Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 996: Sản nghiệp chủ yếu của Hồ Tộc

"Hai người chỉ muốn đứng đây ngắm mỹ nữ đúng không?" Đề Na thở phì phò nói.

An Lâm nghiêm túc đáp: "Xin đừng có mà nghi ngờ thái độ làm việc đầy nghiêm túc của tôi! Tôi ở đây, chỉ vì quan sát đặc tính của Hồ tộc thôi!"

"Chỉ có thực sự hiểu rõ kẻ địch, thì mới có thể đánh bại được địch, gâu!" Đại Bạch chen miệng.

Tiểu Sửu cũng cảm thấy có chút đạo lý: "Được rồi, tôi cũng là lần đầu tiên đến thành chính của Hồ tộc, cùng mấy người quan sát một chút vậy."

Nhận được sự tán thành của Tiểu Sửu, An Lâm và Đại Bạch cùng hoan hô.

Đề Na có chút bất đắc dĩ bay đến bên cạnh An Lâm, muốn ngồi lên trên bả vai hắn giống như lúc trước, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm chỉ trực muốn câu dẫn của cô nàng hồ ly tinh bên dọc đường kia, thế là liền bày ra khuôn mặt ghét bỏ mà bay đi.

Phần lớn những sinh linh lui tới qua lại trên đường đều là Hồ tộc.

Hồ tộc là một chủng tộc hướng tới vẻ đẹp của nhân loại, thẩm mỹ cũng cực kỳ tương tự với con người.

Một người một chó không ngừng hưng phấn, mắt không rời khỏi những cô gái Hồ tộc đi tới đi lui.

Lại nhìn thêm một lúc.

"Anh An, anh mau nhìn cô nàng hồ ly đỏ kia đi, kiểu Hồ tộc như thế này, chúng ta còn phải cẩn thận cả việc cô nàng giấu hung khí ở giữa ngực nữa đấy! Gâu!"

Rõ ràng là hình dạng hồ lý của Tiểu Bạch Hồ mới là đẹp nhất, luận về giá trị nhan sắc, Đề Na ở đây là hoàn mỹ nhất, nhưng An Lâm và Đại Bạch lại cứ thích đi hưng phấn với hoa dại bên ngoài, việc này khiến Tiểu Sửu cảm thấy thật khó lý giải.

Đây có lẽ cũng là do có liên hệ với dân phong cởi mở của Hồ tộc.

Ai dè, An Lâm và Đại Bạch nghe xong lại đồng loạt lắc đầu, lộ ra nụ cười như 'lão tài xế lâu năm', giải thích cực kỳ thấm thía.

Bình thường chúng nó đều có hai loại hình dạng, một là hình dạng hồ ly, cái còn lại chính là hình dạng con người, đồng thời chúng cũng cực kỳ yêu thích hình dạng con người. Bởi vậy nên những lúc hoạt động ở bên ngoài chúng nó đều xuất hiện dưới hình dạng con người.

Cuối cùng Tiểu Sửu cũng không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi: "Anh An, những cô gái Hồ tộc này thực sự đẹp như vậy sao? Sao tôi cứ cảm thấy những Hồ tộc đi ngang qua nơi này đều không có nổi một ai đẹp bằng Tiểu Na thế."

"Nhìn cái mông này đi này... phi! Cái đuôi thật là vểnh cao! Chúng ta phải cẩn thận, dưới lớp lông mềm như nhung kia rất có thể cất giấu sát khí đó."

Đàn ông Hồ tộc cũng khá là đẹp trai, con gái Hồ tộc vì đa phần thuộc dạng xinh đẹp mị hoặc, đương nhiên, cũng có cả những con hồ ly đi theo lối thanh thuần thánh khiết, chẳng qua là tỉ lệ khá ít mà thôi.

Tiểu Sửu không biết bọn họ đang hưng phấn cái gì nữa, ngực to mông lớn thì rất đáng nhìn sao?

Hai tay Đề Na chống nạnh, bĩu môi chất vấn: "Chẳng lẽ khí chất của tôi không tốt sao?"

"Sh.. Lời này của Đại Bạch thật có lý!"

"Không không không, khí chất của Tiểu Na cực kỳ tốt. Nhưng mà..." An Lâm liền chuyển lời: "Khí chất của cô là thuộc loại vẻ đẹp thánh khiết không thể xâm phạm, đẹp đến mức không thể bắt bẻ, có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn. Còn vẻ đẹp của Hồ tộc ấy mà, he he he..."

Đề Na cực kỳ kích động, trời xanh đúng là có mắt mà, cuối cùng cũng có một người không mù rồi! Một tiểu tinh linh như hoa như ngọc giống tôi đây thì không đi thưởng thức, lại cứ hết lần này đến lượt khác đi nhìn những cô nàng hồ ly tinh kia!

"Tiểu Sửu, anh không hiểu rồi, về chuyện thưởng thức cái đẹp ấy mà, không đơn thuần chỉ là nhìn bề ngoài, mà còn phải xem cả khí chất nữa!" An Lâm nói cực kỳ nghiêm túc.

Đại Bạch: "..."

Tiểu Sửu im lặng liền mấy giây, rồi đột ngột mở miệng nói: "Cho nên, mục đích mà hai người dừng lại ở nơi này, quả nhiên chính là muốn ngắm nhìn mỹ nữ trên đường cái!"

"Khụ khụ... Vẻ đẹp của Hồ tộc đã được nghiên cứu hoàn tất, giờ chúng ta sẽ lập tức xâm nhập vào thành Thanh Hồ, tìm kiếm những tình báo liên quan." An Lâm khẽ ho một tiếng, chủ động mở miệng nói.

Đại Bạch tiếp lời: "Vẻ đẹp của Hồ tộc, phần lớn đều thuộc kiểu đẹp câu hồn phách người khác, là loại đẹp phát ra từ tận bên trong kêu gọi hãy đè tôi đi! Gâu!"

Hắn cảm thấy lần xuất hành này lời không ít rồi.

An Lâm đột nhiên cười lên.

Khẩn trương, kích thích!

Có lẽ bởi vì nguyên nhân hắn có chút đẹp trai, nên mới đi được một lát hắn đã nhận được mười mấy cái mị nhãn mà mỹ nữ Hồ tộc quăng đến, có một người thậm chí còn khẽ vươn cả đầu lưỡi nhỏ thơm tho ra câu dẫn nữa.

Dù sao thì cũng có thể ngắm nhìn cả làn sóng toàn cái đẹp... Phi, có thể giúp được Tiểu Sửu, hắn vẫn cực kỳ vui vẻ.

Mặt Đề Na giật giật liên hồi.

Cứ như vậy, một ngời một chó một khỉ và một tinh linh bắt đầu hành trình bước vào thành Thanh Hồ.

Kiến trúc của thành Thanh Hồ rất cổ xưa, đa số đều là những căn nhà được làm từ gỗ, thể hiện ra được một loại vẻ đẹp hài hòa, bên đường có cực kỳ nhiều cửa hàng, đồ vật được buôn bán phần lớn đều cực kỳ có linh tính, có thứ là linh quả đặc sản của miền núi, có hoa tinh xinh đẹp, thậm chí còn có các loại trứng linh thú quý giá.

Bảo vật gì An Lâm cũng chưa từng thấy, đồ được buôn bán dọc đường tuy rằng có rất nhiều thứ mới lạ, nhưng chỉ liếc mắt một lần rồi sau đó cũng cảm thấy có hơi tẻ nhạt vô vị, thế nên lại tiếp tục chuyển ánh mắt đến trên thân đám Hồ tộc đi đường.

An Lâm: "..."

Ông đây đang nghiêm túc thảo luận với anh về mỹ học, thế mà anh lại chọc cho chúng tôi một nhát thế à!

An Lâm và Đại Bạch rất tức giận.

Xong rồi, bị lộ hết rồi...

Nguy cơ bốn phía!

Đại Bạch vô cùng bất mãn: "Vì sao những hồ ly tinh kia đều thích xuống tay với anh cơ chứ, xem thường Đại Bạch tôi sao? Gâu!"

An Lâm cười đắc ý: "Còn chẳng phải là do tôi đẹp trai hơn cậu, mạnh mẽ hơn cậu, có tiền hơn, xuất chúng hơn, hoàn mỹ hơn cậu đấy sao."

Đại Bạch: "..."

Hồ tộc cực biết thưởng thức vẻ đẹp của nhân loại, kiểu đàn ông đẹp trai giống như An Lâm đương nhiên sẽ càng được hoan nghênh hơn rồi.

Trên đường đi, ngoại trừ những cửa hàng đặc sắc ra, còn có cả rất nhiều 'quán gà quán vịt'* nữa.

*quán gà = thanh lâu, quán vịt = quán nam kỹ.

Những nơi đó đều được trang trí cực kỳ dễ phát hiện, cực nhiều chị gái nhỏ xinh đẹp khêu gợi đều đứng ngoài cửa, oanh oanh yến yến, phong tình vạn chủng, nhiệt tình mời chào du khách đi ngang qua.

Rất nhiều gã đàn ông không khống chế được đã bước vào trong quán gà, muốn đến thưởng thức thử đặc sản nơi đó.

Đúng lúc này, một giọng nói ở gần đó khiến động tác ăn trái cây của hắn chậm lại.

An Lâm ăn trân quả đặc sản chỉ có ở Hồ tộc cũng không ngừng được, thực sự ăn quá ngon luôn rồi! Loại dịch lỏng ở bên trong kia cực giống một đôi tay đang trên chọc đầu lưỡi và thân thể, thoải mái đến cực hạn, thoải mái đến mức chỉ muốn tiếp tục!

Một số người còn cho rằng mình không phải kiểu người như vậy, nghĩa vô phản cố nhào tới, sau đó liền rơi xuống vực sâu.

Từ trước đến giờ trên thế gian đều không thiếu loại người kiểu này.

Tiếp đó đương nhiên chính là bất tri bất giác đã không còn gì cả.

Biết rõ là ăn rất dễ nghiện, nhưng vẫn có cực kỳ nhiều sinh linh không kìm được lòng tò mò, cảm thấy ý chí của chính mình không tồi nên muốn nhấm nháp thử một phen.

Một số cô gái, còn cả một số chàng trai, khuôn mặt ửng hồng, không kìm được bước vào trong cửa quán.

'Vịt' ở nơi đây có chất lượng rất khá, bọn họ muốn nếm thử.

An Lâm và Đại Bạch không có hứng thú với việc 'ăn vịt', bày ra vẻ mặt ghét bỏ rồi đi luôn.

Tóm lại, việc buôn bán gà vịt ở nơi đây cũng cực kỳ phát đạt, rất nhiều nhân tộc, Long tộc, Bạch Vũ tộc, Hắc Vũ tộc đều nghe danh mà ghé đến, chính là vì để xem xem 'gà vịt' này ăn có ngon không. Cho nên loại ngành buôn bán này thậm chí có thể được nói là một trong những sản nghiệp chủ chốt của thành Thanh Hồ.

Lúc An Lâm đang thưởng thức phong cảnh cũng không quên phóng mở thần thức, cảm nhận tu vi của Hồ tộc.

Trên đường đi, dùng thần thức quét qua hơn mười nghìn con hồ tộc, thì đã có bảy cường giả Hồ tộc cảnh giới Hóa Thần, tỷ lệ này có thể nói là cực kỳ dọa người rồi, có thể là bởi nguyên nhân sắp đến thịnh hội chăng?

Trong một tòa Tiên Linh Trân Các, đám An Lâm cùng ngồi quanh một cái bàn, thưởng thức thứ quả mỹ vị.

Trân quả được sinh trưởng trong lãnh địa của Hồ tộc đều mang theo một loại hương vị đặc biệt, ăn rất dễ nghiện, những sinh linh bình thường ăn rồi thì căn bản sẽ không thể ngừng được, ăn đến mức táng gia bại sản cũng không phải số ít.

Đây cũng là một trong những sản nghiệp chủ chốt của thành Thanh Hồ, thịnh quả yến!

Nơi đây còn có rất nhiều quán 'vịt', có cực nhiều tiểu ca ca tướng mạo tuấn mỹ đang phô bày ra đủ loại tư thế ở ngoài cửa, mặc dù không hề mở miệng nói chuyện, nhưng ý tứ đều không nằm trong lời nói.

Hắn lười nói những lời thừa thãi với Đại Bạch, lôi lôi kéo kéo con chó háo sắc không kìm được này đi về phía trước.

An Lâm: "..."

"Chúng ta có thể chia ra hành động mà, tôi vào bên trong dò xét tình hình quân địch, gâu!" Đại Bạch không khỏi hưng phấn.

"Cậu điên à! Tiểu Sửu và Tiểu Na còn đang ở đây kia kìa!" An Lâm nổi giận.

Đại Bạch gào to muốn 'ăn gà', liền bị An Lâm cản lại.

"Đã ai nghe nói chưa, thiếu chủ của Hắc Đao Môn chúng ta, cũng nhận được thiệp mời đến hôn lễ rồi!"

"Thật hâm mộ, hôn lễ thế kỷ của Hồ tộc, tôi cũng muốn tham gia..."

"Chỉ bằng anh á? Đừng có mà mơ nữa! Anh còn chưa có cái thân phận gì kia, sẽ không nhận được thiếp mời đâu! Muốn tham gia ấy hả, trừ phi là đi làm tùy tùng của một nhân vật lớn nào đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận