Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 263: Giây phút khám phá ra bảo vật

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu trông mong nhìn nhẫn không gian trong tay, trên mặt hiện đầy vẻ khẩn trương.

Giống như tất cả mọi người ai cũng có mấy tờ trúng thưởng để cạo cho vui, nhưng lại không biết mình sẽ trúng cái gì.

"Ai làm trước?" An Lâm nhìn Tiểu Sửu và Đại Bạch.

Tiểu Sửu và Đại Bạch lại nhìn lại An Lâm.

An Lâm nhún vai: "Được rồi, để tôi làm trước vậy."

Hắn để mười cái nhẫn không gian lơ lửng giữa không trung, luyện hóa từng cái, sau đó chọn ra tám cái nhẫn của tu sĩ tinh nhuệ đến từ Thất Sát đường để mở trước, vì đồ tốt hơn luôn phải để mở sau cùng.

Hắn đổ toàn bộ đồ vật trong cái nhẫn không gian đầu tiên xuống đất.

"Rầm! Bộp! Keng!..."

An Lâm lấy nhẫn không gian của Từ Dũng Nam ra trước, sau khi luyện hóa xong liền đổ hết đồ trong đó ra.

An Lâm cười: "Thật là chủ nghĩa tư bản ác độc, kém hơn đệ tử của trưởng lão nhiều như vậy, không ngờ lại bóc lột được lắm thứ như thế..."

Ngay sau đó An Lâm lại đổ hết những thứ được cất chứa trong bảy cái nhẫn không gian còn lại ra, bên trong cũng có rất nhiều thứ tốt, không khác mấy với chiếc nhẫn đầu tiên, trong số đó còn lẫn vào một món linh khí sơ giai, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.

Mọi người thấy vậy lại hít vào một hơi, bảo vật trong chiếc nhẫn này chất đầy như núi!

Trong nhẫn không gian có nhiều đồ thế này, quả là niềm vui ngoài ý muốn!

Tiểu Sửu và Đại Bạch nhìn thấy cảnh này ghen tị đến đỏ mắt, ôi mẹ nó, tức chết mất! Sao lại chênh lệch khủng khiếp đến thế chứ!

Một đống đồ bị đổ ra chất thành núi, khiến cho những người đứng xem sáng cả mắt.

Ba trăm mười ngàn viên linh thạch, hai linh khí sơ cấp, một linh khí trung cấp, mười mấy viên linh đan, báu vật hiếm có thì nhiều vô số kể...

Quả nhiên là tu sĩ của Thất Sát đường... rất lắm tiền!

Ba mươi lăm ngàn viên linh thạch, ba pháp khí trung cấp, một pháp khí cao cấp, năm cây linh dược, còn có vụn vặt một ít đan dược và tài liệu luyện khí.

"Leng keng, rầm, bộp..."

Ba trăm năm mươi ngàn viên linh thạch, hai linh khí trung cấp, linh đan, vô số bảo vật hiếm có, còn có một viên tiên đan cửu phẩm – Thanh Dương Đan! Đây là do An Lâm dùng thuật Thần Giám giám định ra, nếu dùng viên đan dược này lúc bị trọng thương thì có thể khiến ngưới chết sống lại, xương cốt mọc ra máu thịt, hiệu quả kỳ lạ, coi như là một loại thuốc trị thương thần thánh.

Mở xong tám chiếc nhẫn kia, bây giờ chính là món đồ lên sàn cuối cùng, nhẫn không gian của Từ Đồng và Từ Dũng Nam!

Trong trận chiến này, An Lâm thu về được chín trăm năm mươi ngàn viên linh thạch, ba linh khí sơ cấp, ba linh khí trung cấp, mấy chục viên linh đan, bảo vật và nguyên liệu luyện khí thì nhiều đến mức không đếm xuể, còn có một viên tiên đan cửu phẩm.

Chỉ cần tính riêng giá trị của một vật bất kỳ trong chiếc nhẫn này, cũng đủ để sánh với giá trị của cả tám chiếc nhẫn trước đó cộng lại...

Sau đó là nhẫn không gian của Tử Đồng, cũng khiến người ta khiếp sợ như cái trước.

Đại Bạch và Tiểu Sửu gật đầu đầy đồng tình, thu hoạch lần này khiến người ta rất vui vẻ.

Đại Bạch cũng không kịp chờ mà mở ra năm chiếc nhẫn khác, gần hai trăm ngàn viên linh thạch, rất nhiều bảo vật với giá trị không nhỏ, lại thêm rất nhiều linh đan tráng dương, cuối cùng tâm trạng cũng cân bằng.

Mấy người An Lâm nghe vậy liền hoảng sợ, giơ cả hai tay lên, hô to: "Không được!"

Đại Bạch vừa khóc vừa nhận lấy, một là vì bị chuyện bất lực đả kích, hai là không dùng đến thì có thể bán đi, một viên đan dược này cũng đáng giá một hai chục ngàn viên linh thạch đấy.

"Ầm!"

An Lâm rất yên tâm tặng toàn bộ đan dược Tráng Dương cho Đại Bạch, mọi người cùng vui.

An Lâm sững sờ, đồ vật trước mắt được chất đống cùng một chỗ, lại phân chia tầng bậc rõ ràng như bánh ngọt.

"Ôi trời ạ... Nhiều thật đấy!?"

Trong lúc mặt đất chấn động, trước mặt mọi người hiện lên một núi đồ vật, ai cũng ngơ ngác há hốc miệng.

Sau đó Tiểu Sửu lấy ra bảy chiếc nhẫn, vui vẻ thu về hơn hai trăm ngàn viên linh thạch, rất nhiều đồ vật quý giá, linh đan diệu dược, tinh thần phấn chấn kiếm đầy một túi.

Nhưng bọn họ đã kêu lên quá muộn.

Nhẫn không gian lóe sáng, tất cả bảo vật bị quăng ra.

Sau đó, động đất...

"Chiến lợi phẩm thu về trong lần chiến đấu này cũng có thể an ủi được trái tim bị thương của chúng ta phần nào." An Lâm ngửa đầu nhìn trời, trên mặt là nụ cười đầy hạnh phúc.

Hiển nhiên là hoạt động khám phá bảo vật của đám người An Lâm đã khơi dậy hứng thú của Hứa Tiểu Lan, cô cười khanh khách, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn xinh đẹp đeo trên ngón tay cái ngọc ngà.

"Đến giờ tôi vẫn còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc nhẫn không gian mà chị Thần Âm đưa cho tôi đâu..."

"Ôi này, mọi người đều có nhẫn không gian để mở, tôi cũng phải tham gia chứ!"

Linh thạch xanh mơn mởn là phần gốc của ngọn núi lớn, liếc qua đã thấy phải đến cả triệu viên; tầng tiếp theo là đủ loại tài liệu luyện khí, tản mát ra năng lượng dao động cực kỳ mạnh mẽ, đương nhiên không phải loại thường; trên nữa là đủ loại dược liệu trân quý, linh quả, tiên quả; phần đỉnh là các loại linh đan, tiên đan và vô số binh khí không biết tên... Dưới ánh mặt trời, toàn bộ "chiếc bánh ngọt" long lanh sáng rọi động lòng người, hào khí ngất trời!

Hứa Tiểu Lan thè lưỡi ra, chép chép miệng nhỏ, có chút ngượng ngùng: "Hình như hơi nhiều, nếu không mọi người kiểm tra giúp tôi luôn đi..."

An Lâm giật giật khóe miệng, phải đếm tiền cho người khác thực sự rất là đắng lòng đó, đặc biệt là tiền lại chất thành núi như thế này, quả là vừa mệt vừa đắng lòng...

Không có so sánh thì không bị tổn thương, Đại Bạch và Tiểu Sửu vất vả lắm mới tìm về được chút tự ái và an ủi thì lại bị đống bảo vật chất thành núi này đánh nát trong nháy mắt, thậm chí còn thấy khó thở.

Chuyến đi này, Hứa Tiểu Lan chính là người được lợi nhiều nhất!

Linh thạch còn dễ tính, giống nhau cả, dùng thần thức bao phủ là biết ngay có khoảng bao nhiêu.

Ừm... Năm triệu bảy trăm ngàn viên linh thạch...

Còn về tài liệu luyện khí và dược liệu trân quý, An Lâm cũng không biết tính như thế nào, dùng thuật Thần Giám để giám định thì luôn xuất hiện những cái tên không rõ lai lịch và đặc tính, đều là một ít đồ vật thượng cổ, không biết trị giá bao nhiêu, nếu tính theo cân thì rơi vào khoảng năm trăm sáu mươi ngàn cân...

Ba mươi tám trái linh quả, mười trái tiên quả, hai trăm hai mươi hai viên linh đan, bảy viên tiên đan, ba mươi chín món linh khí, tiên khí chỉ có một cái...

"Đại Bạch, cậu có huyết mạch của Thiên Thương Lang, chủ tu Phong Chi Nhất Đạo, vậy thì cho cậu hai trái tiên quả Phong Đồng này đi, ngoài ra loại tiên đan Thần Phôi Ngưng Nguyên này có thể khiến cho thức hải của chó sói càng thêm rộng lớn, còn có thể giúp cậu đột phá Dục Linh hậu kỳ, cho cậu đấy." Hứa Tiểu Lan vừa ra tay chính là tiên quả và tiên đan đáng tiền nhất cô có.

Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm nhận linh thạch, lúc này sắc mặt cô mới sáng sủa lên, bắt đầu đưa mắt nhìn sang Đại Bạch.

Cộng thêm linh thạch của Hứa Tiểu Lan, trong nhẫn không gian của hắn có tổng cộng mười bốn triệu viên linh thạch, đã đủ để thanh toán tiền tiên đan cho Hằng Nga rồi.

Hắn thu hết gần sáu triệu viên linh thạch vào trong nhẫn không gian, cảm động muốn khóc, sao hắn lại có người bạn tốt như thế chứ, lúc này còn nghĩ đến chuyện trả nợ giúp hắn...

An Lâm bị dọa cho giật mình: "Được! Tôi nhận! Tôi nhận là được chứ gì!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan trở nên nguội lạnh: "Tôi không muốn cậu thiếu ân huệ của Hằng Nga quá lâu, bảo cậu cầm thì cậu cứ cầm đi. Tôi không thiếu linh thạch, tôi bảo cậu lấy linh thạch của tôi đi trả nợ thì đã sao? Cậu không nhận nghĩa là cậu không coi tôi là bạn bè!"

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu đều vô cùng nghi hoặc nhìn về phía Hứa Tiểu Lan: "Cái gì?"

"Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, làm sao tôi có thể đạt được truyền thừa, làm sao có thể có được những bảo vật này."

"Cho nên, bây giờ chính là hoạt động tặng quà tri ân của Tiểu Lan đó!" Hứa Tiểu Lan cười rất chân thành, trên mặt lại vô cùng kiên định, giống như đã tính sẵn từ trước.

An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu nghe vậy thì run hết cả người, không ngờ Hứa Tiểu Lan lại làm chuyện đó.

Cô nhìn núi linh thạch đầu tiên, xoa xao cái cắm trắng tinh bóng loáng của bản thân, lẩm bẩm nói: "Ừm... Linh thạch tôi lại không cần gấp, An Lâm, cậu còn nợ Hằng Nga một mối ơn tình, năm triệu bảy trăm ngàn viên linh thạch này đều cho cậu hết."

Lời vừa nói xong, An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu đều cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.

"Cho tôi... hết? Cô không nói đùa đấy chứ?" Dù An Lâm là người có da mặt dày, cũng bị cô dọa sợ đến mức lắp ba lắp bắp.

Đây không phải là mấy trăm hay mấy chục ngàn viên linh thạch, là là năm triệu bảy trăm ngàn viên đó! Là số tiền lớn có thể so với tài sản của một tiên tông cỡ lớn, vậy mà Hứa Tiểu Lan lại để lại cho hắn? Hơn nữa còn để hết...

"Không được... Linh thạch này cô không thể để hết cho tôi được..." Hứa Tiểu Lan còn chưa kịp trả lời thì An Lâm đã liên tục lắc đầu từ chối. Bảo vật trong nhẫn không gian vốn là của Thần Âm để cho Tiểu Lan, dù da mặt hắn có dày hơn nữa thì cũng không thể lấy hết toàn bộ linh thạch được.

Hứa Tiểu Lan nhìn bảo vật đã được phân loại xong, hai tay vỗ vào nhau cái bốp, cười nói: "'Được rồi, bắt đầu chia bảo vật!"

Ừ, nếu ai cưới cô, dù có ăn bám cũng có thể ăn no tới chết.

An Lâm không khỏi nhìn về phía cô gái xinh đẹp thanh tú trước mặt, hình như cô đang rất vui, mắt cười cong cong như vầng trăng, rất xinh đẹp, rất quyến rũ. Chắc hẳn là cô biết mình đã giàu đến nứt đố đổ vách...

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng bản thân là một tên nhà giàu mới nổi, nhưng bây giờ xem ra, Hứa Tiểu Lan mới chính là truyền kỳ trong câu chuyện phát tài chỉ trong một đêm...

Kiểm kê đại khái xong những bảo vật này, An Lâm cảm thấy tim mình hơi đau đau.

Đáng nhắc tới là, tiên khí kia tên Cửu Huyền Thần Hỏa Châu, hình như đây là di vật của Đông Phương Minh...

Điều này khiến cho Đại Bạch nhận được tiên đan liền khóc lóc mà tỏ vẻ muốn đi theo Tiểu Lan, hiểu một cách đơn giản là Đại Bạch không muốn đi theo An Lâm nữa, muốn làm phản, muốn làm thú cưng của Hứa Tiểu Lan! Vì An Lâm chỉ cho nó đan được tráng dương, còn Hứa Tiểu Lan lại tặng cho nó đồ tốt nhất...

Đương nhiên điều này là không có khả năng, bởi vì khế ước phải được sự đồng ý của cả hai người thì mới có thể bị vô hiệu, vì vậy Đại Bạch lại bị An Lâm đánh cho no đòn.

Cuối cùng đến phiên Tiểu Sửu.

Hứa Tiểu Lan nhìn Tiểu Sửu, có hơi lúng túng, không biết nên tặng hắn cái gì mới tốt...

Tiểu Sửu đã bước nửa bước vào kỳ Hóa Thần, lại chuyên tu luyện thân thể và lực lượng hệ Hỏa, hình như tiên đan và tiên quả trong nhẫn không gian của cô không có cái nào thích hợp với anh ta, nếu không, đưa tiên khí Cửu Huyền Thần Hỏa Châu cho anh ta?

Hứa Tiểu Lan lấy Cửu Huyền Thần Hỏa Châu ra, ai ngờ Tiểu Sửu sống chết không nhận.

Đó là vật phẩm đáng giá nhất trong nhẫn không gian, dù mặt hắn có dày cũng không dám nhận.

Hứa Tiểu Lan có chút không vui thu Cửu Huyền Thần Hỏa Châu lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận