Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2320: Một cái hành động vô cùng to gan

Vào giờ khắc này, Thiên Thần Lam Nha đã hiểu Thiên Thủy Vũ Thương là có ý gì.

Thiên Thủy ngưng đọng lại, rơi xuống như mưa, biến ảo khó tìm, tựa như linh dương có sừng, đây chính là đạo cảnh của Thiên Thủy Vũ Thương.

Kiếm chiêu của Thiên Thần Lam Nha rất nhanh, nhưng không cách nào chém trúng Thiên Thủy Vũ Thương, ngược lại bị Thiên Thủy Vũ Thương một kích đâm xuyên qua thân thể. Lam Tiểu Nghê thi triển một chiêu này, nghiễm nhiên đã đạt đến trình độ cực kì khủng bố.

Sức mạnh của Thiên Thủy Vũ Thương, khiến thân thể Thiên Thần Lam Nha xoắn ra một cái lỗ thủng to đùng.

Không chỉ có như thế, thân súng ẩn chứa Thủy Chi Lực, còn đang giao hòa với máu trong thân thể cô, muốn hoàn toàn phá hư kết cấu sinh mệnh của cô.

"Còn muốn giết ta ư? Nằm mơ!"

Trong cơ thể Thiên Thần Lam Nha đột nhiên bộc phát lực lượng quang minh, xua tan Thủy Chi Lực của Lam Tiểu Nghê, một thanh trường kiếm tràn đầy quang minh cùng hi vô hạn vọng, bị cô rút ra từ trong hư không.

Lam Tiểu Nghê biến hóa sắc mặt, đong đưa đuôi cá muốn tránh né, nhưng Thiên Thần Lam Nha há lại sẽ cho cô cơ hội tránh né, lúc này liền đâm một kiếm về phía Lam Tiểu Nghê.

Hắc Vũ Đế Vương cố ý gọi tên chiêu thức rất bình thường, như vậy hắn thắng Thiên Thần Lam Nha, là có thể lộ ra vẻ chủng tộc của hắn rất trâu bò.

Lực lượng Hắc ám, là An Lâm ban cho, là tiêu hao phẩm, dùng một phân liền thiếu một phân.

"Ha ha ha! Đã sớm muốn xem thử hắc ám Thiên Chúa đại nhân ban cho của ta, so với quang minh thì ai mạnh ai yếu. " trong tay Hắc Vũ Đế Vương có hắc ám thuần túy bộc phát ra.

Hắc Vũ Đế Vương đứng ngạo nghễ ở trên bầu trời, vẻ mặt lạnh nhạt như nước.

Lực lượng quang minh cường đại chiếu lên biển Bạch Quỳnh giữa đêm tối tựa như ban ngày.

Chớ thấy bây giờ hắn phong khinh vân đạm, thật ra thì đáy lòng vẫn là rất sợ, chẳng qua không thể triển lộ ra, thời khắc anh hùng tỏa sáng, cho dù có chết, cũng phải khí thế mười phần mà chết!

"Thiên Thần Thuật, thiên địa tạo hóa chi kiếm, nguyên sơ!"

Lần này ra chiêu, Hắc Vũ Đế Vương đã ném tất cả lực lượng hắc ám An Lâm ban cho hắn, cũng một tia ý thức ra ngoài, thế nên đây là một chiêu cuối cùng cuẩ hắn.

Đang lúc này, cánh chim màu đen xuất hiện ở một mảnh trắng xoá.

Kiếm ý kinh thiên xông thẳng hoàn vũ.

Một thanh kiếm hắc ám thuần túy sâu thẳm hình cung, giống như có thể nuốt tẫn vạn vật trên thế gian, bị Hắc Vũ Đế Vương kéo ra từ hư không, trực tiếp rơi về phía kiếm trảm kinh thiên động địa kia. Trong phút chốc, hắc ám và quang minh đụng vào nhau, điên cuồng cắn nuốt và giao hòa.

Cho dù Thiên Thần Lam Nha dùng hết sức lực, dùng hết toàn lực buông thả kiếm chiêu quang minh mạnh nhất của cô, kiếm chiêu quang minh ẩn chứa vô hạn hi vọng kia, vẫn nhanh chóng bị cắn nuốt trong tầm mắt của cô, cuối cùng bị tuyệt vọng thay thế. . .

"Hắc Vũ tộc tiểu thí ngưu đao, phổ thông hắc ám nhất trảm!"

"Hắc ám thật sự mạnh như vậy ư?"

Thành hay bại, đều xem một chiêu này.

Để cho Hắc Vũ Đế Vương không nghĩ tới là, lực lượng hắc ám của An Lâm cường đại đến quá phận, sau khi cùng quang minh va chạm chém giết một thời gian ngắn, lại bắt đầu giống như cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt quang minh, rõ ràng vẫn là năng lượng va chạm cân sức ngang tài, lại bắt đầu yếu thế trước hắc ám.

Hai tròng mắt Hắc Vũ Đế Vương sáng ngời: " Lực lượng này thật tuyệt vời a. . ."

Hắc ám liền tản đi rất nhanh.

"Hử? Cái cảm giác này. . ."

Thiên Thần Lam Nha lộ vẻ mặt không cam lòng, nhìn lực lượng càng ngày càng gần làm cho cô căm ghét cực độ, lại hoàn toàn không có cách nào.

"An Lâm! Lực lượng, tôi cần lực lượng!"

"Ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng. . ."

"Xem ra chúng ta là anh hùng sở kiến lược đồng. " An Lâm cũng kích động lên.

Âm thanh tràn đầy kích động của Tiểu Tà truyền đến.

"Tôi tìm được biện pháp rồi! !"

Cuối cùng, thân thể của cô bị hắc ám nuốt sống, hoàn toàn biến mất ở giữa trời đất.

Hắn đột nhiên nhìn về phía bắc biển Bạch Quỳnh.

Lúc này, kiếm Thắng Tà trên tay đã kịch liệt chiến động.

Vào giờ khắc này, An Lâm đã hiểu ý nghĩ của kiếm Thắng Tà.

Hắc Vũ Đế Vương nhìn hư không trống rỗng trước mắt, thậm chí ngay cả biển rộng cũng trống ra một mảng hư vô lớn, tạo thành một cái hố vô cùng cự đại, vô số nước biển chảy ngược tạo thành thác nước, nhưng sự trống rỗng này vẫn không có biến mất.

Lúc này, An Lâm cách xa trăm vạn dặm, đột nhiên có vài phần cảm ứng.

Hắn xoay người nhìn về phía chiến trường tựa như Hồng Hoang tái thế ở nơi xa, hai cánh tay vươn ra, vẻ mặt cuồng nhiệt và thành kính: " Thiên Chúa đại nhân tôn kính a. . . Ta không có cô phụ kỳ vọng của ngài! Ta thành công! Ta vừa giúp liên quân Phá Thiên loại trừ đi một cái thiên thần! !"

"Ta thành công tru sát một cái thiên thần, ha ha ha. . ."

Vị trí trái tim yên lặng đã lâu bắt đầu thức tỉnh lực lượng.

Hắc ám, thâm thúy nhất, lực lượng cường đại nhất, điên cuồng quán chú vào bên trong kiếm Thắng Tà, hơn nữa còn là tận hết quán chú!

Chỉ hận không thể truyền tất cả lực lượng cho Tiểu Tà.

"Ngô. . . Đủ rồi, đủ rồi. . ."

"Quá nhiều. . . Không ăn được. . ."

Tiểu Tà run rẩy thân kiếm, có phần khó chịu lại có chút thoải mái mà nói.

An Lâm ngẩn ra, tiếp tục buông thả hắc ám.

"Thật sự hút không nổi nữa rồi! " Tiểu Tà khẽ sẳng giọng.

An Lâm nghe vậy lúc này mới hậm hực buông tay, hắc ám của hắn, còn có một nửa chưa giao cho Tiểu Tà đâu, xem ra mặc dù Tiểu Tà có thể dễ dàng hơn hấp thu hắc ám hơn Thần Linh Sáng Thế, nhưng mà không phải là không hạn chế hấp thu. . .

Cùng lúc đó.

Thiên Thần Sinh Mệnh ra một tiếng hiệu lệnh, tất cả Hồng Hoang cự thú của thiên địa tạo hóa đều được bắt đầu chuyển động, tập trung hỏa lực về phía hai người An Lâm và Đề Na! !

"Chết tiệt! ! " Thiên Thần Sinh Mệnh thất bại trong việc ngăn chặn, sắc mặt cũng trở nên âm trầm lên, "Một cái Kiếm Linh chạy trốn thì như thế nào, các ngươi lưu lại đều phải chết!"

Sau đó, kiếm Thắng Tà chợt xuất hiện bầu trời cách đó mười vạn dặm, tiếp tục vượt qua không gian phi độn về phía xa.

Kiếm Thắng Tà không nói hai lời, liền đâm vào trong gương.

Trảm kích ngay lập tức xuyên thấu không gian, ở phía trước hàng rào không vực dày đặc, xuất hiện một tấm gương hình tròn.

Kiếm Thắng Tà đột nhiên hóa thành một đạo hắc quang, lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp tiến hành vượt qua không gian, phóng tới hướng biển Bạch Quỳnh với tốc độ cực nhanh.

Thiên Thần Sinh Mệnh thấy được dị biến.

Mặc dù không biết kiếm Thắng Tà muốn làm gì, nhưng mà ngăn cản cô là được rồi.

"Ha hả, ngươi muốn vứt bỏ chủ nhân lúc hắn gặp phải nguy nan sao?"

" Chuyện vong ân phụ nghĩa như thế, đại nghịch bất đạo như thế ngươi cũng dám làm."

"Ngươi đứng lại đó cho ta! !"

Nữ thần Sinh Mệnh hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, nổi giận quát một tiếng với kiếm Thắng Tà đang bỏ chạy.

Hàng rào không vực cấu trúc trong nháy mắt, chắn phía trước kiếm Thắng Tà.

"Thần Thuật, vô hạn kính không! " Đề Na đạp một cước lên Liệt Phong Hồng Hoang Kim Ô, chém một kiếm về phía kiếm Thắng Tà!

"Vụt!"

"Ha ha, yên tâm, nhóc cũng phải cố gắng vào đấy."

"An đại ngu, anh bảo trọng, đừng có chết đấy."

Lúc này, gần sáu mươi con Hồng Hoang cự thú, đã đánh tới hướng An Lâm.

"Giao cho tôi! " Tiểu Tà thoát khỏi tay An Lâm.

"Thật có thể không? " An Lâm hỏi.

Ở phía bắc biển Bạch Quỳnh.

Hắc Vũ Đế Vương đang hưng phấn tràn ngập muôn lời muốn nói với An Lâm.

Đột nhiên có một thanh kiếm ngang trời, phóng thích ra hơi thở năng lượng để cho Hắc Vũ Đế Vương rất tinh tường.

Đang lúc này, có vô số đạo hắc tuyến lan tràn ở bầu trời, giống một mạng lưới khổng lồ, bao vây vòm trời, như đang bắt lấy cái gì.

"Lăng Thiên Thắng Tà, chung đạo!"

Một cổ lực lượng vô hình, dọc theo hắc tuyến dung nhập vào trong thân kiếm, sau đó thông qua thần khí đỉnh phong cảm ứng và dẫn dắt với chủ nhân, nhanh chóng hội tụ đạo lực về phía An Lâm, sau đó dung hợp. . .

An Lâm ở cách trăm vạn dặm, hít một hơi thật sâu, cảm thụ được đạo lực càng ngày càng lớn mạnh, sắc mặt ửng hồng, vui vẻ nói: "Thoải mái! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận