Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1206: Núi tuyết đột nhiên xuất hiện

Chó dữ là cái gì?

Nếu ai dám bắt nạt Hứa Tiểu Lan, An Lâm sẽ lập tức bổ nhào tới cắn chết đối phương, đây chính là chó dữ.

Hứa Tiểu Lan bị những lời này của An Lâm chọc cho ngại ngùng, cúi đầu đi thẳng về phía trước, còn nắm tay An Lâm thật chặt, thấp giọng nũng nịu khẽ nói: "Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, phải xem hành động thực tế ra sao."

An Lâm vui vẻ, biết Tiểu Lan chỉ đang mạnh miệng, không đáp lời.

Lúc này, nói gì thì cũng phí công, đi bên cạnh cô là được.

Cuộc sống đại học năm năm cứ thế bắt đầu.

Năm học cuối cùng tại đại học Liên Hiệp Tu Tiên, năm nay sẽ được học nhiều hơn về kỹ năng sinh tồn, chiến đấu với cường địch như thế nào, và học cách lĩnh ngộ và thăm dò con đường ngộ đạo.

Chiến đấu là chuyện mà An Lâm thành thạo nhất, hắn cảm giác rằng đã không còn giáo viên nào có thể dạy được hắn.

Sáng sớm, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu rọi xuyên qua bệ cửa sổ.

Dứt lời, cô lại bắt đầu lắc lư vòng eo thướt tha, vừa hát vừa lắc lư.

An Lâm đã có thể thấy trước được một năm tương lai này mình sẽ trải qua như thế nào rồi.

"Chủ nhân, ngày mới đến rồi, hãy cùng tập thể dục với tôi nào!"

Suy cho cùng, An ngay cả mình tu cái gì tiên Lâm hắn cũng không biết, còn gì để nói nữa?

Đối với buổi yến tiệc số một Thiên Đình này, nó cũng cảm thấy hết sức hứng thú.

Suy cho cùng cái danh tiểu Chiến Thần của Thiên Đình cũng không phải là thổi phồng, mà là sự thật.

An Lâm mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lập tức nhìn thấy cái cành hoa uốn qua uốn lại bên cửa sổ, chỉ sợ cô sẽ uốn gẫy thân mình.

Hắn cũng đã lĩnh ngộ không ít chân ý về đạo của những đại năng khác, nhưng đó vẫn không phải là đạo mà hắn truy tìm!

Lĩnh ngộ và thăm dò con đường ngộ đạo thì càng khó dạy.

Tiểu Hồng bắt đầu ca hát chào mừng buổi sáng.

Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng, vẻ mặt tràn đầy sự khẩn trương và mong đợi.

Bây giờ chỉ hắn chỉ mong chờ thần đan và thần khí nhanh chóng được chuẩn bị tốt thôi, như vậy thì hắn có thể đột phá cảnh giới Phản Hư trước khi tốt nghiệp, nếu không hắn thật sự chẳng còn mặt mũi để mà tốt nghiệp nữa!

Mặc dù bằng vào mối quan hệ giữa nó và An Lâm, cho dù danh sách chỉ có hai người, chắc chắn là nó cũng sẽ giành được một vị trí. Nhưng hôm nay An Lâm chính thức tuyên bố, danh sách hai mươi người, nó vẫn thấp thỏm không thôi.

"Anh An, anh chọn được danh sách những người cùng đi đến hội Bàn Đào chưa, gâu?" Đại Bạch mở đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, tò mò hỏi.

"Chọn được rồi, tôi đọc cho cậu nghe nhé!" An Lâm cười nói.

Ầm! Giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, đầu Đại Bạch chợt nổ tung, ngơ ngác nhìn An Lâm.

"Ừng ực..." Đại Bạch khẩn trương vạn phần, mười chín người rồi, còn lại một người cuối cùng.

Tất cả mọi người đều mong đợi ngày hội Bàn Đào thật sự diễn ra.

Vì thế, Thiên Đế còn cố ý dùng bùa truyền âm thân thiết "an ủi" An Lâm một phen, khiến cho An Lâm đổ đầy mồ hôi lạnh, chẳng qua tốt xấu gì thì vẫn lừa gạt cho qua được.

Phong Nguyên châu tại giới Cửu Châu, mùa đông còn chưa tới, mà tuyết đã bắt đầu rơi.

Đúng, nhóm thất tiên nữ làm nũng chơi xấu, thành công thuyết phục Thiên Đế và vợ của Thiên Đế, đồng ý nâng số người của Tứ Cửu tiên tông tới tham gia hội Bàn Đào từ mười lên thành hai mươi.

Thượng Quan Nghệ mở hai mắt ra, đôi đồng tử màu vàng có băng tinh màu đen tràn lan và hòa quyện.

Trong cung Tuyết Thần mới vừa được xây dựng.

Phía tây giới Bỉ Ngạn, tại vùng đất của Tuyết Nữ, bầu trời ảm đạm không có ánh nắng, tuyết rơi dày đặc, tựa như lông ngỗng, rất nhiều Tuyết Nữ thấy được bông tuyết, đều không nhịn được mà cùng nhảy múa trong tuyết.

An Lâm hắng giọng một cái, tuyên bố: "Lấy danh nghĩa Tứ Cửu tiên tông, tham gia hội Bàn Đào của Thiên Đình, tổng cộng có hai mươi người. Theo thứ tự là: An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Liễu Thiên Huyễn, Bạch Lăng, Tiêu Trạch, Tiêu Đồ, Đường Tây Môn, Long Ngạo Thiên, Tiểu Hồng, Tiểu Thiên, Tiểu Sửu, Bạch Dao, Tiểu Na, Tiểu Cốt, Diệp Linh, Tiểu Lang, Bố Lai Tư..."

Thánh địa Cực Hàn.

Tuyết Nữ tộc và Tà Long tộc đều đã rút lui.

Gió lạnh tràn về, thổi quét qua hàng trăm vạn dặm trên khắp đại lục.

An Lâm cười như không cười nhìn Đại Bạch: "Triệu Hoài Ngân..."

Danh sách những người tham dự hội Bàn Đào cứ thế được định ra.

Đại Bạch "Oa" một tiếng, kích động đến mức phát khóc, đánh về phía An Lâm, điên cuồng dùng cái móng vuốt nhỏ đánh lên ngực An Lâm: "Anh An, anh là cái đồ khốn kiếp! Anh cố ý, cố ý làm tôi sợ, gâu!!"

"... đã từng là thú sủng của Triệu Hoài Ngân, Đại Bạch!" An Lâm đưa tay nói.

Đại Tế Ti Mộng Chi mỉm cười nói: "Đồ nhi ngoan, cô đã hấp thu xong hồn tức của Băng Tổ, vừa tấn chức tới cảnh giới Phản Hư, bây giờ có thể tu luyện bí pháp của Băng Tổ rồi."

Thượng Quan Nghệ khẽ khom người, sau đó hướng ánh mắt về phía đông bắc: "Dù thế nào thì tôi vẫn thấy tổ địa của chúng ta có hình dáng rất khác thường, tôi có một loại cảm giác rất nguy hiểm..."

Mộng Chi cười an ủi: "Có nguy hiểm đến mức nào cũng không liên quan tới chúng ta, chẳng lẽ cực hàn còn có thể ăn mòn tới giới Bỉ Ngạn? Đừng quên, nơi này chính là..."

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ vang kinh thiên động địa truyền đến.

Tiếp đó là núi rừng rung chuyển.

"Không xong! Kết giới phòng hộ của chúng ta bị một tòa núi tuyết từ trên trời giáng xuống đập hỏng!" Ở ngoài cung điện, có sinh linh Tuyết Nữ kinh hãi hô lên.

Mộng Chi: "???"

Một đám Tuyết Nữ chạy ra khỏi cung điện, nhìn ngọn núi tuyết kia cực kỳ to lớn, cao vút đến tạn tầng mây, còn đang tản ra hàn khí lành lạnh, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng một giây sau, núi tuyết lại không gặp chút trở ngại nào mà xỏ xuyên qua cự chưởng sương tuyết!

Cự chưởng ẩn chứa lực lượng Thần Đạo sương tuyết của cô bao trùm hơn mười dặm hư không, bao vây cả tòa núi tuyết, dường như muốn đánh bay nó chỉ bằng một chưởng.

"Còn tới nữa?" Mặt Nữ Đế liền biến sắc, vươn một tay chụp về phía Tuyết Sơn.

Lại là một tòa núi tuyết cực kỳ khổng lồ đang bay tới từ đằng xa.

Các Tuyết Nữ vô thức đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

Đang nói chuyện, thì sắc mặt Nữ Đế đột nhiên biến đổi: "Cẩn thận!"

Nói đùa gì vậy!

Tòa núi tuyết khổng lồ như thế, một trận gió có thể thổi được sao?

"Đích xác thì đây là một trận gió đặc biệt, nó không chỉ có sức mạnh vô cùng, mà còn ẩn chứa một luồng lực lượng hết sức kỳ lạ, lực lượng kia có thể gia tăng ở trên núi tuyết, khiến cho tòa núi tuyết này đánh vỡ cả kết giới của ta."

"Chẳng qua là không biết, lực lượng kỳ diệu kia là do trận gió tự nhiên tạo thành, hay là vì..."

Nữ Đế nhìn toàn núi tuyết cách đó không xa, nhăn mày, đôi môi đỏ mỏng khẽ mở, phun ra một hơi hàn khí âm u, xuyên thấu không gian, rơi vào trên núi tuyết, khiến cho sương hàn trên phạm vi mười dặm càng dày đặc.

"Loại lực lượng gia tăng ở trên tòa núi tuyết này sẽ biến mất ư? Nếu như là tự nhiên tạo thành thì vẫn còn tốt, cùng lắm là coi như gặp chút xui xẻo. Nhưng nếu như là vì có ai đó cố ý, vậy thì đối phương cũng quá đáng sợ rồi..."

"Phong lực tinh chuẩn, mạnh mẽ, rắn chắc không thể đánh bại, còn có một luồng lực lượng thấu đáo mà ngay cả ta cũng không thể hiểu, nếu như tồn tại bực này theo dõi chúng ta, vậy thì thật sự khiến cho người ta phải lo lắng."

Nỗi sầu lo đã viết rõ ở trên mặt Tuyết Nữ Đế Vương.

"Nếu thật sự là tồn tại khác nhìn chằm chằm vào chúng ta, như vậy... kẻ đó ném cái tòa núi tuyết này tới đây với mục đích gì?" Mộng Chi vẫn không thể hiểu.

Gió nâng núi ném tới đây?

Nhóm Tuyết Nữ hít một hơi đầy khí lạnh.

Nữ Đế Tuyết tộc cau mày nói: "Nói ra có lẽ mọi người sẽ không tin... tòa núi tuyết này là ở một nơi cực hẻo lánh tại thánh địa Cực Hàn, bị trận gió rét càn quét hàng vạn dặm ném tới đây..."

Mộng Chi khẩn trương lên tiếng: "Chuyện gì xảy ra thế này?"

Một người con gái khoác đế bào đạp hư không bay đến, sắc mặt nghiêm trọng nhìn núi tuyết trước mặt.

Ai ném núi tuyết tới đây vậy? Lại còn đập nát cả núi tuyết mà Nữ Đế bày ra!

Ầm!

Tiếp theo đó, núi tuyết đánh vỡ bức tường kết giới, ầm ầm rơi xuống lãnh địa của Tuyết Nữ.

Một số Tuyết Nữ không kịp tránh thoát, vĩnh viễn bị đè ở phía dưới núi tuyết.

Một đám Tuyết Nữ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc này thì ngay cả kẻ ngu cũng biết không phải là trùng hợp, chắc chắn là các cô bị nhằm vào rồi!

Đang lúc này, nơi xa lại có mấy bóng đen xuất hiện, càng ngày càng gần, càng ngày càng khổng lồ.

Lại là núi tuyết!

"Chạy mau!"

Nữ Đế Tuyết tộc hô lớn, tiếng trống rút lui truyền khắp cả lãnh địa bộ tộc Tuyết Nữ.

Các Tuyết Nữ hoảng hốt tránh thoát, một đống núi tuyết cứ như thể những tảng đá tiếp tục đập tới, không ngừng rơi vào trong lãnh địa của Tuyết Nữ.

Đây cũng là một lần tai họa mang tính hủy diệt.

Tuyết Nữ đáng thương không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục rời đi khỏi giới Bỉ Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận