Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1863: Cuộc chiến chạy trốn của Độc Thiên Thần

"Làm ô nhiễm môi trường còn muốn trốn? Thật sự coi Lam Tiểu Nghê ta là bù nhìn sao?"

Một tiếng quát từ phía sau Độc Thiên Thần truyền đến.

Biển rộng xung quanh đột nhiên rít gào điên cuồng, sóng lớn cuồn cuộn ngút trời. Phía trước dâng lên sóng lớn vạn trượng, giống như một bức tường nước che kín bầu trời, mang theo trọng lượng ngàn tỉ quân mạnh mẽ đập về phía Độc Thiên Thần.

Độc Thiên Thần biến sắc, thần hoàn màu xanh thẫm trên đầu phát ra thần quang.

"Thị Thủy Độc Phong!"

Hắn hô to một tiếng.

"Phụt...!!"

Trong miệng hắn đột nhiên phun ra một đám ong độc loại nhỏ dính nhơm nhớp.

"Hình thức Thất Thánh Hỏa, đẩy mạnh sức mạnh!" Hai chân An Lâm bắn ra hỏa diễm đủ để thiêu hư không luộc biển cả, ở trên hư không kéo ra một đường hỏa tuyến cực tốc, tốc độ nhảy về phía trước còn nhanh hơn Độc Thiên Thần gần một phần năm, rất ngắn không tới một phút đã đuổi tới phía sau mông Độc Thiên Thần.

"Khà khà khà... Xem xem ta đã thấy cái gì này..."

"Ầm ầm!" Đột nhiên phía sau có hư không nổ tung.

Giọng nói ngả ngớn và khiến cho Độc Thiên Thần sợ sệt của An Lâm đã truyền đến từ phía sau.

Một đám ong độc loại nhỏ màu đen dính nhơm nhớp, có năng lực thôn tính cực mạnh, đâm về phía bức tường nước to lớn ẩn chứa pháp tắc quyền hành của nước, lại còn có thể nhanh chóng cắn xé bức tường nước ra một lỗ thủng to.

Biển rộng mấy chục dặm xung quanh trong nháy mắt bị thiêu đến mức trống một mảnh, ngay cả hơi nước cũng không bay lên, đã bị đốt thành những hạt căn bản nhỏ bé nhất.

An Lâm và Lam Tiểu Nghê nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm giác có chút khó chịu.

"Một Thiên Thần cô đơn..."

Độc Thiên Thần chạy ra từ trong hang lớn, tiếp tục bay về phía trước.

Mặc dù chiêu thức có chút buồn nôn, nhưng uy lực lại rất mạnh.

Phía sau của Độc Thiên Thần đã bị ngọn lửa thiêu đốt đến đỏ chót.

"An Lâm, ngươi không nên khinh người quá đáng!" Độc Thiên Thần chợt quát một tiếng, "Thiên Quỷ Ma Độc!!"

Nhiệt độ cao nóng rực, làm cho phía sau Độc Thiên Thần nóng rực một cách khó chịu. Một luồng khí tức cực kỳ khủng bố đang nhanh chóng tới gần hắn, khiến trong lòng hắn giật bắn.

"Phụt...!!!"Hắn há mồm, đột nhiên phun ra.

Vô số thánh hỏa đã gia trì pháp tắc chí cao có thể thiêu cháy tất cả, đồng thời điên cuồng bùng cháy.

Độc Thiên Thần hét thảm, cái mông trực tiếp bị hòa tan.

Sấm chớp màu vàng giống như thanh kiếm sắc, đâm xuyên qua thân thể của ác quỷ.

Ầm ầm ầm!

Nụ hoa xoay tròn với tốc độ cao mà lớn lên, sau đó nở ra, vô số phấn hoa đủ mọi màu sắc khuếch tán trên hư không.

Cơ thể dính nhơm nhớp này không sợ hỏa diễm, trên thân thể có lít nha lít nhít những thứ giống như giòi đang lúc nhúc, chính là con vật nhỏ kia cắn nuốt mất hỏa diễm.

Nơi trung tâm, chính là khu vực mà Độc Thiên Thần dừng lại.

Một con quỷ quái dữ tợn cả người dính nhơm nhớp được hắn phun từ trong miệng ra, đón gió mà lớn dần, trong nháy mắt trở thành ác quỷ cao lớn trăm trượng, duỗi ra móng vuốt sắc nhọn nhào về phía An Lâm.

Độc Thiên Thần giãy giụa dưới đáy biển, lúc này Kim Hư Lôi xuyên thủng biển rộng với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, đánh xuống ngực hắn, nổ xuyên ngực hắn thành một cái lỗ máu.

"Ha ha, đánh đến mức mãnh liệt như vậy, quên bản công chúa rồi sao?" Lam Tiểu Nghê lắc lư đuôi cá vọt tới, dùng nước biển cuốn độc phấn tràn ngập trong hư không xuống biển rộng, độc phấn không sợ viêm lôi, cũng không có nghĩa là nó có thể đối phó được sự gột rửa của dòng nước mạnh mẽ.

"Cái gì?!" Độc Thiên Thần kinh ngạc thốt lên một tiếng, bị nước biển đột nhiên đến đập trúng, cuốn rơi xuống biển rộng.

"Thật buồn nôn... Nhưng, dựa vào cái này mà muốn khắc chế ta?" An Lâm nhẫn nhịn cơn buồn nôn, Lôi Ngọc màu vàng bên cạnh người tỏa ra hào quang chói lọi, "Thứ này của ngươi không sợ lửa, nhưng ta cũng không tin, thuộc tính khác ngươi cũng không sợ..."

Phấn hoa không sợ lửa mạnh, không sợ sấm sét, chúng rải rác trong hư không, độc tính mãnh liệt ngay cả hư không cũng bị ăn mòn đến mức vặn vẹo vỡ tan, trong nháy mắt hóa chu vi xung quanh thành độc vực đoạt mệnh.

"An Lâm, phấn độc của ta có tính mềm dẻo cực mạnh, không sợ viêm lôi, lan tràn trong hư không, ngươi sẽ làm thế nào?" Độc Thiên Thần vừa trốn, vừa nhìn về phía phía sau nói.

Đột nhiên, biển rộng cuộn ngược, ngàn tỉ tấn nước biển bay về phía bầu trời, giống như bàn tay khổng lồ thu lấy, tầng tầng lớp lớp khép về phía trung tâm rồi đập xuống.

Đột nhiên sấm chớp rít gào, kinh động trời đất, phá diệt tất cả.

Hắn lại phun ra, lần này phun ra một nụ hoa yêu dị.

Trong lòng Độc Thiên Thần kinh sợ, thôi thúc sức mạnh toàn thân, lại lần nữa triển khai pháp thuật Thiên Thần: "Nhìn chiêu này của ta đi, Thiên Vực Độc Hoa! Phụt...!!!"

Lôi thuật chí dương chí thuần là thuộc tính có khả năng diệt trừ quỷ quái, đúng như dự đoán, ác quỷ kiên trì không tới một giây, đã bị Kim Hư Lôi của An Lâm phá diệt trong nháy mắt.

Không được, nhất định phải trốn!!

Độc Thiên Thần ôm ngực, cũng không bay lên trời nữa, trực tiếp ở dưới đáy biển bơi về phía xa xa, hắn vẫn phun một cái về phía đáy biển, nhuộm biển rộng thành màu đen. Chạy trốn bằng đường không trung không được, vậy thì chạy trốn bằng đường thủy, An Lâm muốn đuổi theo hắn thì phải có năng lực phân thần chống đỡ lại nước biển có độc!

"Tức chết ta rồi, tên này là cá mực sao? Lại phụ đen làm ô nhiễm Tây Hải của ta!!" Lam Tiểu Nghê nhìn thấy cảnh tượng này, tức giận vô cùng.

"Khí Tượng, Băng Hàn Cực Vực." An Lâm giẫm một phát về phía biển rộng, thần ngọc khí lưu màu sắc rực rỡ nhanh chóng lưu chuyển, sức băng hàn khiến cho biển rộng mấy ngàn dặm xung quanh đông lại.

Độc Thiên Thần vốn bơi ở trong nước biển, đột nhiên đóng băng...

Kèn kẹt...

Hắn chuyển động ở trong băng, cảm giác mình đã biến thành một chiếc tàu ngầm phá băng, tốc độ nhanh chóng giảm xuống.

Lúc này, Lam Tiểu Nghê đã vận dụng quyền hành của nước, hóa băng mà An Lâm ngưng tụ lại thành kiếm băng, mạnh mẽ xiên vào Độc Thiên Thần mấy chục lần, đâm đối phương đến mức thương tích khắp người.

"Đau đau đau... Phụt...!!!" Độc Thiên Thần lại phun lần nữa.

Lần này, thứ hắn phun ra chính là từng sợi dây leo màu đen, dây leo ẩn chứa liệt độc khó có thể tưởng tượng, phút chốc đã ăn mòn tầng băng xung quanh, sau đó xông thẳng lên bầu trời, vòng về phía An Lâm cùng Lam Tiểu Nghê.

"Ồ? Lại không trốn nữa hả? Rất tốt! Rốt cuộc cũng có thể chiến đấu với ta như một người đàn ông!" Hai mắt An Lâm sáng bừng, áo giáp lửa do bảy tầng thánh hỏa tạo thành chắn ở trước người, tỏa ra nhiệt độ cao vô tận.

Dây leo đập tới còn chưa đụng vào An Lâm, đã bị nhiệt độ cao cực hạn hòa tan.

Dáng người của Lam Tiểu Nghê linh hoạt, đối mặt với dây leo đập tới, lắc lư đuôi cá trên không trung di chuyển nhanh chóng để tránh né, đôi tay như bạch ngọc khua với tốc độ cực nhanh, vung ra từng đường từng đường dao nước sắc bén đến cực điểm, cắt dây leo thành từng đoạn.

"Chỉ dựa vào chút thực lực này, còn ngông cuồng đồng thời tấn công hai người chúng ta? Chắc không phải mất trí nhỉ." An Lâm lặng yên lắc đầu.

"A a a...!!" Độc Thiên Thần đột nhiên rít lên một tiếng về phía An Lâm.

Răng rắc...

Thần hoàn trên đầu hắn đột nhiên rạn nứt rồi.

An Lâm còn chưa rõ rột cuộc đã xảy ra chuyện gì, phần ngực của áo giáp hỏa diễm trên người hắn trở nên đen kịt, sau đó dung hòa, sức mạnh vô hình trong chớp mắt xuyên thủng áo giáp, đâm vào lồng ngực của hắn một cách tàn nhẫn

Ngay sau đó, một luồng sức mạnh vô hình khiến cho máu thịt mục nát, để sức sống nhanh chóng mất đi.

"Đây là độc? Kịch độc vô hình vô sắc?" An Lâm hoàn toàn biến sắc, vội vàng áp chế độc trong người.

Rất rõ ràng, Độc Thiên Thần đã dùng chiêu thức vượt qua giới hạn mà hắn có thể chịu đựng, bị Thiên Đạo phản phệ, thần hoàn lúc này mới xuất hiện vết nứt.

"Ha ha ha... An Lâm... Ngươi lợi hại đến mấy thì đã sao, còn không phải trúng độc của ông nội ngươi rồi sao?"

"Ông nội đi trước nhé, sau này không gặp lại!!"

Độc Thiên Thần vui sướng không ngớt, thừa dịp An Lâm áp chế độc tố trong cơ thể, nhanh chóng bỏ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận