Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1025: Pháo mừng dành tặng cho hôn lễ của Tiểu Sửu

Một thanh niên ngự kiếm bay đến dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Cả một nhóm lão đại cảnh giới Phản Hư đều đang nhìn hắn, một đám lão đại Phản Hư đều đang ngước nhìn hắn đấy!

Đây, chính là đỉnh cao của cuộc đời Đường Tây Môn!

Đường Tây Môn tiêu sái ngự kiếm bay đến, đáp xuống bên cạnh An Lâm.

"Tôi đã đem đầu Trần Nam đến đây rồi."

Hắn vừa mới dứt câu, liền lôi một cái đầu người từ trong nhẫn không gian ra, ném xuống.

"Phịch phịch!"

Cái đầu rơi xuống đất.

Rõ ràng là rất có khí chất của cao thủ có được không hả!

Câu này nghe sao mà thích thế, vẫn là lời của anh đại tộc Thanh Hồ hay nhất, quá sảng khoái!

Nhận được sự tán dương của học muội nữ thần, tim Đường Tây Môn như ứ nghẹn.

Đường Tây Môn cũng chắp tay hoàn lễ: "Nào có, nào có, tiền bối quá khen, việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến."

"Đường huynh quá đỉnh! Gâu!" Đại Bạch vỗ tay tán thưởng.

Không bao lâu, từ phía xa lại có một đợt sóng năng lượng truyền đến.

Lăn a lăn, lăn rồi lại lăn.

Đối với Hồ tộc, cái chết của Trần Nam có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, dù sao thì Trần Nam và Lam Tiểu Nghê vẫn chưa chính thức kết hôn, dù tộc Linh Ngư có lựa chọn trả thù thì cũng sẽ có mức độ.

"Học trưởng Đường, quả nhiên không thể nhìn mỗi bề ngoài của anh được mà." Tô Thiển Vân cũng nhẹ giọng nói.

Lúc nhìn thấy cái đầu kia, mọi người đều không kìm được kinh hô, quả nhiên là đàu của Trần Nam!

"Trần Nam là cường giả Hóa Thần đỉnh phong, qủy kế đa đoan, số lượng chiêu bài trong tay hắn rất nhiều, Đường Tây Môn tiểu hữu có thể giết chết hắn, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên." Thanh Bắc Thần mỉm cười tán dương.

Ừm, động tĩnh của vụ nổ lần này lớn như vậy, chỉ cần hai bọn họ không mù thì đều có thể biết được phương vị nơi đây.

Cái gì gọi là không thể nhìn bề ngoài hả? Nhìn hắn trông không giỏi sao?

"Dao nhi, sao con lại đến đây?" Bạch Mộ Vũ nhìn thấy Bạch Dao bình yên vô sự, trong lòng khẽ thở phào, mỉm cười hỏi.

Cứ như vậy, quét sạch và hợp nhất lực lượng tộc Hắc Hồ, lực cản sẽ giảm đi rất nhiều.

Đám người Hứa Tiểu Lan ngẩng đầu nhìn lại, liền phát hiện là Tiểu Sửu và Bạch Dao.

"Khụ khụ, đúng vậy, lúc đó Trần Nam phản kháng khá là mãnh liệt, trận chiến này có thể nói là kinh thiên động địa, liên tục đánh sập mấy chục đỉnh núi, sau đó mới có thể triệt để giết chết Trần Nam được." Đường Tây Môn như đang hồi tưởng, cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình.

Khuôn mặt Đường Tây Môn hơi giật giật, có phần khó tin nhìn về phía Tiểu Sửu.

An Lâm cũng dần tỉnh lại.

Tiểu Sửu nhìn thấy bộ dạng bị nổ cháy đen của An Lâm, bị dọa đến mức không còn khỉ sắc, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ quan tài, thiếu chút nữa cũng khóc tang luôn. May mà Hứa Tiểu Lan kịp thời giải thích, nói rằng An Lâm không bị nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn mới nén nhịn hết bi thương trong lòng xuống.

Hứa Tiểu Lan cười lạnh.

"Con và Tiểu Sửu rất lo lắng cho mọi người." Bạch Dao đáp.

"..."

"Ha ha... An Lâm tiểu hữu thật biết nói đùa, chúng tôi đều bị cậu nổ thành thế này cả đấy."

"Các vị tiền bối, tại sao mọi người cũng bị thương nặng như vậy? Chẳng lẽ Trần Hạo bị trúng một chiêu kia của tôi mà vẫn chưa chết, sau đó lại liều chết phản công?"

Tiểu Sửu dời mắt sang chỗ đầu người trong tay Đường Tây Môn, hai mắt phát sáng: "Học trưởng Đường, tên Trần Nam trốn thoát khỏi tay tôi và Tiểu Dao đã bị anh giết? Này thật quá tốt rồi!"

Hắn nhìn thấy mọi người đứng quanh quan tài nhìn chăm chú mình bằng khuôn mặt 'lo lắng', không khỏi rơi nước mắt hối hận.

"Tiểu Lan, em nghe anh giải thích, lần này là hơi bị ngoài dự kiến mà, anh thật sự không muốn mạo hiểm kiểu này chút nào đâu!"

"Ha ha, chờ anh lành vết thương, rồi hãy tự giải thích với em cho tốt đi."

Hắn còn đang trong quá trình tạo thế ngầu lòi cơ mà, sao Tiểu Sửu có thể vô tình làm lộ ra sự thật hắn nhặt được chỗ tốt thế kia?

Nói tóm lại, cuối cùng trận chiến này cũng hạ màn rồi.

Đường Tây Môn có thực lực như thế nào, chẳng lẽ trong lòng bọn họ không có thước đo sao.

Chúng đồng học đều lặng im liếc mắt.

Mồ hôi lạnh của An Lâm chảy ròng, hắn đưa mắt nhìn sang Đường Tây Môn và đầu người dưới chân anh ta, kinh ngạc nói: "Học trưởng Đường, thật lợi hại, thế mà anh lại chỉ cần bổ một nhát đao để kết thúc mọi chuyện!"

Trái tim Đường Tây Môn giống như lại bị đâm thêm một nhát, trong lòng gào thét, cậu nằm trong quan tài mà cũng không quên chẹn lòng tôi là sao hả? Hả?

"Ha ha, ánh mắt bạn học An Lâm độc thật, mắt sáng như đuốc ấy." Đường Tây Môn tức giận nói.

An Lâm nhìn sang Đường Tây Môn sắc mặt từ âm u chuyển thành trời trong, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, chẳng lẽ hắn nói sai rồi? Thổi phồng quá mức hay sao?

Không đúng mà! Đường Tây Môn mới Dục Linh hậu kỳ, có thể giết chết được Trần Nam ở cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, mà lại còn chỉ bổ một đao, cái suy đoán này đúng là có bệnh nặng mới đúng.

Có cảm xúc kích động nhất ở chỗ này không ai hơn được Tiểu Sửu, sau khi nhìn thấy An Lâm tỉnh dậy, ngay cả bà xã mình cũng không nhìn mà chỉ muốn ở bên cạnh An Lâm.

"Này, Tiểu Sửu, tôi đã nói không sao rồi, đừng lạnh nhạt với bà xã mới của anh thế chứ." An Lâm bất đắc dĩ nói.

"Anh An! Anh vì tôi mà đánh nhau đến mức bị thương thành thế này, tôi làm sao có thể không quan tâm anh được, hiện giờ anh mới là người quan trọng nhất, tôi chỉ muốn anh ở mãi trong tầm nhìn!" Tiểu Sửu vô cùng chân thành tha thiết.

An Lâm nhìn khuôn mặt khiến người người kinh hãi của Tiểu Sửu dán sát vào quan tài, im lặng nhắm hai mắt lại.

Bạch Dao khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành giơ chén rượu lên, gót sen khẽ bước, nhẹ nhàng cười, đi đến trước mặt An Lâm, nói: "An Lâm đại ca, nếu như không có anh thì tôi và Tiểu Sửu cũng không có được mối duyên này. Tất cả những thứ này, tôi đều ghi tạc trong lòng. Cho nên, chén rượu này, tôi kính anh trước!"

Tiểu Sửu đi đến trước mặt An Lâm, uống liền chín chén rượu lớn, sau đó ôm An Lâm khóc toáng.

Tiểu Sửu và Bạch Dao đi đến chỗ ngồi của khách quý, mời rượu từng người một.

Đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ.

Pháo hoa nở rộ đẹp đẽ trên bầu trời đêm, tô điểm thêm cho sắc đêm đơn điệu.

An Lâm đã có thể cử động được trong quan tài, về phần nội thương thì tĩnh dưỡng thêm mấy ngày là có thể hồi phục.

Bạch Dao thì cảm động không thôi.

Cô chỉ cảm thấy người chủ này của Tiểu Sửu bá khí vô song!

Thành Thanh Hồ lại một lần nữa chìm trong biển hoan hỉ.

Ca múa mừng thái bình, khách khứa như mây.

Bởi vì cuộc chiến thắng lợi lớn, nên nhiệt tình của Hồ Tộc lại càng thêm tăng vọt.

Từng mỹ nữ Hồ Tộc xinh đẹp đang múa vũ đạo đẹp mắt trên sân khấu.

Có cô còn cực kỳ nhiệt tình buông thả múa cột, nhìn đám người An Lâm cảm xúc sục sôi.

"Hừ, đàn ông." Hứa Tiểu Lan khẽ hếch cái miệng nhỏ.

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy bất mãn, nhưng ngày vui nên cũng không dễ quản được hưng trí của đám An Lâm, đành phải im lặng ngồi một bên gặm hạt dưa với Tô Thiển Vân.

Tiểu Sửu khóc không thành tiếng.

Về phần cuộc chiến và vụ nổ động trời trước đó, An Lâm cũng chỉ mỉm cười nói một câu: "Tiểu Sửu, có thích pháo mừng tôi dành tặng hôn lễ của anh không?"

Dưới yêu cầu mãnh liệt của An Lâm, hôn lễ này tiếp tục được tổ chức!

Tóm lại, trận chiến này hạ màn bằng thắng lợi của Tứ Cửu tiên tông và Hồ tộc.

Tôi muốn nhìn những mỹ nữ như Tiểu Lan, học tỷ, Tô Tô cơ, anh cứ thích đến làm tôi cay mắt là chuyện gì vậy trời?

Đồ ngốc, anh cứ muốn nhìn tôi mãi, nhưng mà tôi không muốn mãi nhìn thấy anh vậy đâu!

Đi đến nhiều bàn rượu như vậy, đây là lần đầu tiên cô hào sảng giơ cao chén lên, một hơi uống cạn hết chỗ rượu bên trong. An Lâm đương nhiên cũng sẽ không lãnh đạm mà cũng một hơi cạn sạch chén rượu.

"Chúc hai người hạnh phúc!" An Lâm nói.

Bạch Dao và Tiểu Sửu đều nghiêm túc gật đầu.

Hạnh phúc này không dễ mới có được, bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng trân trọng.

Lại hàn huyên thêm mấy câu.

Một lúc sau, bọn họ liền rời khỏi bữa tiệc.

Đúng vậy, bọn họ sắp đón mừng niềm vui lớn thứ ba trong cuộc đời của mình – đêm động phòng hoa chúc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận