Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1330: Cánh cửa Dị Giới phát nổ rồi, làm sao bây giờ?

Không có ai ngờ tới, sau khi Phong Thiên Thần thi triển toàn lực, An Lâm vẫn có thể đâm kiếm Thắng Tà vào ngực Phong Thiên Thần như thế chẻ tre.

Nhưng cảnh tượng này, lại thật sự xảy ra ở trước mắt của bọn hắn.

Phong Thiên Thần khiếp sợ, ngẩn ngơ, hoang mang.

Nó thật sự là không hiểu, rõ ràng chính mình là đại diện cho ý chí của Thiên Đạo, có quyền hành chí cao, vì sao lại đánh không lại một con người?

Cái con người này chui ở đâu ra vậy?

Kiếm Thắng Tà trong tay An Lâm thả ra từng trận thần quang, đường vân màu đen ở vị trí bị đâm đang không ngừng lan tràn ra ngoài, bò đầy thân thể Phong Thiên Thần.

Lúc này Phong Thiên Thần mới đột nhiên hiểu ra, lực lượng của mình đã bị áp chế, ngay cả hào quang tỏa ra từ vòng thần ở trên đầu cũng bắt đầu ảm đạm xuống, giống như là bị cái lực lượng gì đó phân giải cắn nuốt vậy.

"Không thể như thế được, lực lượng của ta đại diện cho trời, làm sao có thể có bị áp chế được, chuyện này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường!" Phong Thiên Thần giơ tay lên, bàn tay khẽ run, có vẻ mất sức, đừng nói là phản kích, ngay cả điều động lực lượng đều cũng không thể làm được.

Bốn vị đại đế còn lại cũng khẩn trương nhìn bốn phía, sợ Phong Thiên Thần lần nữa nhô ra.

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, đột nhiên xuất hiện ở hư không.

Duy chỉ có một mình An Lâm, lẳng lặng đứng yên giữa cả vùng đất hoang vu.

"Cách!"

Một kiếm trảm Phong Thần!

Chuyện này chứng minh năng lượng duy trì vận chuyển kết giới đã không còn tồn tại, cái tên Phong Thiên Thần vô địch mang đến cơn ác mộng cho Thiên Đình, đã thật sự bị An Lâm giết chết!

Trong lúc bất chợt, nó như ý thức được điều gì, nhìn An Lâm với vẻ mặt khiếp sợ: "Quyền hành Thiên Đạo không thể nào bị áp chế được, trừ khi đối phương còn cao hơn cả..."

Các tiên nhân khẩn trương đến mức trong lòng run lên, nhưng khi nhìn về phía âm thanh phát ra, một vài tiên nhân còn vui đến mức phát khóc lên.

Trời đất khôi phục ánh sáng.

Lời còn chưa nói hết, An Lâm đã đâm sâu thanh kiếm vào trong thân thể Phong Thiên Thần, cắt đứt thân thể của nó thành hai nửa. Kiếm quang màu sắc hắc ám khuếch tán theo đó, tựa như một vầng trăng khuyết màu đen, hoàn toàn cắn nuốt thân thể Phong Thiên Thần, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Không có biện pháp, lúc trước Thiên Đế cũng đã nổ tan thân thể Phong Thiên Thần, nó còn có thể đột nhiên sống lại nhô ra, lần này các vị đại đế không thể không cẩn thận.

"Phong Thiên Thần đã chết!"

"Kết thúc rồi ư?" Thiên Đế nhìn về phía chàng trai áo trắng máu nhuộm cách đó không xa, lầm bầm hỏi.

"Thật sự thắng rồi, cuối cùng thì chúng ta cũng thắng rồi!"

Kết giới hình thoi màu lam vỡ vụn rồi!

"Thành công!"

Hứa Tiểu Lan ôm An Lâm, hốc mắt đỏ bừng, muốn mắng mấy câu lại không đành lòng, chỉ đành phải dịu dàng cất giọng nói: "Đẹp trai, rất tuấn tú! Sau này không được như thế nữa, biết không?"

Sau đó, hắn lập tức cảm nhận được xúc cảm dịu dàng truyền đến từ phía sau, thoáng chốc hắn đã rơi vào một cái ôm vừa mềm mại vừa tràn đầy hương thơm.

"Ừm, anh có muốn ngủ trong quan tài không?"

Kết giới màu lam hóa thành từng mảnh nhỏ màu lam biến mất trong hư không.

Rất nhiều tiên nhân đều đỏ hốc mắt, có người còn không ngừng chảy nước mắt.

"Cuối cùng thì Thiên Đình cũng đã tránh được một kiếp này, An Lâm tiểu hữu thật không hổ là Chiến Thần của Thiên Đình!"

"Hắn là Chiến Thần, là Chiến Thần thật sự của Thiên Đình!"

"Từ khi hắn vì bạn học và các thầy cô, vì Thiên Đình, không sợ chết đứng ra, hắn chính là vị tiên nhân mà Na Tra tôi kính nể nhất!"

"Hu hu hu... An Lâm đạo hữu là người vĩ đại nhất mà tôi từng thấy."

An Lâm ngẩng đầu, nhìn các tiên nhân kích động hướng bay tới phía chính mình, toàn thân buông lỏng, lực lượng trong cơ thể điên cuồng trôi đi, một cảm giác trống rỗng tràn lan khắp toàn cơ thể, thân thể rơi thẳng xuống đất.

"... Có."

Thật ra thì so với quan tài, An Lâm càng hy vọng được ngủ ở trong lòng Hứa Tiểu Lan hơn.

Cứ như vậy, dưới những ánh mắt đầy chăm chú của các tiên nhân, An Lâm được đặt vào trong quan tài ngọc Huyết Hồn một cách chậm rãi, hai mắt nhắm chặt, thần thái an tường.

Ngửi mùi thơm quen thuộc kia, An Lâm cười nói: "Tiểu Lan, như thế nào, anh đẹp trai nhỉ?"

"Tiểu Lan, anh mệt muốn chết rồi, anh ngủ một giấc cái đã."

Gương mặt Hứa Tiểu Lan ửng đỏ, thấy An Lâm suy yếu như vậy, liền bỏ ra suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

"Biết rồi, em yên tâm đi, không có lần sau nữa đâu." An Lâm dụi dụi vào ngực cô gái đang ôm mình, lại chiếm một chút tiện nghi.

"Tôi sẽ vĩnh viễn không quên An Lâm, hức hức hức..."

Một đám tiên nhân rơi lệ nhìn về phía quan tài cảm thán.

Thiên Đế thấy một màn như vậy thì mặt đều đen rồi: "Này! Các người có thể kìm nén cảm xúc một chút được không, như thế trông rất giống như đang phúng viếng cho An Lâm đó, biết không?"

Lúc này các tiên nhân mới hồi hồn lại, hoàn toàn tỉnh táo.

Đúng rồi, An Lâm đâu có chết, đúng là cái cảnh tượng này rất kỳ quái.

Bọn họ không nói lời nào, nhưng mà vẫn chưa đi, đều nhìn chàng trai trong quan tài với vẻ tràn đầy cảm kích và sùng bái.

Lâm Quân Quân cẩn thận đỡ Thiên Đế, cũng đi tới phía quan tài, trong đôi mắt thu thủy dịu dàng, không ngừng nhìn chàng trai trong quan tài.

Thiên Đế cảm thấy có phần nghẹn lòng, cha bị trọng thương, thế mà con gái của mình gần như là tập trung sự chú ý vào tên nhãi nằm trong quan tài, thế này cũng quá đau lòng rồi!

Chẳng qua, chuyện này cũng có thể lý giải.

Không có luồng lực lượng nào đó chống đỡ, đường đi đã đứt!

Cửa không gian Dị Giới bất chợt tan vỡ, rơi đầy đất!

Một tiếng tan vỡ thanh thúy vang lên.

"Răng rắc!"

Phong Ma yên lặng nuốt miếng một cái, hai chân hơi mềm, xoay người, muốn trốn vào cửa không gian Dị Giới.

"Ừng ực..."

Thiên Đình có thể có một Chiến Thần như An Lâm, là may mắn của Thiên Đình!

Cùng lúc đó, ở trung tâm Thần Sơn vạn trượng.

Tại cửa không gian Dị Giới, lại có hai Phong Ma nhảy ra ngoài.

"Ha ha ha, con người ngu xuẩn, biết Phong Hoàng chúng ta khủng khiếp thế nào rồi chứ?"

"Giết giết giết! Giết sạch bọn họ!"

Hai Phong Ma xuất hiện ở ngoài cửa không gian Dị Giới, song vẫn không nhìn thấy hình ảnh loài người máu chảy thành sông, ngược lại, trước mắt là một vùng đất hoang vu.

Không thấy mấy vạn Phong Ma đâu hết.

Ồ không, mặt đất còn có một chút chân tay bị cụt gãy.

Một con cá voi bốn chân cảnh giới Hợp Đạo, cùng với mấy vạn thầy trò, đồng thời đưa mắt nhìn sang hai Phong Ma.

Dương Tiễn không phải là người không buông bỏ được, ngược lại hắn vô cùng sùng bái An Lâm.

Nhị Lang thần thì tràn đầy cảm thán, nhìn An Lâm nói: "Kể từ khi biết được cậu đánh Tử Vi tơi bời, thời điểm cậu được gọi là Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình, tôi liền cho rằng sớm muộn gì cũng có một ngày cậu có thay thế được vị trí này của tôi, Chiến Thần của Thiên Đình, nhưng tôi vẫn không nghĩ rằng ngày này sẽ tới nhanh đến mức như vậy."

"Ừm, xem ra tôi bỏ ra một chút sức lực rồi, ít nhất cũng phải tăng tốc độ luyện chế thần đan nhanh lên một chút, tôi thật sự rất mong đợi, không biết sau khi sử dụng thần đan, cậu sẽ biến thành dáng vẻ ra sao." Trên mặt Hằng Nga hiện lên nụ cười làm cho người ta nhìn vào mà quên đi hết thảy, trong đôi mắt đẹp lóe lên sự chờ đợi.

Không thể không nói, mỗi lần An Lâm đều có thể khiến cho cô vui mừng.

Cô đứng ở bên cạnh quan tài, đôi mắt đẹp nhìn về phía An Lâm nằm ở bên trong, bỗng nhiên có phần hiểu được vì sao Lục Áp Đạo Quân lại coi trọng một người như thế này.

Hằng Nga tiên tử xinh đẹp tuyệt thế, vào lúc này, cũng không bắt mắt bằng An Lâm.

"Ôi..." Hai Phong Ma trợn trừng hai mắt tròn xoe, sắp phát điên luôn rồi.

Cửa không gian phát nổ rồi, làm sao bây giờ? Đang online, rất gấp!

Phía sau của bọn nó, là mấy vạn con người thực lực mạnh mẽ. Đây chính là những kẻ đã giết hết toàn bộ quân đội bộ tộc Phong Ma, hai Phong Ma có thực lực tương đương với cường giả cảnh giới Hóa Thần biết đánh thế nào đây?

Đây đã là con đường cũng không thể nào giải quyết được, căn bản là không thể nào sống sót!

"Chúng ta tự sát đi, nếu không có sống cũng không bằng chết!" Một Phong Ma nói.

"Được!" Phong Ma còn lại móc ra dao găm.

Đang lúc này, một chàng trai mày rậm mắt to đột nhiên xuất hiện ở giữa hai Phong Ma, dí dỏm nói: "Muốn chết ư? Không có đơn giản như vậy đâu à nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận