Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 645: Nhân vật phản diện ngu xuẩn nhất lịch sử

An Lâm xuất hiện ở bầu trời trên thành Kỵ Lâu, nhìn tòa thành thị dần dần trở nên phồn vinh, trên mặt hiện ra biểu cảm mừng rỡ.

"Không tệ nha, số người đã lên tới hơn một ngàn người rồi phải không? Hiện tại cũng có thể tạo thành một cái bộ lạc nhỏ rồi!"

Hắn thấy gương mặt quen thuộc của Adam và Eva, đây là hai người được trời cao ưu ái, cũng chính là thế hệ loài người đầu tiên, hiện tại khuôn mặt của họ còn trẻ hơn cả con của họ, giống như là sẽ không bao giờ già đi vậy.

Lại nhìn thấy chín đứa con của bọn họ, cùng với đời sau và đời sau nữa và đời sau của đời sau nữa, bởi vì tu tiên, cũng già đi khá là chậm... Nếu không phải được Đề Na giới thiệu, hắn cũng không đoán được ai là ông, ai là cháu nữa...

"Tổng cộng có năm thế hệ, chẳng bao lâu nữa sẽ phát triển thành một bộ lạc nhỏ với hơn ngàn người, hơn nữa cảm giác lực lượng dao động trong cơ thể cũng không khác gì toàn dân tu tiên, thậm chí Adam và Eva đã tới cảnh giới Đạo Chi Thể đỉnh phong. Hơn nữa hệ thống thành thị cũng đã dần được hoàn thiện, tốc độ này thật sự là rất nhanh!"

An Lâm lộ vẻ sợ hãi than, cảm thấy kỳ lạ tặc lưỡi cảm thán.

Đề Na phiên bản bao bằng loài người lắc đầu nói: "Không phải đâu, người khổng lồ An Lâm anh cảm thấy mau, nhưng mà trên thực tế đã qua hơn trăm năm, thời gian lâu như vậy, phát triển đến mức này, thật ra cũng rất là bình thường."

Sau đó, cô đưa ngón tay chỉ về một hướng khác, nơi đó có hai đứa trẻ đang bắt cá bên hồ nước, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe vang vọng quanh hồ nước, hiển nhiên là vô cùng vui sướng, cô hỏi An Lâm: "Anh đoán thử xem chúng nó là ai?"

"Nhưng bọn họ là người đến từ bên ngoài, thật sự không thành vấn đề gì chứ?" An Lâm có phần lo lắng nói.

Đây là lần đầu tiên sinh linh ở thế giới bên ngoài dung hợp với cái thế giới này, để xem tình huống trước mắt ra sao, chuyện Đề Na làm vẫn rất là thành công, khiến cho An Lâm cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên.

Hắn ngạc nhiên nhìn Đề Na: "Cô nói hai đứa nhóc này chính là Lữ Thành và La Thành, là có ý gì?"

An Lâm biết chuyện này, Đề Na đã sớm đưa ra quyết định, nên hắn cũng không nói thêm nhiều lời, chỉ cần chậm rãi đợi mọi chuyện phát triển.

"Ha ha, bọn chúng chính là Lữ Thành và La Thành đấy, chính là hai ông lão áo đỏ canh giữ ở thành Kỵ Lâu!" Đề Na cười nói, hai lúm đồng tiền xuất hiện ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập trắng nõn, trông rất là đáng yêu.

"Chuyện này... Phệ Linh thú, tự anh xem đi." Đề Na thở dài một hơi, cô vung tay lên, mấy trăm cái màn hình hiện lên ở trên hư không, là hình ảnh các tiểu đội Phệ Linh thú.

An Lâm nhìn kia hai đứa bé kia, lại chợt cảm thấy quen mắt một cách khó hiểu, nhưng hắn vẫn không thể nhớ nổi là mình đã gặp chúng ở nơi nào.

"À, đúng rồi, Phệ Linh thú, nhân vật phản diện mạnh nhất của cái thế giới này ra sao rồi?" An Lâm đột nhiên nhớ tới chuyện này, không khỏi cất tiếng hỏi.

An Lâm vừa nghe lập tức nhớ ra, cao giọng nói: "Thì ra là bọn họ! Một người cao gầy, một người mập lùn, khuôn mặt này... đúng là rất giống!"

"Này, rốt cuộc thì bọn chúng là ai?" Hắn tò mò hỏi.

"Không có chuyện gì, một cái thành Kỵ Lâu chia ra hai mặt, tôi chỉ để cho bọn họ tiếp tục tồn tại ở trong mặt gương khác mà thôi. Kế tiếp, tôi muốn đưa tất cả các u hồn không được giải thoát ở thành Kỵ Lâu vào trong cái thế giới này." Trên mặt Đề Na hiện lên vẻ kiên định và quyết tâm.

Đúng! Tất cả Phệ Linh thú đều bị nhốt trong lồng tre!

Đề Na lên tiếng giải thích: "Bọn họ không được trời đất cổ vực Thái Sơ chấp nhận, nhưng cái thế giới này của tôi lại có thể chứa chấp bọn họ, để u hồn của bọn họ dung hợp và tồn tại với cái thế giới này, lấy sinh mệnh hoàn toàn mới tiếp tục sự sống."

Có cái là lồng tre do các loại pháp khí chế tạo thành, có cái là lồng tre được các loại trận pháp bao vây trấn yểm ngưng tụ thành. Thân thể đen kịt của bọn chúng ở trong chiếc lồng khẽ run rẩy, miệng cũng đang tru lên, lớn tiếng hô: "Ta muốn ăn não!"

Trên mặt Đề Na lại hiện ra biểu cảm rất kỳ quái. Ừm, chắc hẳn lý do cô lộ ra cái loại vẻ mặt này chính là bởi vì Phệ Linh thú rồi. Đề Na thế này càng khiến cho An Lâm cảm thấy tò mò.

An Lâm nhìn màn hình, khóe miệng co quắp: "Bọn chúng... Sao bọn chúng đều ở trong lồng?"

Khóe miệng An Lâm khẽ co quắp, trong giọng nói tràn đầy sự khó hiểu: "Tại sao có thể như thế được? Ngoại trừ việc hơi kém thông minh một chút ra, mọi mặt tố chất của Phệ Linh thú đều đứng đầu đó, sao lại có thể biến thành cái dạng này rồi?!"

"Không còn Phệ Linh thú nào khác sao? Tất cả đều bị bắt đến đây rồi hả?" An Lâm không kiềm chế được bèn nghiêng đầu hỏi.

"Cao thủ của các tộc lợi dụng điểm này, thả mồi hấp dẫn Phệ Linh thú, sau đó bố trí các loại trận pháp mạnh mẽ để mai phục ở địa điểm dự định, tập trung lực lượng tinh anh để đuổi giết bọn chúng. Lợi dụng cái đặc tính này để tiến hành phản kích, các chủng tộc lớn lần nào cũng thành công, thế là vị thế của cuộc chiến bắt đầu thay đổi."

An Lâm: "..."

"Cái cánh cổng không gian kia đã bị cường giả của chín chủng tộc đứng đầu liên thủ phong ấn, tất cả Phệ Linh thú còn sống đều trở thành chuột bạch bị nghiên cứu, cuộc chiến tranh này, không tới trăm năm liền sẽ kết thúc." Đề Na nói đến phần sau, lại thở dài một tiếng.

Hình ảnh cực kỳ thê thảm và quỷ dị.

An Lâm: "... Cuộc sống mà."

"Tôi cảm thấy rằng chúng ta thiết kế ra loại nhân vật phản diện này, quả là làm tổn thương đến chỉ số IQ." Đề Na nói tiếp.

An Lâm miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Nhân vật phản diện mạnh nhất của cái thế giới này cũng thảm quá rồi, có thể gọi là nhân vật phản diện ngu xuẩn nhất trong lịch sử luôn ấy chứ, không có một chút IQ nào."

Mẹ nó, đây là đãi ngộ nhân vật phản diện mạnh nhất thế giới này ư?

An Lâm nghe hiểu rồi, đây chính là dụ quái ở trong truyền thuyết. Phệ Linh thú mạnh về cảm giác và ngốc nghếch, trở thành điều kiện dụ quái có lợi nhất. Nói như thế nào đây... Thật ra thì mạnh về mặt cảm giác là ưu thế, nhưng mà nếu phối hợp thêm cái đặc tính dễ hưng phấn và xúc động, thì sẽ lập tức biến thành thiếu sót trí mạng rồi...

Nói tới đây, Đề Na bày ra vẻ bất lực, lắc đầu nói: "Người khổng lồ An Lâm, anh nói khủng long không có trí thông minh, cũng có thể bằng vào bản năng mà không đi trêu chọc những cường giả, cũng vì thế mà vẫn tồn tại được ở vùng đất Tùng Lâm xa xôi kia."

"Nhưng mà trong đầu Phệ Linh thú chỉ có ăn, chỉ biết liều mạng tấn công một cách cứng rắn. Loại này hành động tự tìm đường chết, cho dù là thần tiên cũng không cứu được bọn chúng! Aizzz, thế nên nếu sau này Phệ Linh thú có bị tuyệt chủng, tôi cũng không thấy khó hiểu."

Đề Na xoa ấn đường, bất đắc dĩ nói: "Trừ những con đã chết ra, những con khác đều bị bắt..."

"Sau đó, các chủng tộc lớn phát hiện ra rằng mặc dù Phệ Linh thú hung mãnh tàn bạo, ăn thịt sinh linh trí khôn bậc cao sẽ tăng cường lực lượng, nhưng mà bọn chúng có một thiếu sót trí mạng, đó chính là sau khi bọn chúng phát hiện ra sinh linh có trí khôn bậc cao, sẽ trực tiếp hưng phấn đến mức ngốc nghếch, hơn nữa còn có cảm giác rất mãnh liệt đối với sinh linh có trí khôn bậc cao."

"Đám Phệ Linh thú tới từ thế giới bên ngoài này, từng mang đến những cơn ác mộng khủng khiếp cho các sinh linh có trí khôn bậc cao của đại lục này, rất nhiều sinh linh đều bị dọa đến ban đêm cũng không dám ra ngoài. Cũng chính bởi vì bọn chúng quá đáng sợ, thế nên mâu thuẫn giữa các chủng tộc bắt đầu được gác ra sau, thế rồi các chủng tộc cùng nhau đồng tâm hiệp lực chống lại lũ Phệ Linh thú này."

"Khả năng không phải là hơi thiếu thông minh, mà là quá ngu ngốc..." Đề Na sâu kín thở dài một hơi, mở miệng nói, "Lúc vừa mới bắt đầu Phệ Linh thú vẫn rất chiếm ưu thế, trời sinh bọn chúng rất nhạy cảm với những sinh linh có trí khôn bậc cao, sẽ biết vị trí của những sinh linh kia, sau đó lại bằng vào tố chất thân thể mạnh mẽ của mình, cắn xé những sinh linh kia một cách hoang dã, sau đó ăn thịt."

Vốn dĩ hắn còn muốn dời đi sự chú ý của Đề Na, không nghĩ tới Đề Na nhìn thì đơn thuần chứ cũng không ngu, một câu nói toạc ra bản chất rồi.

Đúng, cái trách nhiệm này, Thượng Đế ngu ngốc và tham mưu thiểu năng trí tuệ nhất định phải gánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận