Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 687: Tôi chỉ cần hạnh phúc ổn định thôi

Tại sao lại muốn mời tôi gia nhập cái bang phái trung nhị (1) như thế?!

(1)trung nhị: một hội chứng bệnh tuổi dậy thì, biểu hiện thường thích nổi loạn, còn gọi là chứng 'hoang tưởng tuổi dậy thì'.

An Lâm gào théttrong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép.

Vẻ mặt Trần Trần vô cùng chân thành: "An Lâm học đệ, cậu có thể sử dụng Thiên Đạo Nhất Chỉ, liền chứng minh cậu thực sự có duyên với bang Phá Thiên chúng tôi. Bởi vì Thiên Đạo Nhất Chỉ chính là một thức phá thiên của bang Phá Thiên chúng tôi! Tu sĩ bình thường đừng nói đến chuyện sử dụng được chiêu thức phá thiên, cứ coi như khổ học hàng trăm hàng nghìn năm cũng không có cách nào chạm đến được cái lĩnh vực đó!"

Sau khi An Lâm nghe thấy một thức phá thiên, trong lòng hơi chấn động một chút.

Lúc hắn cảm ngộ Thiên Đạo Nhất Chỉ, hệ thống trong đầu hắn đã từng nói, Thiên Đạo có các đạo hệ phá thiên và bổ thiên, Thiên Đạo Nhất Chỉ chính là một chiêu thức thuộc hệ phá thiên.

Nói như vậy, bang Phá Thiên không phải là bang phái trung nhị gì đó, mà chính là bang phái thuộc hệ phá thiên?

Vậy thì hắn không thể nào coi nhẹ lời nói của Trần Trần được rồi.

Nói đùa gì thế!

"Tôi chỉ cần hạnh phúc ổn định thôi, cáo từ!" An Lâm nói nghiêm túc.

Không chỉ muốn giết chết ông trời, mà còn muốn thay thế vị trí, trở thành ông trời mới?

Trần Trần mờ mịt chớp chớp hai mắt: "Gì cơ?"

An Lâm nghe Trần Trần miêu tả xong, coi như là chấn động đến cực độ luôn rồi.

Chuyện này quá mẹ nó khủng bố rồi, ông trời có thâm thù đại hận với hắn đâu? Nhất định phải làm như vậy sao?!

"Học trưởng, bang Phá Thiên trong lời anh nói, rốt cuộc là làm cái gì?" An Lâm hỏi.

Trần Trần: "..."

Ôi đờ mờ, hóa ra thực sự chính là muốn diệt trời thật sao?!

Thấy An Lâm cuối cùng cũng hứng thú, trên mặt Trần Trần liền xuất hiện vẻ vui mừng, giải thích: "Thiên đạo có thiếu sót, nếu như không tìm được đường thoát, vậy thì thế giới này sẽ sụp đổ. Tôn chỉ của bang Phá Thiên chúng ta chính là không phá thì không xây được, phá thiên diệt đạo, coi chính thân này là thiên đạo mới, thống ngự chấp chưởng vạn giới! Đương nhiên, về phần kế hoạch cụ thể, cậu phải thục sự gia nhập bang phái chúng tôi, trở thành một thành viên của chúng tôi thì mới có thể biết được."

An Lâm khẽ chắp tay với Trần Trần: "Quấy rầy rồi."

Ước mơ của An Lâm không hề to lớn, có thể cùng với Hứa Tiểu Lan, và người nhà, bạn bè ở bên nhau, bình an vượt qua kiếp này là được, thậm chí ngay cả trường sinh bất lão cũng không cần thiết truy cầu.

Loại hành động này thực sự quá đáng sợ, đây là chuyện mà nhân vật chính nên làm, muốn An Lâm gia nhập ư?

Sống một vạn năm, một trăm triệu năm cũng tàm tạm rồi, sống quá lâu sợ sẽ ngán mất.

Chửi trời phá trời cái gì chứ, nói miệng cũng coi như thôi, nhưng An Lâm có thể nhìn ra được, Trần Trần thực sự nghiêm túc...

Không nói đến con đường đó có bao nhiêu gian khổ khủng bố, chỉ tính đến phản phệ của thiên đạo đưa đến thôi, hắn đã không thể chịu đựng nổi rồi.

Khuôn mặt An Lâm giật giật: "Đừng nói nữa, cho dù là thiên hoàng lão tử, tôi cũng không làm!"

Nghĩ đến đây, An Lâm liền trực tiếp đứng dậy, muốn rời khỏi.

Trần Trần giơ tay ra, đang muốn lên tiếng níu giữ, nhưng lại nghĩ nghĩ, rồi khẽ thở dài một tiếng, để mặc cho An Lâm rời đi.

Bạn nói nhất định phải tham sự sự nghiệp vĩ đại như phá trời ấy hả? Để mưu cầu cái gì?!

An Lâm cưỡi gạch bay về thành Thanh Ngọc, mọi người cùng bước lên trước nghênh đón hắn.

Chỉ là một ước mơ bình bình thường thường như thế thôi...

Trong lòng tự bổ sung thêm, học trưởng Trần Trần chính là đang bận bịu chuyện làm sao để phá trời, đám phàm nhân mấy người đừng có mà đi quấy rầy hắn!

"Anh ta vẫn còn có chuyện phải làm, nên đã rời đi trước rồi." An Lâm giải thích.

"Ấy, Trần Trần đạo hữu đâu rồi?" Bộ trưởng Kim Hổ tò mò hỏi.

Cái loại trách nhiệm cứu vãn thế giới kiểu đấy, vẫn nên để lại cho nhân vật chính của thế giới này – học trưởng Trần Trần làm đi!

"Thôi được, lần này chỉ để cho cậu biết đến có một sự tồn tại như vậy, cũng đã không tệ rồi. Có lẽ sau này, cậu sẽ có duyên làm việc cùng với chúng tôi, cửa lớn của bang Phá Thiên mãi mãi mở rộng chào đón cậu." Trần Trần nói khẽ.

Giọng nói đó truyền vào tai An Lâm, An Lâm không trả lời mà lập tức nhảy lên cục gạch đen, bay đi.

Trần Trần nhìn theo bóng dáng An Lâm rời đi, thân hình cũng từ từ biến mất.

"Ấy ấy, An Lâm học đệ, cậu đừng xúc động, trước tiên hãy suy nghĩ thật kỹ đã." Trần Trần thấy thế cũng đứng lên theo, trên khuôn mặt thanh tú có phần khẩn trương: "Cậu có thể sử dụng được Thiên Đạo Nhất Chỉ, một khi tham gia bang phái, tôi có thể để cậu giữ vị trí Thiên tử thứ ba!"

An Lâm vẫy vẫy tay với Trần Trần, bắt đầu rời đi.

"Học trưởng, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi cáo từ trước."

Trực giác nói cho hắn biết, nếu như cuốn vào chuyện này thì sẽ gặp phiền phức rất lớn, thế nên An Lâm lựa chọn trốn tránh.

"Ohh." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Ngọc hiện lên một chút thất vọng: "Chúng tôi còn dự định đêm nay tổ chức tiệc ăn mừng, dù sao thì tiêu diệt hết Huyết tộc, còn giết chết Thủ Ma Đốn, công lao bậc này có thể được coi là rực rỡ rồi."

"Không có chuyện gì, cho dù anh ta không đi trước, thì cũng sẽ không tham gia tiệc ăn mừng đâu." An Lâm lắc đầu, nói.

"Vì sao thế?" Trần Ngọc thấy khó hiểu.

"Lúc nãy tôi đặt mười mấy quả linh quả lên bàn, anh ta không hề ăn một quả nào, cho nên tôi có đầy đủ lý do để suy đoán, Trần Trần là một vị tiên nhân không dính khói lửa nhân gian!" An Lâm vô cùng nghiêm túc đáp.

Kim Hổ: "..."

Trần Ngọc: "..."

Buổi tối, trên khắp những con phố lớn trong thành Thanh Ngọc đều bày xếp yến tiệc, vô cùng phồn hoa và náo nhiệt.

Cư dân và tướng sĩ toàn thành cùng nhau ăn mừng chuyện lớn tiêu diệt toàn bộ Huyết tộc.

Tòa thành lớn nằm ở biên phòng, hầu hết cư dân đều dũng mãnh, cũng chính vì vậy mà càng thêm phần náo nhiệt, mọi người hào hứng ca hát nhảy nhót thỏa thích, biểu đạt sự vui sướng của chính mình.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

Cô cười rộ lên, đôi mắt giống như vầng trăng cong cong, khuôn mặt nhỏ hệt dương chi bạch ngọc khẽ cử động, nhai rồi nuốt, có một chút đáng yêu khó khi được thấy.

Hứa Tiểu Lan nhận lấy cây kẹo hồ lô minh nguyệt làm từ đường phèn, cái miệng nhỏ xinh khẽ mở, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi, khiến cho hai mắt cô hơi hơi nheo lại.

Cây kẹo hồ lô minh nguyệt ngọt ngọt thanh thanh, bên ngoài bao phủ ánh sáng, giống hệt vầng trăng sáng trên bầu trời, ăn rất ngon miệng.

"Nào, Tiểu Lan, cây kẹo hồ lô minh nguyệt đường phèn này tặng em!" An Lâm đưa món ăn vặt vừa mới nhận được cho cô gái bên cạnh.

An Lâm cảm thấy vô cùng may mắn vì chính mình đã chọn rời khỏi thành Hoàng Tuyền, tham gia nhiệm vụ thảo phạt Ma Đốn, nếu không chỉ sợ hắn cũng không thể nào thấy được cảnh tượng ngập tràn hạnh phúc của tòa thành này giống như hiện giờ.

Ý nghĩa của loài hoa uất kim hương chính là thần thánh, hạnh phúc và thắng lợi, vô cùng thích hợp với loại trường hợp như hôm nay.

"Anh An Lâm, đây là tranh em vẽ tặng anh, hi vọng một ngày nào đó em cũng có thể ưu tú được như anh, bảo vệ thành trì của em!" Một cậu bé làn da ngăm đen, ánh mắt lại vô cùng linh động đưa một bức họa cho An Lâm.

An Lâm nhìn chàng thanh niên ngọc thụ lâm phong trong bức vẽ, sau đó giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Vẽ đẹp lắm! Khắc họa vô cùng tinh tế phong thái kiếm tiên của anh!"

Câu nói này cũng chẳng hề thổi phồng, mà là lời khen ngợi thực sự phát ra từ đáy lòng, kỹ năng vẽ tranh của cậu bé này quả thực đúng là quá nghịch thiên!

Ít nhất cũng phải lợi hại hơnhắngấp chục, gấp trăm lần.

Hứa Tiểu Lan nghiêng đầu qua để nhìn, thấy chàng trai bên trong bức vẽ liền bình phẩm: "Không phải quá tốt, vẽ chàng thanh niên trong tranh đẹp hơn anh gấp đôi, mất đi độ chân thật, trông như là photoshop ấy."

"Này, em đừng có bóc mẽ anh ngay trước mặt trẻ con thế chứ?" An Lâm đen cả mặt.

"Vâng ạ, chị Tiểu Lan, lần sau mà vẽ, em nhất định sẽ căn cứ theo đúng thực tế!" Bé trai cười trộm chạy đi.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi dạo trong chợ đêm, đèn đuốc tỏa ra ánh sáng lung linh, ngư long bay múa giữa không gian, có tiếng ca trong trẻo phát ra từ trong những lầu các, bầu không khí náo nhiệt phồn hoa cảm nhiễm cả hai người.

"Cảm ơn em gái đáng yêu nhé." An Lâm nhận hoa tươi, trong lòng ngập tràn vui vẻ, khẽ vuốt đầu cô bé.

Một cô bé xinh đẹp nhét những bông uất kim hương vào tay An Lâm.

"Anh An Lâm, những bông hoa này, em tặng anh!"

Anh chàng đẹp trai đương nhiên là cách nói khiêm tốn của An Lâm, hắn chính là kiếm tiên tuyệt thế đã mê đảo không ít cô nàng thiếu nữ ngây ngô, có thể nhìn ra được điều này qua số quà tặng nhận được trên đường đi.

Trên bầu trời pháo hoa nở rộ trăm nghìn sắc thái chói mắt, đèn Khổng Minh của hi vọng – chiếc đèn Khổng Minh tưởng nhớ đến những chiến sĩ đã mất chậm rãi bay về phía trời đêm tối như mực, càng tăng thêm mấy phần sắc thái lãng mạn cho bóng đêm.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nắm tay nhau đi trên đường phố phồn hoa, nam thì là anh chàng đẹp trai, nữ lại phong nhã tài hoa, đều khiến vô số người qua đường ghé mắt trông theo, trở thành một đôi người ngọc khiến mọi người hâm mộ.

Ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt cô, lại càng bộc lộ rõ sự xinh đẹp rung động lòng người.

"Ừm... Quả thật rất ngon! An Lâm, anh cũng ăn một miếng đi này!" Hứa Tiểu Lan khẽ cười, đưa cay kẹo hồ lô minh nguyệt đến bên miệng An Lâm, ánh mắt sáng trong như nước mùa thu.

An Lâm thuận thế cắn một miếng, từ từ nhấm nuốt trong miệng, quả thật cảm thấy vô cùng ngon!

Đây là thứ Tiểu Lan đưa cho hắn, hương vị lại càng tăng thêm gấp đôi, túm lại là vô cùng vô cùng ngon!

Hắn cười vui vẻ, có lẽ đây cũng chính là hạnh phúc bình ổn mà hắn muốn, bên trong bình thản ngập tràn tốt đep.

Trên cả quãng đường này, An Lâm đều nắm lấy tay Hứa Tiểu Lan, không nỡ buông ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận