Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1757: Ba người các ngươi đã bị ta bao vây rồi.

"Giết giết giết."

Một cơ thể màu xanh lam khổng lồ như một tinh cầu băng lãnh lẽo trợn to đôi mắt đỏ ngầu, cười một cách quái dị từ xa bay đến.

Nhìn qua đường kính cũng có thể thấy được ít nhất nó cũng phải lớn tầm sáu trăm dặm, che khuất cả bầu trời, tất cả những chỗ mà nó đi qua đều bị đóng băng. Nó mà rơi xuống thật sự có thể xóa sổ một tòa thành to lớn.

Đây chính là Sương Hàn Quỷ Tinh, nó là một trong những kẻ ở đại năng cảnh giới Hợp Đạo trung kỳ của Hư Linh Giới.

"Ta ngửi thấy mùi của cường giả, đây quả là mùi vị của con mồi ngon."

Một sinh linh cực kỳ nhỏ bé, lớn tầm bằng Đề Na, mỉm cười lại gần. Nó cầm một cây đinh ba đen trong tay, trên đầu có chi chít ánh vàng lóe lên, lúc di chuyển có ánh sáng kim sắc cực kỳ thánh khiết từ trên trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ cơ thể nó. Điều đó càng làm cho sự tồn tại của nó nổi bật hơn. Người mới đến này có thân thế cũng không vừa, đó chính là Hồn Quang Võ Đế, đại năng cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong.

"Thôn Thần, trông dáng vẻ chật vật của ngươi kìa, nếu như chúng ta đến muộn một chút nữa nói không chừng ngươi thật sự phải chết ở chỗ này rồi."

Một đại năng siêu cấp, đạp trên thánh hỏa đỏ rực, tay cầm pháp trượng Đầu Lâu tiến đến, vóc người gầy còm nhỏ bé trông giống một con khỉ xám, cười quái dị nói:

Liễu Minh Hiên thấy vậy mặt mày ngưng trọng nói:

"Tiểu Phúc nhóc tập trung sức mạnh phong ấn Khô Lâu Thôn Thần cho tôi."

"Đi theo ta."

An Lâm không thèm để ý mà ra lệnh cho Tiểu Phúc:

Đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo cuối cùng, Tẫn.

"Chủ nhân yên tâm, cứ giao hắn cho em xử lý."

"Mà thôi, mọi chuyện sau này cứ giao cho ba người chúng ta giải quyết đi, bọn ta báo thù rửa hận cho ngươi."

"Ế???"

Những kẻ hợp sức giết cha mẹ của Hứa Tiểu Lan đều đến cả rồi, hay lắm, quả là ông trời giúp ta mà. Ánh mắt của An Lâm dần trờ nên trầm mặc, khó đoán.

An Lâm nhìn đại năng siêu cấp cuối cùng rồi hít sâu một hơi.

"Hai tên Hợp Đạo cấp cao và một tên Hợp Đạo cấp trung, lại còn có thêm Khô Lâu Thôn Thần cũng không phải dạng tầm thường nữa, xem ra hầu hết các cao thủ của Hư Linh Tộc đều ở đây cả rồi. Hay là chúng ta rút lui trước rồi tính đi."

An Lâm quay sang nói với hai người bên cạnh:

An Lâm nhấc Khô Lâu Thôn Thần vừa bị hắn hành hạ đến nỗi người không ra người ma không ra ma lên, cùng lúc ôm lấy eo của Liễu Thiên Huyễn đạp chân một cái bay vào trong trận pháp Nhân Quả Tinh Hộ.

"Liễu Minh Hiên, chị Liễu, hai người xử lý Khô Lâu Thôn Thần nhé, các người thích hành hạ nó thế nào cũng được chỉ cần nó không chết là được."

Liễu Minh Hiên sửng sốt ngẩn ra một chút.

Tiểu Phúc cười ha ha nói, sau đó ném ra bảy quả cầu nhỏ trấn áp Khô Lâu Thôn Thần trên mặt đất.

An Lâm quay ngươi nhìn về phía ba tên đại năng Hợp Đạo siêu cấp của Hư Linh Tộc kia, lạnh nhạt nói:

Liễu Minh Hiên trợn tròn mắt không tin nổi.

Khí thế kinh khủng từ người An Lâm lan ra xung quanh, hắn nhếch miệng cười nói:

Liễu Thiên Huyễn tinh nghịch liếm môi, tay cô nắm chắc kiếm Băng Hồng bắt đầu mạnh mẽ phóng ra thần lực, dáng vẻ giống như muốn thực hành những gì mình vừa mới lĩnh ngộ được.

"Khí phách!"

"Được, cứ giao hắn cho chị."

Sương Hàn Quỷ Tinh cười ha hả nói. Đang cười vui vẻ như thế đột nhiên nó kinh hãi thốt lên: "Cái gì thế? Hắn chủ động tấn công chúng ta ư?"

"Haha... haha... An Lâm ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, đừng hòng trốn thoát."

An Lâm mở rộng đôi cánh sau lưng, hét to một tiếng xông về phía ba tên đại năng siêu cấp.

"Cậu... cậu không trốn sao?"

"Ba tên kia đã bị tôi bao vây rồi!"

Liễu Minh Hiên câm nín không biết nói gì.

Đôi mắt tím của Liễu Thiên Huyễn xoẹt qua tia sáng kì dị.

"Trốn ư? Sao tôi phải trốn chứ?"

Liễu Minh Hiên không hiểu hỏi lại.

"Thấy cái gì?"

"Ông không thấy sao?"

Nó cười lạnh lùng nói tiếp: "Hắn điên rồi sao?"

Hồn Quang Võ Đế nắm chặt cây đinh ba đen của mình, khí thế hừng hực, hưng phấn nói: "Có dũng khí! Nếu ngươi đã muốn chết một cách đàng hoàng thì ta sẽ giúp ngươi."

Ba người bọn chúng liên thủ đã có thể xưng hùng xưng bá ở vực Hư Linh, trừ khi có người đạt tới cảnh giới Sáng Thế ở đây, nếu không thì bọn chúng chẳng sợ ai hết. Cho dù An Lâm lợi hại thì sao, có mạnh được như cảnh giới Sáng Thế không? Nếu hắn không có năng lực ấy vậy cũng chỉ có thể chịu chết thôi.

An Lâm sử dụng Địa Liên Thần Công cấp cao nhất, nên nắm đấm của hắn ẩn chứa sức mạnh lực lượng đại địa mênh mông vô tận, đánh về phía bọn chúng một cách bất ngờ.

"Để ta. Dăm ba quả đấm trong mắt ta chỉ là mấy con gà đất chó cảnh mà thôi."

Sương Hàn Quỷ Tinh đứng lên tấn công An Lâm trước, nó sở hữu sức mạnh lớn kinh khủng, chỉ cần búng nhẹ một cái cũng có thể hủy diệt cả thế giới.

Đồng thời, xung quanh nó lúc nào cũng có băng tuyết lạnh lẽo, nên khi chiến đấu nó dùng chính sức mạnh này để làm chậm sức tấn công của đối phương trước khi chiến đấu trực diện với đối phương. Nhưng loại sức mạnh hàn băng này lại hoàn toàn không thể tổn thương đến An Lâm.

Ầm!

Quả đấm của An lâm giáng xuống, trùng kích kim sắc lan tỏa dần ra xung quanh, sức mạnh giống như thiên thạch đâm vào trái đất.

Trong nháy mắt lực lượng đại địa ánh vào cơ thể khổng lồ của Sương Hàn Quỷ Tinh.

"Để ta cho các ngươi biết thế nào gọi là người đàn ông chơi Thánh Hỏa nhé. Thất Đại Thánh Hỏa, xuất kích."

Hắn phất tay một cái, Thánh Hỏa vô tận đột nhiên phủ kín bầu trời và mặt đất.

An Lâm ngẩng đầu lên, xung quanh cơ thể hắn bỗng giải phóng ra những ngọn lửa khác. Sự biến động của nguồn gốc mỗi ngọn lửa đã giải phóng đã khiến cho những kẻ có quyền lực cao kia cảm thấy chột dạ. Từng ngọn lửa tản ra dao động nguyên bản, cũng làm cho đám đại năng trên không trung cảm thấy tim đập rất nhanh.

"Chỉ là một thánh viêm tầm thường mà đã khiến ngươi vui vẻ đắc ý như thế sao?"

Thấy thế mặt Tẫn biến sắc.

Một khi nó dốc toàn lực tấn công thì rất khó phòng bị.

Cơ thể chiến thần của An Lâm bị cây đinh ba đâm vào, máu tươi bắn tung tóe thấm đỏ cả bộ quần áo trắng của hắn. Từ miệng vết thương đột nhiên xuất hiện rất nhiều chú văn hắc ám đang không ngừng lan ra. Không ngờ cây đinh ba này còn sở hữu lực lượng nguyền rủa khủng khiếp như thế.

An Lâm bỗng nhận ra vết thương trên người mình đang dần dần tự hồi phục, nghĩ kĩ lại hóa ra vết thương được công pháp Thanh Mộc Trường Sinh chữa trị. Nhờ có loại công pháp này mà vết thương của hắn không những nhanh chóng hồi phục mà hơn nữa sức lực của hắn còn được tăng lên không ít.

"Kinh Thiên, Thánh Vẫn Viêm."

Bỗng một tiếng hét to vang lên. Tẫn giơ cao pháp trượng thi triển pháp thuật, thánh hỏa như một viên thiên thạch từ ngoài không gian lao xuống, tốc độ vô cùng nhanh, chợp mắt đã rơi vào người An Lâm.

Thánh hỏa ép An Lâm xuống mặt đất, đám mây lửa bùng lên, giống như một vụ nổ hạt nhân. Ngọn lửa mang theo nhiệt độ cao khủng khiếp, đỏ cháy hừng hực như một biển máu, làm tan chảy đất đá trong bán kính hàng trăm dặm. Thậm chí bầu không khí cũng bị nó thiêu đốt, nóng đến nỗi chẳng khác nào một cái lò nung.

"Haha... đây chính là thuật hỏa diễm mạnh nhất mà ta nắm giữ, ngay cả thần đạo cũng dễ dàng bị thần hỏa trên thánh viêm đốt thành tro bụi. Ngươi cứ thế mà tan thành tro bụi đi. Haha..."

Khóe miệng Tẫn nhếch lên, lạnh lùng cười, nói.

Nhưng ngay lúc đó, giữa biển lửa đỏ của thánh viêm đột nhiên xuất hiện một khoảng trống, dường như có sự bài xích lẫn nhau.

Linh thể thoát ra khỏi trói buộc của thân thể, vốn là đã có đủ đặc tính xuất quỷ nhập thần. Huống chi đối phương còn là linh thể của sinh sinh cảnh giới Hợp Đạo đỉnh phong, nếu nói là có tốc độ nhanh nhất từ cấp bậc Sáng Thế trở xuống, thì cũng không quá đáng.

Hồn Quang Võ Đế không đánh thì thôi nhưng một khi xuất chiêu thì sức mạnh kinh khủng giống như vũ bão. Tốc độ tấn công của người dùng cây đinh ba vô cùng nhanh, có thể nói nó là kẻ nhanh nhất trong số những kẻ ở cảnh giới siêu cấp đại năng Hợp Đạo đã từng chiến đấu với An Lâm. Nhanh đến nỗi ngay cả hắn đã ở trình độ này rồi cũng không thể sánh bằng.

"Cực Hạn Linh Thể, Hồn Cực Quang."

Toàn thân Sương Hàn Quỷ Tinh vô cùng đau đớn. Cơ thể khổng lồ của nó thế mà lại bị An Lâm đấm một cái bay ngược về sau. An Lâm cũng bị ảnh hưởng bởi lực tấn công vừa rồi mà lùi về sau mấy bước. Nhưng hắn còn chưa ổn định thân thể đã thấy một tia sáng lóe lên, hóa ra là bị một cây đinh ba đen đâm thẳng vào eo hắn.

"A A A..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận