Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2013: Thiên Đạo Nhất Kiếm

"Ngươi... Rốt cuộc thì ngươi là ai?!"

Một giọng nói khàn khàn lại sâu thẳm truyền tới.

Thiên Thần Sa Ngã bay ra từ vách đá bị lõm, che vùng ngực bị đạp nát, hai con ngươi màu mực giống như có thể xuyên thấu tất cả bóng tối, nhìn thấy mặt mũi người đàn ông ở phía xa xa.

Bây giờ hắn rất tức giận, không chỉ là bởi vì hắn bị đánh lén bị thương nặng, mà còn bởi vì một chưởng vừa rồi, lại đánh tan hơn một trăm nghìn Tà Ma của hắn.

Phải biết rằng, hắn đã sưu tập lâu như vậy mới tìm được hơn một triệu Tà Ma, kết quả chỉ với một chưởng mà bị giết mất một phần mười, rõ ràng là đang phá hoại kế hoạch của hắn mà!

Thiên Thần Sa Ngã vô cùng tức giận.

Hắn muốn biết thân phận của đối phương, sau đó dùng nghìn đao băm vằm đối phương!

Người đàn ông đứng ở xa xa thờ ơ mở miệng nói: "Ta tên là Dạ Đế, tùy tùng thiên tử thứ nhất của bang Phá Thiên."

Dao động vô hình lại quỷ dị, bắt đầu được phóng thích ra từ trên người hắn, sương mù màu đen giống như dòng nước lũ đột ngột điên cuồng khuếch tán ra xung quanh, lớp nham thạch dưới lòng đất ở phạm vi mấy trăm dặm bắt đầu biến thành cát dưới tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, Tà Ma xung quanh đều kinh hoàng mà cách xa bóng tối đó.

Thiên Thần Sa Ngã nắm chặt hư không, một thanh trường kiếm màu vàng giống như con rắn đang vặn vẹo bắt đầu hội tụ trong tay hắn.

"Ai nói với ngươi, tùy tùng thiên tử chỉ có thể là một vị?" Dạ Đế cười.

"Rất tốt... Dạ Đế phải không? Ta sẽ làm cho ngươi cảm nhận được sợ hãi cấp độ sâu nhất trong sinh mạng..."

Bang Phá Thiên lại có nhiều tên yêu nghiệt như vậy sao?!

Bóng dáng của hắn, lấy tốc độ cực kỳ quỷ dị nhanh chóng, chớp nhoáng đến trước người Dạ Đế, một kiếm hạ xuống! Trường kiếm vặn vẹo màu vàng chém lên ngọc Phá Thiên, ngọc Phá Thiên giống như gặp phải lực lượng kỳ lạ nào đó, lại lấy tốc độ cực nhanh biến dạng sau đó lại trở nên bằng phẳng, cuối cùng bị xé rách giống như là một tờ giấy mỏng.

Ông giới thiệu rất đơn giản, lại làm cho con ngươi của Thiên Thần Sa Ngã co rút lại.

"Duy Độ Đọa Lạc Chi Kiếm!"

Thiên Thần Sa Ngã trầm giọng nói: "Không phải tùy tùng thiên tử thứ nhất của bang Phá Thiên là Tư Vũ Ma Đế sao, lúc nào thì chui ra một cái Dạ Đế nữa?"

Bang Phá Thiên? Vậy mà lại là bang Phá Thiên?!

Dạ Đế nhìn sương mù vọt tới, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, ngọc Phá Thiên trong suốt giống như bông tuyết ngưng tụ ở trước người, ngăn cản toàn bộ sương mù màu đen ở bên ngoài.

Cảnh tượng này làm cho con ngươi của ông chợt co rụt lại.

Thiên Thần Sa Ngã bị hỏi ngược lại làm cho nghẹn họng.

Không phải là năng lượng, cũng không phải là lực lượng không gian, cuối cùng thì đây là lực lượng gì?

Xoẹt!!!

Khi Thiên Thần Sa Ngã chém xuống, Dạ Đế đã nhanh chóng lùi về phía sau. Lúc này, những nơi mà lưỡi kiếm màu vàng chém qua, mặc kệ là hư không hay là vách đá, đều biến thành mặt phẳng không có bề dày.

Dạ Đế chỉ có thể nhìn thấy được kiếm đen của mình, thế mà yếu dần và rơi xuống mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, giống như không còn thuộc về thế giới này nữa...

Chân ý Phá Thiên ẩn chứa sức mạnh hết sức thuần khiết ầm ầm bùng nổ, chợt chém về Thiên Thần trước mặt, lưỡi kiếm kéo theo uy năng, lướt qua hư không, thậm chí còn khiến mấy trăm dặm vách đá bị nát bấy và chôn vùi.

Dạ Đế điên cuồng lùi về sau, vẻ mặt hoảng sợ.

Lại là một kiếm đâm tới từ đối diện.

"Tây Lý Nhĩ và Trần Trần hợp tác sáng tạo lực lượng Phá Thiên, đúng là quá mạnh mẽ..." Dạ Đế nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức biết được mình nên làm thế nào để đối phó với Thiên Thần Sa Ngã.

Xoạt!

Nhưng nếu như lại sử dụng một chiêu đó mà nói...

Chiêu đó đem đến hiệu quả rất dứt khoát.

Dùng một chiêu kia sao?

Một tay Dạ Đế nắm chặt hư không, một thanh trường kiếm đen sẫm được nắm trong tay: "Phá Thiên Ám Hắc Kiếm!"

Ông phát hiện sau khi cánh tay của mình bị chém đứt, trực tiếp biến thành mặt phẳng không có bề dày.

Lực lượng này lại coi thường năng lượng sao? Đây cũng quá là phạm quy rồi chứ?!

Có điều, duy nhất đáng được ăn mừng chính là, uy năng của chân ý Phá Thiên đó vẫn xuyên thấu qua trường kiếm vặn vẹo màu vàng, đánh vào trên người Thiên Thần Sa Ngã, xé rách ngực nó ra thành một cái lỗ.

Một kiếm này thanh thế vô cùng to lớn, nhưng khi va chạm với Duy Độ Đọa Lạc Chi Kiếm, lại quỷ dị không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cùng bị chém đứt, còn có một cánh tay của Dạ Đế.

Phá Thiên Ám Hắc Kiếm bị gãy thành hai khúc.

Ánh sáng vàng thoáng qua.

Thân thể của ông, sẽ không chịu nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt Tà Ma đờ đẫn ở cách đó không xa, lại liếc mắt nhìn từng ánh mắt sợ hãi và lo lắng ở trong bóng tối sau lưng, ánh mắt của Dạ Đế dần dần trở nên kiên quyết.

Sự nghiệp để cho Tà Ma khôi phục nguyên dạng còn chưa hoàn thành, những Tà Ma này đều là con người sống sờ sờ, tuyệt đối không thể để cho bọn họ bị Thiên Thần lợi dụng!

Thiên Thần Sa Ngã cầm Duy Độ Đọa Lạc Chi Kiếm tiếp tục nhào tới, mặt của Dạ Đế đã trở nên hết sức bình tĩnh, một tay cầm kiếm chỉ về hư không trong vực sâu nói: "Kiếm tới!"

"Chiêu thức thứ chín của Phá Thiên."

"Thiên Đạo Nhất Kiếm!"

Ầm!

Bên trong vực sâu tối tăm, đột nhiên có ánh sáng vàng cực kỳ chói mắt phóng lên cao, ánh sáng đó còn nhức mắt và chói chang hơn cả mặt trời, giống như ánh sáng duy nhất, có thể đâm rách tất cả!

Vết nứt vực sâu khổng lồ cắt ngang vùng đất cát trắng của Kiến tộc và giới Cửu Châu đột nhiên có ánh sáng màu vàng sắc bén phóng lên từ vực sâu, đâm vào bầu trời, uy lực Phá Thiên cuồn cuộn, kiếm khí mênh mông vô tận, không biết bắt nguồn từ đâu, không biết rốt cuộc là ở chỗ nào.

"Tiếp theo, ta chuyển các ngươi đến một cái bí cảnh, các ngươi nhớ là không nên đi lung tung, giữ vững và sử dụng tâm pháp mà ta đã dạy cho các ngươi..."

Rõ ràng là chỉ thiếu chút nữa, rõ ràng là chỉ thiếu chút nữa.

Dạ Đế nhìn những Tà Ma ở trước mặt, trên gương mặt là biểu cảm khổ sở.

Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy Tà Ma trước mắt, ngoại rừ thân thể đen nhánh bên ngoài, lại đều không có dáng vẻ vặn vẹo điên cuồng, cũng không có trạng thái tiêu cực đến mức muốn nổ tung.

Bọn Tà Ma lại bắt đầu nói chuyện.

"Là Dạ Đế đại nhân đến!"

Tây Lý Nhĩ mở ra đôi mắt màu đỏ sẫm, nhìn về phía Nam, vẻ mặt trở nên phức tạp, không nói ra được là vui sướng hay là đau thương: "Dạ Đế lại bị ép đến mức này... Rốt cuộc là vì muốn giết Thiên Thần nào?

Lúc này, thiếu niên áo gai đã bước ra một bước, muốn rời khỏi điện Phá Thiên Lưu Ly.

"Trần Trần! Ngươi đứng lại đó cho ta! Nếu mà ngươi đi, chắc chắn là nơi này của chúng ta sẽ gặp phải nguy cơ chí mạng!" Tây Lý Nhĩ lớn tiếng mắng.

Trần Trần dừng chân, hai quả đấm bắt đầu siết chặt, cuối cùng vẫn không bước ra ngoài lần nữa.

Lúc này, ở vực sâu Vạn Ác.

Ánh sáng màu vàng đã tiêu tan.

Nơi vực sâu không biết sâu đến cỡ nào, Dạ Đế quỳ một chân trên đất không ngừng ho ra máu.

Ông nghỉ một lát, lúc này mới vội vàng hòa mình vào trong bóng tối, sau một khắc đã đi tới quảng trường rộng lớn, ở trên quảng trường có hơn hai triệu Tà Ma đang đứng lẳng lặng ở nơi đó.

"Dạ Đế đại nhân!"

Vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng.

Đứng lẳng lặng ở biển ánh sáng, cô gái cao quý thần thánh, đột hiên mở hai mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ khó tin: "Sa Ngã... Thế mà bị chết rồi sao?"

Đông Thiên Môn.

Một tiếng kêu thảm thiết như có như không truyền tới từ sâu trong vực sâu, lại nhanh chóng bị tiêu diệt và nuốt chửng.

Xuống toàn bộ vực sâu u ám đều biến thành biển ánh sáng màu vàng vô tận.

Khi kiếm quang màu vàng chém xuống.

Ông xé rách hư không, xé ra một cửa hang không gian lớn có hình tròn.

Bọn Tà Ma cũng không hỏi tại sao, hết sức nghe lời mà tràn vào bên trong cửa hang.

Dạ Đế chính là lãnh tụ tối cao của chúng nó, chúng nó rất tin tưởng Dạ Đế sẽ không hại chúng nó, cho nên đều không chút do dự mà tiến vào bên trong cửa hang.

Nhìn thấy toàn bộ Tà Ma đã đi vào, cuối cùng thì ông cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong vực sâu, lại một lần nữa trở nên tĩnh lặng và tăm tối không ánh sáng.

Bên trong hoàn cảnh yên tĩnh truyền đến một tiếng thở dài thoải mái.

"Đáng tiếc, không thể nhìn thấy dáng vẻ khi các ngươi biến trở lại thành người nữa rồi."

Trên bầu trời.

Có ánh sáng trắng thuần vô tận rơi xuống.

Vực sâu lại chìm vào biển ánh sáng vô tận một lần nữa.

Lần này, ánh sáng thấm vào càng hoàn toàn, càng kinh khủng hơn.

Ánh sáng chiếu vào mỗi một góc nơi vực sâu, mỗi một không gian, mỗi một sinh linh, tất cả đều không thể ẩn giấu ở trong ánh sáng.

Dạ Đế nhìn tình huống trước mắt, xuất hiện một cô gái vô cùng hoàn mỹ, ẩn chứa hy vọng vô tận.

"Ngươi, trở về trong vòng tay ôm ấp của ánh sáng đi." Cô gái nói.

"Ha..." Dạ Đế cười khẩy: "Hy vọng? Ánh sáng? Đều là cái rắm!!"

Cả người Dạ Đế phun trào ra bóng tối, lực lượng của thể chất Thiên Minh Đạo đã phát huy đến trình độ cao nhất, dường như muốn chiếm đoạt toàn bộ ánh sáng ở trước mắt, tay cầm thanh kiếm Hắc Ám, đâm về phía cô gái trước mắt.

Cô gái vẫn bình thản.

Trước đó còn mãnh liệt giống như muốn hủy diệt và nuốt chửng tất cả, mà lúc này lại tan thành mây khói.

Phía nam giới Cửu Châu.

Thiên địa đại đạo bắt đầu than khóc.

Rõ ràng là ban ngày, màn đêm lại đột ngột hạ xuống.

Đau xót vô cùng hiện lên trong lòng của mỗi sinh linh.

Hợp đạo ngã xuống, thiên địa cùng buồn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận