệt như dòng nước.

Sức mạnh của ánh trăng tỏa ra sắc trắng lờ mờ, dường như nó đang hòa thành một thể với toàn bộ không gian, không có cách nào dùng ngoại lực để xua đi.

Vào lúc An Lâm hành động, mũi nhọn màu trắng bạc bí ẩn mang theo tia sáng chết chóc chợt lóe lên tại một điểm trên không, trong phút chốc đánh trúng vào vị trí trái tim của hắn!

Thế nhưng hắn cũng không dám liều lĩnh. Hắn đạp mạnh chân, sức mạnh của thân thể Chiến Thần bắt đầu lan tỏa ra từ trong thân thể.

Gợn sóng màu vàng chấn động đến nỗi ngay cả không khí cũng bắt đầu vặn vẹo, lá chắn được Phương Dật tạo ra từ ánh trăng trong nháy mắt vỡ vụn ra.

Phương Dật lộ ra nụ cười, gật gật đầu: "Tốt lắm, vậy thì An Lâm tiểu hữu, chúng ta có thể bắt đầu được rồi đúng không? Chỉ cần cậu đánh bại được tôi, đánh đến mức tôi thấy đã ghiền, tôi có thể cân nhắc truyền cho cậu một chiêu nửa thức."

Phương Dật biến sắc, ánh sáng của vầng trăng sau lưng chợt nồng đậm hơn. Nhưng lúc này, An Lâm đã lao đến trước mặt ông ta, Địa Liên Thần Công được thôi thúc toàn lực, nắm đấm ẩn chứa sức mạnh bao phủ trời đất bỗng nhiên giáng xuống một quyền!

"Ồ? Luồng khí tức này thật mạnh mẽ, hơn nữa còn là một loại sức mạnh viên mãn..." Trên mặt Phương Dật xuất hiện thần sắc kinh ngạc, một tay ông ta phất lên, không gian trong phạm vi vài trăm mét đột nhiên ngập tràn ánh trăng vô tận.

Mặt An Lâm có chút co lại, trước đó còn nói chuyện bình thường thế kia mà, sao tự nhiên phong cách lại biến đổi đột ngột thế này?

An Lâm biết rằng mình không thể ngồi chờ chết, đôi cánh gió sau lưng lập tức mở rộng, đột nhiên nhào về phía Phương Dật.

An Lâm giật nảy cả mình, thần niệm chiến đấu cũng biết thổ huyết sao?

An Lâm cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân.

Phương Dật lau máu tươi trên khóe miệng đi, nhìn An Lâm bằng vẻ mặt kinh hãi: "Cậu rất mạnh! Không ngờ Thiên Đình lại xuất hiện yêu nghiệt đến trình độ này như cậu, ép tôi phải dùng đến chiêu thức mạnh nhất!"

Ầm ầm!

"Phụt..." Ông tôi phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay về phía sau.

Ngay trong lúc rất nhiều vầng trăng sương rơi xuống, ấn ký hình ngọn lửa trên trán An Lâm bỗng nhiên xuất hiện, đôi cánh lửa cũng phấp phới bên người.

An Lâm nhìn thấy thế trận này, rốt cuộc cũng hít vào một ngụm khí lạnh, đồng thời hai chân cũng như nhũn ra.

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Khí lạnh vô tận khuấy động không trung, khiến cho người khác phải cảm thấy ngạt thở.

Im lặng mấy giây, ông ta đột nhiên lấy lại tinh thần, tự lẩm bẩm: "Tôi thế mà thua ư? Lại còn thua một cách dứt khoát đến vậy?"

Nói xong, đột nhiên hai tay ông ta bóp một cái ấn cổ kỳ quái, vầng trăng sương sau lưng từ một phân thành hai, hai phân thành bốn... không ngừng phân chia, cuối cùng thành vô số những vầng trăng sương che kín cả không trung.

"Xít..." Phương Dật hít vào một ngụm khí lạnh: "Đây là thứ thân xác gì vậy?"

Tuy rằng bộ trang phục mà An Lâm mặc bị rách bươm, nhưng trong tình huống không hề phòng ngự, trúng phải thuật pháp mạnh nhất của ông ta, ấy vậy mà không hề lưu lại bất kỳ vết thương nào trên da thịt!

Bóng dáng An Lâm cũng xuất hiện trước mặt ông ta, tình huống khiến ông ta càng thêm khó tin lại xuất hiện.

Thuật Thần Đạo, Vạn Sương Luân Nguyệt!

Thân thể An Lâm bị bao phủ bởi rất nhiều đòn công kích của vầng trăng sương.

Nhưng Xích Thần Tiễn với đầu mũi tên nhọn như sao trời, thân tên như mặt trời lại phá vỡ vầng trăng lạnh lẽo khủng khiếp kia trong phút chốc, tạo thành một quỹ đạo bay vụt trên không trung, trực tiếp xuyên thẳng qua trái tim Phương Dật!

Ánh trăng tản đi, Phương Dật khiếp sợ nhìn cái hố nằm ở đúng vị trí trái tim của mình, trên mặt là vẻ khó thể tin nổi.

Hắn có chứng bệnh sợ những thứ dày đặc.

Đây là công pháp Đôi Cánh Chân Hỏa được thôi thúc bằng toàn lực, thuật pháp kết hợp giữa Xích Thần Tiễn và bốn ngọn lửa thần.

Tinh Ma Viêm, Đại Nhật Viêm, Lạc Nguyệt Viêm, Hư Không Viêm, bốn loại lửa thần bắt đầu hội tụ thành một mũi tên dài.

Một tay hắn làm ra tư thế kéo cung, tay còn lại thì chỉ về phía Phương Dật.

An Lâm nhìn thoáng qua chỗ trái tim bị xuyên thủng của Phương Dật, cùng thân thể như ẩn như hiện vô cùng không ổn định của ông tôi, không hề trả lời mà gãi gãi đầu, hỏi: "Cái này, coi như là tôi thắng rồi đúng không?"

Khóe miệng Phương Dật giật giật: "Đương nhiên, trận chiến này cậu đã thắng! Thiên Đình có thể có một nhân tài kiệt xuất như cậu, tương lại sẽ càng trở nên huy hoàng hơn!"

"Tiền bối quá khen." An Lâm có chút mong đợi nói: "Vậy thì... truyền thừa thuật pháp chiến đấu..."

"Ồ, thuật pháp chiến đấu của tôi không cho cậu đâu." Phương Dật khoát tay áo, nói.

Vẻ mặt An Lâm ngẩn ngơ, có chút mê mang nói: "Vì sao?"

Rõ ràng hắn đã đánh bại Phương Dật rồi, hơn nữa còn đánh bại một cách dứt khoát như thế, sao lại không được nhận truyền thừa chứ?!

"Thì là thế đấy, tôi nói là cậu đánh bại được tôi rồi, đồng thời đánh cho tôi thấy đã ghiền, tôi mới chia sẻ cho cậu truyền thừa chiến đấu..." Phương Dật chỉ vào lồng ngực mình, tiếp tục nói: "Thế nhưng cậu trong nháy mắt đã giải quyết xong cuộc chiến! Tôi còn chưa kịp thấy hăng thì đã tiêu đời rồi, giống tên đàn ông chỉ được ba giây vậy, cậu thử nói xem đã ghiền chỗ nào hả?"

Thân thể An Lâm hơi chao đảo, trong ngực lại nghẹn ứ một ngụm máu.

Miệng hắn há to, cứ như chính mình vừa mới nghe nhầm vậy.

Quá nhanh rồi? Đánh chưa đã?

Giải thích như thế mà cũng được ư? Lý do cự tuyệt này cũng thật quá mức thanh tân thoát tục rồi đúng không?!

Bạch Chung: "..., được!"

Hắn cảm thấy mình vẫn quá khiêm tốn rồi, không có việc gì lại tự nhiên chọn tầng chín mươi hai này, cực khổ đánh xong một tên boss nhỏ nhoi, kết quả chả có tí phần thưởng nào cả. Thế còn không bằng ngay từ đầu chọn luôn tầng khó nhất, An kiệt xuất hắn chưa từng biết sợ ai đâu đấy!

"Tôi muốn khiêu chiến tầng chín mươi tám!" An Lâm không chút nghĩ ngợi, mở miệng nói ngay.

Ông ta cũng đã xem hết cuộc chiến của An Lâm, rõ ràng đã hiểu rõ hơn về thực lực của An Lâm. Cũng chính vì vậy, sự khinh thường trong lòng ông ta đã biến mất, ánh mắt nhìn về phía An Lâm cũng tăng thêm mấy phần hiếu kỳ và mong đợi.

"Đau lòng thay cho bạn học An Lâm. Một phút đồng hồ, loại lý do kiểu này tôi nghe thấy mà cũng muốn thổ huyết."

"Xem ra quá mạnh cũng không phải chuyện gì tốt, Thiên Tiên người tôi bảo là không chịu được..."...

Phương Dật nhìn thấy vẻ mặt mất mát của An Lâm, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút ít.

Thân thể mạnh mẽ như vậy, thuật pháp khủng bố như vậy, còn muốn truyền thừa chiến đấu của ông để làm gì?!

Học xong cũng chỉ uổng công, dù sao thì quý hồ tinh bất quý hồ đa.

Qua trận giao chiến, ông cũng biết rõ ràng cấp độ thuật pháp của An Lâm rất mạnh, vậy thì tại sao ông lại phải lãng phí sức lực truyền thừa cho hắn làm gì nữa... còn không bằng để lại cho sinh viên khác phía sau.

Đương nhiên, những lời này không thể nào nói ra ngoài miệng được, nếu không thì mặt mũi của đường đường một Thiên Tiên Phản Hư hậu kỳ như ông ta nên để chỗ nào.

Phương Dật cười an ủi: "An Lâm tiểu hữu, cậu cũng đừng thất vọng, thực lực của cậu rất mạnh mẽ, tất nhiên sẽ có cơ hội nhận được những truyền thừa chiến đấu tốt hơn. Tôi cảm thấy cậu có thể khiêu chiến những tầng tháp cao hơn, ví dụ như tầng chín mươi lăm, tầng chín mươi sáu..."

Lúc này, Bạch Chung đã xuất hiện trước mặt An Lâm: "Chúc mừng bạn học An Lâm, cậu đã thành công thông qua cửa ải tầng chín mươi hai, tiếp theo cậu muốn lựa chọn tầng nào?"

"Ngạc nhiên chưa! Thiên tài trường học xông qua tầng chín mươi hai, không thu hoạch được truyền thừa, nguyên nhân lại bởi vì quá nhanh!"

"Đây là lời mà Thiên Tiên đỉnh phong nên nói ra sao?"

Cuộc nói chuyện giữa Phương Dật và An Lâm đương nhiên họ cũng có thể nghe được. Vì thế nên hình tượng của vị Thiên Tiên đỉnh phong cao cao tại thượng này dường như có chút dấu hiệu sụp đổ rồi...

Bên ngoài tháp Tiên Linh, đám học sinh đang quan sát trận chiến của An Lâm cũng mơ màng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận