Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1010: Yêu em và cứu em

Bạch Dao vẫn không tỉnh lại.

Ngoại trừ vẫn còn hơi thở thì sinh mạng đang dần dần suy yếu.

Một phỏng đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu Tiểu Sửu,

Tiểu Sửu ôm thân thể đang từ từ trở lên lạnh lẽo vào lòng, liên tục lớn tiếng gọi tên cô, nhưng cô không đáp lại.

"Tiểu Dao, Tiểu Dao, em đừng làm anh sợ!"

"Mau tỉnh lại đi!"

Tiểu Sửu ôm cô gái trong lòng, sợ đến mức cả người run lên.

Chút nữa thì hắn sụp đổ, trong lúc tuyệt vọng nhất, bỗng nhiên vang lên âm thanh của một người nào đó.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hiện tại, chưa bao giờ căm ghét mình bất tài như vậy.

Bạch Mộ Vũ vội bước lên một bước, đi tới trước mặt Tiểu Sửu, đưa tay ôm lấy bạch Dao từ trong lòng Tiểu Sửu, rồi thi triển một thuật pháp tỉ mỉ kiểm tra tình trạng cơ thể của Bạch Dao.

Một thứ tình cảm ấp áp khó diễn tả được xuất hiện trong đầu Tiểu Sửu, hắn lập tức nói ra vị trí của mình với An Lâm.

An Lâm đi ra từ thông đạo trong không gian, bên cạnh còn có Đại Bạch và Đề Na. Ngoài ra còn có một người mà Tiểu Sửu vô cùng quen thuộc, mẹ của Bạch Dạo, Bạch Mộ Vũ.

"An Ca, tôi..." Tiểu Sửu có chút nghẹn ngào, nói không lên lời.

Mọi người im lặng nhìn, không dám quấy rầy.

Người đó cho dù trong bất cứ thời điểm tuyệt vọng nào, đều có thể tạo ra kỳ tích!

"Tình hình thế nào?" An Lâm cũng bay tới, vội vàng hỏi.

"Đừng nói nhảm, cậu và Bạch Dao ở đâu, tôi lập tức tới tìm!" Tiếng của An Lâm truyền tới, vừa dứt khoát nhưng trong giọng nói lại mang theo sự vội vã.

Tiểu Sửu vội vàng luyện hóa nhẫn không gian của Bạch Dao, lấy phù truyền âm từ bên trong ra, thử liên hệ với khí cơ của người kia. khiến hắn bất ngờ đó là truyền âm phù lại được nhận.

Không bao lâu, trên bầu trời xuất hiện một khe hở.

Sau một lát, ký hiệu màu vàng dần biến mất.

"Tiểu Dao, em sẽ không sao đâu, An Ca đang tới, anh ấy rất giỏi, nhất định có thể cứu em..." Tiểu Sửu ôm cô gái trong lòng, liên tục nhắc đi nhắc lại.

Trên mặt Bạch Mộ Vũ xuất hiện một tầng mồ hôi, thở hổn hển dữ dội.

Vẻ mặt Bạch Mộ Vũ nghiêm trọng, không nói gì, vươn ngón tay nhỏ dài điểm vào mi tâm của Bạch Dao, vô số ký hiệu màu vàng theo ngón tay bà chảy vào đầu Bạch Dao.

Tiểu Sửu càng nhìn chăm chú sắc mặt của Bạch Dao, mong cô có thể tỉnh lại.

Lời này giống như một đạo sấm sét bổ vào đầu Tiểu Sửu, khiến toàn thân hắn run rẩy.

"Đúng thế, để Dao Nhi và hắn kết hôn, thực hiện chuyện nam nữ, hai bên giao hợp, khí tức âm dương được dung hợp, có thể ngăn chặn được hàn dương căn bạo loạn đến mức không khống chế được." Bạch Mộ Vũ chém đinh như sắt nói.

"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn phái người đi tìm tung tích của Trần Nam, mới đây phát hiện hắn đã đến Hải Tâm Cung của Tây Hải, chúng ta không còn nhiều thời gian." Bạch Mộ Vuc hít sâu một hơi, nhìn về phía An Lâm nói, "Ngoài ra tôi còn thiếu lực lượng, mong các cậu giúp đỡ."

Tiểu Sửu co người lại, còn hơi chột dạ.

Bạch Mộ Vũ nhìn Tiểu Sửu, mở to hai mắt, vẻ mặt khó tin, nổi giận nói: "Cậu điên rồi sao? Không cho Bạch Dao kết hôn, cậu còn định trơ mắt nhìn con bé chết ư? Chỉ bằng bộ dạng như thế, cũng dám nói yêu con bé?"

"Dao Nhi còn có thể sống 3 ngày, chúng ta phải bắt được Trần Nam trong vòng 3 ngày!" Bạch Mộ Vũ tỏ vẻ ngưng trọng, mở miệng nói, sau khi nói xong còn trừng mắt với Tiểu Sửu.

Rồi cùng Tiểu Sửu bỏ trốn, tình nguyện sống tự do một tháng cũng không muốn ở lại đó.

Đây cũng là lý do, Bạch Dao chờ Tiểu Sửu ở hôn lễ.

Tiểu Sửu nhìn Bạch dao đang ngủ say, hai mắt chảy đầy nước mắt, dùng sức lắc đầu lia lịa nói: "Không phải, tôi hiểu cô ấy, nếu để cô ấy và Trần Nam kết hôn, cô ấy sẽ đau khổ sống không bằng chết."

Nhưng hắn vẫn vội vàng nói: "Bắt được Trần Nam, có thể cứu được Tiểu Dao sao?"

Mọi người lại yên lặng.

"Không... chúng tôi không thể đi..."

Tiểu Sửu nắm chặt hai tay, gần như rặn ra từng tiếng.

Nhất thời mọi người yên lặng.

Nhưng mà như vậy có thể giải thích được rõ ràng chuyện hôn lễ hoang đường kia.

Sao mà làm chuyện nam nữ là có thế cứu Bạch Dao? Đùa gì thế!

Ngay cả An Lâm, Đề Na, Tiểu Bạch cũng bối rối.

"Cậu...!" Bạch Mộ Vũ tức giận đến ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển.

Tiểu Sửu quật cường ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn có đang rơi lệ.

Có lẽ là quan niệm của Tiểu Sửu và mẹ vợ hắn có bất đồng.

Theo cảm tính của Tiểu Sửu, đã lựa chọn con đường Bạch Dao đã chọn.

Hắn cũng không nghĩ vì mạng sống của người thương mà chắp tay nhường Bạch Dao, cho dù phải trả giá bằng mạng sống... Hắn nghĩ là như thế sẽ khiến Bạch Dao đau khổ còn hơn chết!

"Đừng nóng giận, chúng ta cần bình tĩnh lại, xem còn có phương pháp khác không?" An Lâm vội vàng điều hòa hai bên, lúc này khắc khẩu không giải quyết được gì.

"Còn có phương pháp gì nữa, hiện giờ chỉ có biện pháp đấy thôi!"

Bạch Mộ Vũ nắm chặt hai tay, giận dữ nói: "Hàn Dương Căn của Dao Nhi là linh căn có Dương Trung Thấu hiếm có, sức mạnh của linh căn ngày càng kinh khủng, đã đến mức không thể áp chế được, chỉ có Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết mới có đủ năng lực dung hòa với Dao Nhi.

"Tôi chờ lâu đến như vậy mới có thể tìm được Trần Nam, nếu không có Trần Nam tu luyện dến mức thành Ám Hủ Thần Hỏa, vậy thì lấy gì mà cứu Dao Nhi? Mấy người có đủ khả năng không!?"

Câu nói này như một đòn đánh mạnh.

An Lâm lại mỉm cười rồi nói giúp: "Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết thế gian hiếm có, lẽ nào bà muốn gả con gái cho một người muốn hại tính mạng của cô ấy?"

Lời này hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được, hoàn toàn không sai.

An Lâm mỉm cười mở miệng giúp: "Bạch Dao và Tiểu Sửu nhà tôi vốn rất yêu nhau, vừa hay bây giờ Tiểu Sửu có năng lực thần hỏa trung hòa hàn băng trong người Bạch Dao, chắc là thiên ý rồi, bọn họ đúng là trời sinh một đôi.

Bạch Mộ Vũ nghiến răng nghiến lợi, lời này có ý gì, trên thế giới này có không biết bao nhiêu sinh linh yêu mến Tiểu Dao, biểu cảm của tên Tiểu Sửu kia sao giống như hắn đang chịu ủy khuất vậy?

Tiểu Sửu nghe thấy thế, gương mặt có chút ửng đỏ, thấp giọng nói: "Chỉ cần cứu Tiểu Dao, muốn tôi làm gì cũng nguyện ý..."

"Tôi định nói, tôi có thể cứu Tiểu Dao." Tiểu Sửu vội vã mở miệng.

Bạch Mộ Vũ dừng bước, xoay đầu lại nhìn.

Lúc nà, đôi tay của Tiểu Sửu chợt dâng lên ngọn lửa màu đen.

Trong nhiệt độ của ngọn lửa kia, ẩn chứa sự âm u, thâm thúy giống đáy vực sâu.

Hắn mở miệng nói: "Bà nói chỉ cần có Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết, mới có thể đủ sức mạnh dung hòa với Tiểu Dao, thần hỏa của tôi, hình như cũng là Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết..."

Bạch Mộ Vũ ngơ ngác nhìn thần hỏa trong tay Tiểu Sửu, mắt nhìn chăm chú, thậm chí quên mất những lời xấu hổ mình vừa nói.

"Thần hỏa... thật sự là Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết..." Bạch Mộ Vũ thì thào mở miệng.

"Nói như thế, Tiểu Sửu có thể kết hôn cùng Bạch Dao, làm chuyện nam nữ? Oa!" Tiểu Bạch hưng phấn, hai mắt to tròn trở nên thông suốt.

Bạch Mộ Vũ: "..."

"Cậu cái gì mà cậu! Cậu có thể cứu Dao Nhi không? Mấy người không muốn giúp tôi, tôi tự tìm phương pháp khác!" Bạch Mộ Vũ ôm Bạch Dao xoay người đi.

"Việc này... tôi..." Tiểu Sửu chậm rãi mở miệng.

Dù gả con gái cho một người xa lạ, chỉ cần có thể giữ được tính mạng con gái, chắc chắn bà không do dự.

Thế nhưng là người mẹ, sao bà có thể trơ mắt nhìn con gái mình chết đi?

Gần trăm năm qua, bởi vì việc này, quan hệ của bà và con gái ngày càng xấu đi.

Bạch Mộ Vũ càng nói càng kích động, đôi mắt đẹp ánh lệ.

Triệt để đánh nát lo lắng của Bạch Mộ Vũ, khiến Bạch Mộ Vũ tỉnh táo lại.

An Lâm yên lặng suy nghĩ trong lòng, tôi sẽ không nói cho bà biết, tôi cũng có Thần Hỏa Âm Chúc thuần khiết. Dù sao, là một chủ nhân, cũng nên nghĩ tới hạnh phúc của Tiểu Sửu!"

Bạch Mộ Vũ cần tìm hiểu một chút?

Bạch Mộ Vũ đưa mắt nhìn sang Hầu Tử xấu đến kì lạ đứng cách đó không xa, đang rơi vào trầm mặc.

Chẳng lẽ...

Thực sự để cho con gái xinh đẹp như tiên nữ của mình gả cho một tên Hầu tử xấu xí như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận