Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 400: Chỉ riêng cô là tôi không bao giờ ức hiếp

Hứa Tiểu Lan khó nhọc mở mắt, nhìn mặt đất đổ vỡ, khói bụi mịt mùng, trên gương mặt trắng nõn thanh khiết hiện lên vẻ mơ màng và hốt hoảng.

An Lâm đã làm chuyện gì vậy? Trong lòng cô vô cùng khó hiểu.

Hứa Tiểu Lan nghiến răng đứng dậy, người chao đảo, lại nôn ra một ngụm máu.

Người cô đã vì vụ nổ bất ngờ này mà bị thương không nhẹ, nhưng cô vẫn kiên trì bước từng bước tới trung tâm vụ nổ.

Cuối cùng, cô nhìn thấy An Lâm, quần áo tơi tả, toàn thân đen xẻm.

An Lâm bị thương nặng hơn cô rất nhiều, nếu như không phải có thân thể Hóa Thần, e là sớm đã kích hoạt Chiến Bại Bình Định phù rồi.

"An Lâm, cậu không sao chứ?"

Hứa Tiểu Lan vừa nhìn thấy bộ dạng thế này của An Lâm, những lời chất vấn hỏi xem sao cậu làm vậy, ra khỏi biến không hiểu sao lại biến thành một câu nói đầy lo lắng quan tâm.

"Nhưng tôi cũng có thể chọn cách chạy trốn, với tình hình của cậu bây giờ, cậu cảm thấy có thể đuổi kịp tôi sao?" Hứa Tiểu Lan nghiêm túc nói.

Tim Hứa Tiểu Lan nhói lên một cái, rõ ràng là một câu nói kì lạ, lại khiến cô không cách nào cất bước chạy khỏi nơi đây.

Chân Hứa Tiểu Lan sững lại, mặt hiện lên vẻ khó tin nhìn An Lâm, cô cắn chặt môi dưới, kiêu ngạo hất cằm, kiên định nói: "Tôi sẽ không đánh với cậu đâu!"

"Tôi sẽ đuổi kịp cô, cho dù cô chạy tới đâu, tôi cũng sẽ đuổi kịp cô." An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, khẽ mở miệng, dường như đang nói một việc vô cùng chân thật.

An Lâm cắn răng đứng dậy, chĩa kiếm về phía Hứa Tiểu Lan, giọng rất rõ ràng cương quyết:

An Lâm nói, nhấc chân, từng bước từng bước về phía Tiểu Lan.

An Lâm khẽ cười lắc đầu, dùng kiếm Thắng Tà chống mình ngồi dậy.

"Tại sao cậu phải làm như vậy?" Hứa Tiểu Lan hỏi.

"Năm ba, lớp một, An Lâm, xin chỉ giáo"

Ánh mắt hắn nhìn về phía cô gái đang mặc áo dài trắng, đang bước lại gần mình, khoảng cách giữa hai người chỉ còn khoản trăm mét.

An Lâm: "..."

"Là tôi!" An Lâm không đợi Hứa Tiểu Lan nói xong, đã gật đầu thừa nhận.

An Lẫm khẽ ngơ ngác, sau đó mở miệng: "Hai người tham gia cuộc chiến tự do, chỉ cần một người đơn phương tự giới thiệu, như vậy, trận chiến vẫn được công nhân!"

Hai hàng mi dài của Hứa Tiểu Lan khẽ rung lên, cô nhắm chặt mắt lại, như mây che phủ ánh trăng, cô hít sâu một hơi: "Hay là cậu đánh bại tôi đi, thua dưới tay cậu, tôi cam tâm tình nguyện."

"Đánh bại tôi đi, tình trạng bây giờ của tôi đã không thể thắng bất cứ người nào nữa. Bại trong tay cô, với tôi mà nói, là sự lựa chọn tốt nhất."

Hứa Tiểu Lan nhìn theo bóng An Lâm, trong đầu bất giác nhớ lại cuộc chiến ngày hôm đó: "Trận chiến ngày hôm qua..."

An Lâm cũng đáp lại rất vô tư, cho dù lúc đó lời của An Lâm khiến trong lòng Hứa Tiểu Lan mừng thầm, nhưng cô chỉ cho rằng đó là một câu nói đùa, không ngờ rằng lúc này lại trở thành lời hứa mà An Lâm kiên quyết thực hiện.

"Nói hay, nói hay lắm, tôi chỉ ức hiếp người khác, không ức hiếp cô đâu."

"Năm ba, lớp một, Hứa Tiểu Lan, xin chỉ giáo."

Hứa Tiểu Lan ngẩn người, cuộc nói chuyện ở nhà ăn hôm đó, dần dần hiện lên trong đầu cô.

"Kì lạ, cậu làm vậy cũng là đang ức hiếp tôi đó..." Hứa Tiểu Lan cúi gằm mặt, Long Tước trong tay cô run lên, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má, bị ngọn lửa chiếu vào lấp lánh.

An Lâm khẽ cười: "Tôi không phải đã từng nói à, tôi chỉ ức hiếp người khác, không ức hiếp cô."

Hệ thống, mẹ kiếp nhà nó!

An Lâm muốn vươn tay giúp cô lau đi, lại phát hiện thân thể mình dần biến mất trong ánh sáng vàng, cuối cùng biến mất hẳn, chìm vào khoản không tối đen.

An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan, gương mặt xinh đẹp của cô đã nhuốm đầy máu.

"Nào giống cậu chứ, đã định trước là đứng nhất, đến lúc đó mong An Lâm Địa Tiên ra tay nương tình nhé."

Ánh lửa sấm chớp chợt lóe sáng, máu tươi bắn lên không trung.

"Cảm ơn." An Lâm che đi vết kiếm đang thấm máu của mình, mở lời trước.

Chiến Bại Bình Định Phù được kích hoạt, ánh sáng bảo vệ bao trùm thân thể hắn.

Ngày hôm đó, cô cười duyên dáng, chỉ muốn trêu chọc An Lâm một chút.

"Năm ba, lớp một, An Lâm, xin chỉ giáo."

An Lâm bước lại, chạy càng lúc càng nhanh, kiếm Thắng Tà hóa thành một luồng bóng đen.

Mũi Hứa Tiểu Lan có cay xè, mắt đỏ hoe nhìn An Lâm, Long Tước xoẹt lên ngọn lửa sấm sét, chỉa về phía An lâm đang bước tới.

Trong lòng hắn, sớm đã mắng hệ thống cản ngàn lần.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, một đám sinh viên nhìn cảnh tượng trong màn hình tinh thể, đầu óc mù đặc.

"Chẳng lẽ đây là tương ái tương sát trong truyền thuyết sao?"

"Học trưởng An Lâm sao lại thua rồi? Tôi không chấp nhận nổi! Tại sao lại thế?!"

"Ai, tôi muốn thấy học trưởng An Lâm đánh một trận mà, thật không thể ngờ, cuối cùng lại là kết cục này..."

"Nhìn sắc mặt của Hứa Tiểu Lan, hình như tôi đã hiểu được gì đó rồi.

Ngay lúc cả đám sinh viên đang bàn tán ồn ào, một luồng ánh sáng vàng hội tụ, An Lâm xuất hiện trong quảng trường Bạch Ngọc.

Hắn nhìn thấy cả đám sinh viên đang nhìn chằm chằm mình, có người mắt sôi sục ý chí, có người mặt hoang mang không hiểu, có người lộ ra vẻ không thể nhẫn nại.

Hắn từ từ thở ra một hơi, dứt khoát nằm dài trên mặt đất, nhắm mắt tiếp nhận trị liệu của trận pháp, hắn không muốn nghe gì nữa, không muốn nhìn gì nữa,...

Phía trên kết giới rừng Thiên Phong.

Thương Thanh Địa Tiên thở dài một hơi: "Tôi biết, chỉ là có hơi tiếc cho An Lâm thôi."

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe vậy trừng to mắt: "Thân là giáo viên, chấm điểm không được thiên vị, biết không?!"

"Tiểu tử An Lâm này, e rằng không lên nổi Tiên Bảng rồi, có cần giúp hắn tăng thêm chỉ số chiến lực, ít nhất cũng để hắn lên được danh sách một trăm của Tiên Bảng, không thì để hắn rớt hạng quá nhiều, sẽ chịu đả kích không ít đâu." Thương Thanh Địa Tiên lẩm bẩm.

Chỉ số chiến lực của An Lâm, hoàn toàn dựa vào tốc độ chạy, tốc độ vung kiếm trong chiến cuối cùng, May mà Thương Thanh Địa Tiên có thể nhìn rõ, nếu không thì đúng là không nhìn ra được chỉ số chiến lực An Lâm này rồi.

An Lâm: Chỉ số chiến lực: 120; Chỉ số chiến công: 0

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa trừng mắt: "Đừng nói với tôi mấy lời vô nghĩa này? Ai mà không biết cuộc chiến này có vấn đề chứ!"

Thương Thanh Địa Tiên lau lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Tôi cho rằng sinh viên An Lâm này tự chịu thua! Không muốn bày ra thực lực thật sự của mình, nên dùng cách tự nổ để rút khỏi trận chiến!"

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa trợn mắt: "Vậy vừa rồi hắn tự nổ mình mình là đủ rồi, sao phải hại cả người khác?"

Thương Thanh Địa Tiên biết rõ điều phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nói tới, không dám chắc lắm, nói: "Chẳng lẽ...hắn vì Hứa Tiểu Lan, nên mới làm như vậy?"

"Ừm...không chỉ An Lâm, có lẽ Liễu Thiên Huyễn cũng là vì Hứa Tiểu Lan, ai. Thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của bọn trẻ ngày nay nữa..." phó hiệu trưởng Ngọc Hoa mặt đầy tang thương, người trong cũng già đi hẳn.

Thương Thanh Địa Tiên nhìn mấy cái thông tin mới xuất hiện trên bảng thống kê:

Hứa Tiểu Lan: Chỉ số chiến lực: 1180; Chỉ số chiến công: 1320

Liễu Thiên Huyễn: Chỉ số chiến lực: 1310; Chỉ số chiến công: 680

Hiên Viên Thành: Chỉ số chiến lực: 1030; Chỉ số chiến công: 890

"Phó hiệu trưởng, tôi thấy chuyện này ắt có điều vấn đề!" Thương Thanh Địa Tiên thận trọng trả lời.

"Thương Thanh, ông thấy chuyện này là như nào?" Ngọc Hoa thiên tiên mở lời.

Sau đó thì sao, cho họ thấy một trận chiến như vậy à?

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa càng thêm hoang mang tột độ, ông đến đây là để tận mắt xem, An Lâm tiến cấp đến kỳ Hóa Thần có thực lực thế nào mà!?

Thương Thanh phụ trách ghi chép chỉ số chiến lực, thấy vừa đau đầu vừa bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận